Khoảnh khắc bước ra khỏi cửa điện, Diêm Vũ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nơi chân trời.
Trăng tàn đã lặn, mây đêm tạm dừng. Nơi đây đã là phía đông nhất của hoàng cung, lẽ ra là nơi sớm nhất có thể nhìn thấy mặt trời nhưng hôm nay trời lại u ám mãi không thấy ánh sáng, có lẽ là sắp mưa rồi.
Mỗi trận mưa thu là một trận lạnh, cũng chẳng trách gần đây chứng đau đầu của Vệ Sóc lại tái phát dữ dội hơn.
Mỗi khi thân thể thái tử điện hạ không khỏe, ngài lại càng khó chiều hơn bình thường, vì vậy cứ mỗi độ thu về, cuộc sống của nàng cũng luôn khó khăn hơn một chút. Diêm Vũ không biết đang nghĩ gì, cứ ngẩn người nhìn về phía xa xăm.
Mọi người trong Đông Cung từ lâu đã bị Vệ Sóc dạy dỗ nghiêm túc, cẩn thận, không bao giờ nói nhiều, vì vậy cũng không ai lên tiếng thúc giục hay hỏi han, chỉ lặng lẽ nhìn Diêm Vũ thẫn thờ.
Nàng mặc một bộ y phục màu xanh trắng, hòa mình vào buổi sớm thu ấm áp cùng sắc điệu ấy, tựa như men trên gốm Thiên Thanh.
Có lẽ vì quá lâu quên chớp mắt nên mắt thấy hơi cay, Diêm Vũ mới thu hồi ánh mắt, chỉnh lại vạt áo rồi nhẹ nhàng dặn dò hai người bên cạnh cửa: "Thái tử điện hạ đã dậy rồi."
Nói xong, nàng lại tiếp tục đứng im lặng bên bức tường gạch màu đỏ.
Nghe vậy, hai cung nữ đang đứng gác ở cửa điện cẩn thận bước vào hầu hạ qua khe hở nhỏ nàng để lại bên cạnh.
Đã dậy rồi, vậy thì phải chuẩn bị cho thái tử điện hạ lên triều.
Tuy nửa đêm qua đã nghe thấy tiếng động không nhỏ bên ngoài nhưng khi thực sự nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn khắp phòng, hai cung nữ vẫn thầm thở dài.
Đêm qua, lại là một đêm kinh tâm động phách.
Một trong hai cung nữ khi dọn dẹp động tác có hơi lớn một chút, mảnh sứ vỡ cọ xát trên nền gạch phát ra âm thanh nhẹ, ngay sau đó đã nghe thấy tiếng "choang", chiếc trâm ngọc trắng rơi xuống đất, vỡ làm đôi. Cung nữ sợ hãi liên tục dập đầu, kêu lên xin thái tử tha mạng.
Vệ Sóc vốn đã đau đầu, ném trâm xong thì thấy hai cung nữ mặt đầy nước mắt lòng càng thêm bực bội liền quát lớn: "Cút."
Trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, nhưng trong lòng hắn lại càng ồn ào hơn, một cảm giác bức bối khó tả đè nặng trong tim, toàn thân không thoải mái.
Giữa lúc đầu óc rối bời bỗng hiện lên một khuôn mặt nữ tử trắng nõn.
Nếu là nàng, có lẽ sẽ không hoảng loạn như vậy.
Trên gương mặt đoan trang nhu hòa ấy rất ít khi thấy cảm xúc trào dâng, những năm trước còn có thể thấy vài giọt lệ trong suốt, nhưng đến nay, dù hắn nói ra những lời khó nghe đến đâu, làm ra chuyện khó coi đến mấy, nàng cũng không còn động lòng.
Nghĩ ngợi một hồi, Vệ Sóc lại cảm thấy sự đau nhói ở thái dương tái hiện, hắn càng thêm sốt ruột, quát lớn về phía cửa.
"Vào đây giúp bổn cung cài trâm."
Cung nữ vừa bị Vệ Sóc đuổi ra ngoài cắn răng, đang định bước vào thì Diêm Vũ đã xoay người, nhẹ giọng nói: "Ngươi cứ đi làm việc đi, chuyện này giao cho ta là được."
Cung nữ kia thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không phải đối mặt với vị thái tử tính khí thất thường kia nữa rồi.
