Buông Rèm Pha Lê

Chương 40: Khi Đàn Nhạn Quay Về [6]




Vệ Sóc đưa tay ra, đầu ngón tay cái lướt qua mặt nàng, quệt đi vệt ướt, thấy hàng mi dài kia còn đọng vài giọt nước nhỏ, lại chẳng hỏi gì, nắm tay nàng vào lòng bàn tay mình, bước về phía trước.

"Điện hạ định dẫn thiếp đi đâu?" Diêm Vũ không giật tay ra, để hắn dắt đi, chân giẫm lên đất vẫn có cảm giác không chân thực, như đạp trên bông, "Đây không phải là đường về."

Đi khoảng trăm mét, lại đến một sân vắng vẻ, Diêm Vũ đảo mắt nhìn quanh một vòng, trong bụi cây thấp lấp ló nhiều tượng đá Địa Tạng Bồ Tát nhỏ, một bên là đồi núi trập trùng bao quanh, một bên là rừng phong trùng điệp. Nàng chợt nhớ lại lời Tiểu Huyền, hành cung Thái Vi có một suối nước nóng, đối diện rừng núi, ngước lên có thể ngắm trăng sao.

Chính là cảnh tượng lúc này!

Vệ Sóc vung tay lên, hai tỳ nữ hầu hạ bên ngoài liền lui ra, đóng cửa lại.

Hắn từ phía sau ôm lấy, vòng qua bờ vai mềm mại của nàng: "Nơi này là chỗ nàng thường nô đùa lúc nhỏ đúng không?"

Diêm Vũ không biết lời này của hắn là từ đâu ra, càng không biết mình nên đáp lại thế nào, đành im lặng để mặc hắn ôm mình, càng ôm càng chặt.

Nhìn dáng vẻ yếu ớt của nàng, Vệ Sóc hiếm khi lộ ra vẻ mặt dịu dàng, xoay người đi đến trước mặt nàng, định cởi dây lưng nàng.

Thân thể Diêm Vũ run rẩy, nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay hắn.

Vệ Sóc cúi đầu nhìn xuống, vết răng trên ngón trỏ vẫn còn rõ ở đó, vì hôm nay trên xe ngựa, để không phát ra tiếng nên nàng cố nhịn mà cắn xuống, hắn bèn tạm dừng động tác trong tay, nắm lấy bàn tay kia của nàng, nâng lên trước mắt mình: "Che làm gì? Chẳng lẽ nàng định mặc quần áo xuống hồ nước nóng?"

Nói xong, hắn lưu loát tháo dây lưng nàng, cởi nhẹ lớp la quần, đẩy nàng từ từ chìm vào làn nước.

Nước suối ấm áp dâng lên, hơi nóng từ từ thấm vào da thịt, Diêm Vũ nghe thấy phía sau một trận tiếng nước, xoay chuyển đôi môi Vệ Sóc đã hôn sát bên tai, những nụ hôn dày đặc như mưa rơi trên má, cổ nàng, ngoài ý chiếm đoạt mạnh mẽ như mọi khi, đêm nay còn thêm chút nhu tình quyến luyến.

Hôn gấp gáp như vậy, không cho nàng chống cự. Diêm Vũ vốn đã yếu ớt, lúc này trôi nổi ở trong nước, thân mình lảo đảo, đứng cũng không vững, bất đắc dĩ chỉ có thể bám vào vai Vệ Sóc mới miễn cưỡng chống đỡ được không trượt trong làn nước.

Đầu gối Vệ Sóc chọc mở hai chân nàng, chen vào giữa, hắn đang ở thế cao nhìn xuống nàng.

Vật kia bên dưới hắn nhịn cả ngày, lúc này đang vươn cao cứng rắn chống vào bụng mềm của nàng, tay Vệ Sóc trong nước dọc theo bụng nàng mà s.ờ soạng lên trên, đến tận chỗ trái tim mới dừng lại: "Đợi ngày mai ta đoạt giải nhất, ta muốn xin bệ hạ một việc..."