Diêm Vũ bước vào nội điện, đóng cửa lại, đi đến trước gương, tự lấy một chiếc trâm gỗ nắm trong lòng bàn tay.
Ngay khi sắp rút tay về, bàn tay Vệ Sóc đột nhiên đặt lên mu bàn tay nàng, ngồi thẳng dậy nghiêm nghị nói: "Sao nàng biết ta muốn cài chiếc trâm này?"
Nàng đứng phía trước, hắn ngồi phía sau, tư thế này thật gần gũi, trông như là Vệ Sóc đang ôm nàng từ phía sau.
Lực đạo đè trên mu bàn tay dần tăng lên nhưng lông mày Diêm Vũ không hề nhúc nhích, nàng chỉ lặng lẽ đáp: "Gần đây trời chuyển lạnh, gỗ đào có thể ngăn tà khí xâm nhập."
Nàng vừa dứt lời, eo lại bị Vệ Sóc kéo mạnh, nàng ngồi vững vàng trên đùi hắn.
Diêm Vũ không ngờ hắn sẽ có hành động này, nàng nín thở, nhắm chặt mắt. Gương mặt trắng nõn đỏ bừng, lan đến tận đáy tai rồi tới sâu trong cùng cổ đều là một mảng đỏ ửng.
Hắn vốn chỉ muốn chọc tức nàng, lại không ngờ rằng người này sẽ ngoan ngoãn ngồi yên trên người mình. Gần trong gang tấc, hít nhẹ thôi cũng có thể ngửi thấy mùi hương bạch đàn nhàn nhạt tỏa ra từ người nàng.
Sáng nay trước khi trời sáng, hương thơm này vẫn vương vấn bên cạnh mình, khiến cơn đau đầu của hắn dần dịu đi.
Vệ Sóc bất giác ghé sát lại gần, chóp mũi gần như chạm vào vành tai nàng.
"Quân tử phải như khuê như chương, lệnh văn lệnh vọng." (*) Diêm Vũ nghiêng mặt sang một bên, dù trong tình cảnh khó xử này, nàng vẫn thẳng lưng, khuyên nhủ: "Điện hạ nên tự trọng."
(*Như khuê như chương, lệnh văn lệnh vọng có nguồn gốc từ "Kinh Thi – Đại Nhã" và được dùng để ca ngợi vẻ đẹp tốt đẹp, uy tín và danh tiếng. Trong đó, "khuê" và "chương" là những loại ngọc, biểu tượng cho vẻ đẹp mỹ lệ và quý phái. "Lệnh văn" và "lệnh vọng" nghĩa là có tiếng tăm tốt đẹp, được mọi người biết đến và ngưỡng mộ. Vì vậy, cụm từ này được sử dụng để miêu tả một người không chỉ có vẻ ngoài đẹp đẽ mà còn có danh tiếng và uy tín tốt lành trong xã hội.)
Đôi tay ôm nàng đột ngột buông ra, Vệ Sóc đẩy người ra, nắm chặt nắm đấm đến nỗi gân xanh nổi lên: "Sao, ngay cả nàng cũng muốn làm nữ thái phó đến đây giám sát dạy dỗ ta sao?"
"Nô tỳ không dám." Diêm Vũ quỳ bên cạnh, cúi đầu bất động.
"Nàng có tư cách gì mà tự xưng là nô tỳ Đông Cung của ta." Vệ Sóc nghe nàng tự xưng như vậy càng thấy ngọn lửa không tên trong lòng bùng cháy dữ dội, dạy bao năm mà vẫn không sửa được. Đam Mỹ Sắc
Lời nói đến bên miệng lại biến đổi, hắn hung dữ nói thêm một câu: "Nhớ kỹ thân phận của mình, cả đời này, nàng phải ở bên cạnh ta tạ tội."
Vệ Sóc tức giận bỏ đi, chỉ để lại vài sợi gió nhẹ.
Diêm Vũ đứng dậy phủi bụi trên đầu gối, không khỏi cảm thấy trống rỗng trong lòng.
Cả đời.
Nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nàng mơ màng đã trải qua gần hai mươi năm..
Nếu thật sự có thể sống đến sáu mươi, bảy mươi, nàng cũng chỉ còn bốn mươi, năm mươi năm nữa thôi.
____