Diêm Vũ đưa tay ấn lên môi hắn, ngăn lại câu nói sắp thốt ra, một tay vẫn đỡ trên vai hắn: "Năm Quảng Ninh nguyên niên, thiếp vào Đông Cung hầu hạ điện hạ, đã năm năm, chưa từng mở miệng xin ngài một lần."

Tim Vệ Sóc chợt nóng lên, hắn nắm lấy ngón tay kia của nàng, đặt lên môi hôn nhẹ: "Ta nói hôm nay sao nàng lại ngoan ngoãn thế, có phải có chuyện muốn nói với ta?"

"Vâng." Diêm Vũ cúi đầu, "Có một việc, thiếp muốn nói."

Vệ Sóc như cười khẩy một tiếng, đưa ngón tay chọc vào miệng nàng, cạy mở hàm răng ấn lên mặt lưỡi nàng mà xoay vòng: "Nói chuyện nhỏ vậy, ta nghe được sao? Bổn cung đêm nay giúp nàng cạy miệng ra rồi, sau này có gì cứ nói thẳng, ta không thích cái kiểu văn vẻ kia."

Bị hắn cắ.m vào ấn xuống như vậy, sự hùng hổ của Diêm Vũ lập tức suy sụp xuống, trong chớp mắt lặng lẽ hành quân ra đi, nàng ngửa mặt nhìn Vệ Sóc, mắt đột nhiên lại ngấn lệ: "Quân tử muốn nói ít mà làm nhiều."

"Mấy đạo lý lớn nàng nói mãi không hết đó," Vệ Sóc véo cằm nàng lắc lắc, "Đều do ai dạy nàng vậy?"

Thấy nàng sững sờ nhìn mình ngẩn người, hắn vốc một vốc nước tạt vào mặt nàng, đột nhiên cười: "Được rồi, có chuyện gì mau nói đi."

Khóe mắt Diêm Vũ đỏ lên, nàng ấp úng mãi..

"Thiếp muốn xin điện hạ, đừng, chọn Thẩm Lăng Thuyền..."

Ít nhất đừng là bây giờ, ít nhất hãy đợi đến khi Tạ Quân làm xong việc kia, bởi vì, thiếp muốn mang tin tốt đi gặp cha mẹ. Nửa câu sau nàng cắn răng, cuối cùng vẫn không nói ra được, cứ thế nhịn xuống tất cả sự thật vốn định nói ra.

Trên mặt Vệ Sóc gần như là sự vui sướng như điên, câu nói này rơi vào tai, hắn chỉ cảm thấy năm năm qua chưa bao giờ thống khoái như vậy, hắn không chần chừ một khắc mà hôn lên môi nàng, bàn tay trên ngực lung tung xoa nắn một hồi, tiêu hao hết sự kiên nhẫn hắn đang có, lập tức tiến quân thần tốc vào.

dương v*t nóng bỏng cứng rắn c.ắm vào trong huyệt, co giật siết chặt một trận, bên trong trơn trượt.

Dù có nước suối nóng, nhưng khi dương v*t to dài thật sự đâm vào cơ thể, nỗi đau thấu xương tủy mang đến vẫn như muốn xé nát nàng, Diêm Vũ cắn chặt môi, tiếng nức nở cũng ngắn ngủi, nàng mơ hồ ngửi thấy mùi tanh ngọt nhàn nhạt, hòa trong mùi ẩm ướt mờ ám không rõ ràng lắm.

côn th*t thô to nóng bỏng kia hung hăng đâm vào nơi kín đáo riêng tư, sánh ngang với lưỡi dao sắc, hắn vừa rồi cắm đến tận cùng, giờ bị một đám thịt non mềm mại cản lại, tiến thoái lưỡng nan.

"Diêm Vũ, Diêm Vũ, nàng có biết--" Vệ Sóc hiếm khi gọi tên nàng, lúc này thấy nàng nhắm nghiền mắt, như có vẻ nhẫn nhịn, vừa nhanh chóng ra vào, "Hôm nay, là ngày vui nhất của ta mấy năm nay."

Vệ Sóc đột nhiên đè nặng lên người nàng, quấn quýt ôm nhau như thành một, vốn là khoảnh khắc thân mật cực kỳ mặn nồng, hơi thở hắn gấp gáp, cứ như ăn mãi không đủ mà cắn môi, cằm, cả cổ nàng, cưỡng đoạt một cách ngang ngược.

Diêm Vũ nhắm chặt hai mắt, nhẹ nhàng t.hở dốc, giọng nói cực nhỏ, nhưng hắn có thể nghe rõ: "Ngũ hoàng tử.."

"Đừng nói, Diêm Vũ, đừng nói..." Tay Vệ Sóc giữ chặt sau đầu nàng, nghe đến tên đệ đệ, đầu hắn lại càng đau hơn.

Hình ảnh ngày xưa hiện rõ mồn một, máu hòa lẫn nước mưa, Ngũ đệ nằm trên mặt đất: "Nhị ca, là nàng, nàng ấy..."

Vệ Sóc hung hăng đấm một quyền xuống, nước bắn tung tóe xung quanh.

Rốt cuộc đệ ấy đã nói cái gì!

"Ngũ hoàng tử là vì thiếp mới trúng tên mà chết." Nước mắt nàng rơi trên vai hắn, lỗ huyệt đã bị căng ra đến cực hạn, một chân bị hắn kéo lên vòng quanh eo, "Xin lỗi, đều là vì thiếp, đệ ấy mới không thể chạy thoát."

Vệ Sóc đột nhiên ôm chặt nàng, dương v*t đang cương cứng như huyết mạch dâng trào, mãnh liệt tàn nhẫn mà đâm vào chục cái, lấp đầy lối đi chật hẹp.

Gân xanh quấn quanh thân côn th*t còn đang đập thình thịch, bị dòng dịch nóng tưới xuống, lại bùng lên dụ.c vọng xuất tinh mãnh liệt, đầu Vệ Sóc vẫn đau nhức, lúc này cảm giác đau đớn và khoái cảm giao thoa, hắn chợt bóp chặt eo nàng, sau tiếng th.ở dốc kịch liệt, tinh dịch gần như phun trào ra, rót đầy bên trong huyệt.

Dư vị sau cao trào chưa tan, hắn đè lên người Diêm Vũ, lần đầu tiên sau mấy năm nay hắn lấy hết can đảm nhắc đến Ngũ đệ: "Ngày đại quân vào cung, vì sao đệ ấy lại nói, là nàng?"

Hơi thở Diêm Vũ cũng yếu ớt, "Thiếp không biết, thiếp không biết..."

Hai người đang định nói tiếp về tình hình ngày đó, đột nhiên nghe thấy giọng Vương công công từ bên ngoài truyền đến.

"Điện hạ, điện hạ!" Giọng Vương công công gấp gáp hoảng loạn, "Bệ hạ khẩn cấp triệu kiến, tất cả mọi người đều phải đến Vĩnh Hoa điện."

Diêm Vũ chợt nghĩ đến Thẩm Lăng Thuyền cũng ở đây, nắm lấy cánh tay Vệ Sóc siết chặt: "Điện hạ, thiếp... thiếp không khỏe."

Vệ Sóc vỗ vỗ bờ vai trần của nàng: "Không sao, nàng cứ về nghỉ đi."

Còn hắn thì đứng dậy khoác y phục, cùng Vương công công rời đi.

"Sao vậy?" Gió lạnh phả vào mặt, trán Vệ Sóc vẫn hơi đau nhói.

Vương công công bước nhanh cầm đèn dẫn đường đi phía trước, giọng nói lại cực kỳ hạ thấp: "Yến tiệc của bệ hạ vừa tan, lúc trở về ngự tẩm... lại, lại xuất hiện một vật chán ghét, khiến bệ hạ nổi giận đùng đùng, nói muốn điều tra thật kỹ. Điện hạ hôm nay, vạn lần không nên rời đi sớm!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.