Buông Ra! Ta Muốn Ngược Tra

Chương 4: Giáo chủ Ma Giáo mỹ nị (4)




Edit: Kỳ Vân

Bạch Ninh nhướng mày, “Đúng vậy!”

Giọng cậu vừa dứt, lập tức trước mặt xuất hiện một đống đồ, Bạch Ninh nhìn thấy, cái gì mà “Dầu bôi trơn”, “Ba con sói” các loại đồ dùng trên giường, cái gì cần có đều có, chỉ cần 2 điểm giá trị thuyên chuyển, đã có thể tùy ý lựa chọn.

Bạch Ninh nhìn trong chốc lát, gật đầu, ý cười nơi khóe miệng càng sâu, “Những thứ này ta lấy hết, cho vào bao đi.”

“Được rồi.” Hệ thống chân chó đáp, lại hỏi tiếp:

“Ký chủ cậu muốn cất những thứ này ở đâu? Trong ba lô của hệ thống sao?”

Bạch Ninh gật đầu, “Phải.”

A Thất vui vẻ cất đồ vào, đột nhiên nghe Bạch Ninh nói thầm, “Không biết hệ thống có cúc hoa hay không, nếu không có thì mấy thứ này cũng không dùng được!”

Cúc hoa A Thất căng thẳng, nghĩ thầm: Ký chủ, hệ thống không có cúc hoa.

Tiếp theo nó lại nghe thấy Bạch Ninh nói thầm: “Mặc kệ nó có hay không có, trước tiên cứ thử nghiệm trên người A Thất trước đã.”

A Thất nghĩ thầm: Ký chủ, cậu làm vậy sẽ đánh mất ta đó.

Làm một hệ thống cao lãnh, A Thất từ chối thừa nhận mình thất bại, nhưng hiện thực tàn khốc, nó phát hiện nó là hệ thống đầu tiên không quản khó nhọc vì ký chủ!

Trở lại lúc vừa đến thế giới này, lúc đó Bạch Ninh giống như người chết vậy, nằm trên giường không nhúc nhích, không nói một lời, không ăn cơm, đến đôi mắt cũng không nháy một cái, như vậy thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nó dùng tất cả biện pháp, Bạch Ninh cũng không dao động.

Cuối cùng cũng không biết vì sao, đột nhiên Bạch Ninh nói muốn đi làm nhiệm vụ, rất tốt! Nhưng vấn đề khác lại phát sinh, chỉ cần không vừa ý một chút, Bạch Ninh lập tức bãi công. Mặc kệ nó đe dọa hay dụ dỗ, cậu cũng không làm, nó cũng từng nghĩ sẽ từ bỏ Bạch Ninh, nhưng thật ngại quá, nó không thể tùy ý quyết định sinh tử của Bạch Ninh. Thứ nhất, nó là một hệ thống sinh ra nhờ điều lệ. Thứ hai, Bạch Ninh có linh hồn rất cường đại, trừ khi đồng vu quy tận với Bạch Ninh, hoặc là dụ dỗ Bạch Ninh tự sát, thì may ra nó sẽ có biện phát thoát khỏi Bạch Ninh.

Cuối cùng, nó chịu thua, kết quả của việc chịu thua là nó thường phải chịu cơn phát rồ của Bạch Ninh, bị đùa giỡn vô cùng tàn ác.

Làm hết phận sự của một hệ thống, nên những thứ này đều không quan trọng, quan trọng nhất là nhiệm vụ, vì nhiệm vụ bị đùa giỡn một chút cũng không sao, nhưng nó cảm thấy Bạch Ninh đang giấu giếm cái gì đó.

Ở trong phòng ngây người mấy ngày, Bạch Ninh bắt đầu buồn chán. Đột nhiên, cậu nghe thấy đại sảnh khách điếm truyền đến âm thanh ồn ào, cậu quyết định đi xem náo nhiệt.

Vừa ra khỏi cửa, mắt Bạch Ninh lập tức đánh giá khắp nơi, không thể không nói, bên ngoài thật đúng là náo nhiệt, cũng đúng, một đám người đang ầm ĩ cãi nhau, có thể không náo nhiệt sao? Bạch Ninh nhìn một lát thì nhận ra chuyện là như thế nào.

Nguyên lai là một nữ tử tới khách điếm này ăn cơm, kết quả đồ vật quan trọng trên người biến mất.

Vốn dĩ cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng sư huynh của nữ tử đó lại chuyện bé xé ra to, bao toàn bộ khách điếm, cưỡng ép khách nhân ở lại, nói là muốn bắt ăn trộm, lấy lại đồ vật đã mất.

Các khách nhân tất nhiên bất mãn, mạnh mẽ muốn rời khỏi, trong miệng còn sôi nổi nói:

“Các ngươi cho rằng mình là ai, dựa vào cái gì cưỡng ép bọn ta ở lại?”

“Nói không chừng người lấy trộm đồ đã sớm chạy mất rồi, các ngươi tìm không thấy, chắc chắn sẽ vu khống cho bọn ta.”

Bọn họ nói xong, định cất bước rời khỏi khách điếm, lại bị đôi sư huynh muội ngăn cản lại, lập tức hai nhóm người lại bắt đầu cãi nhau.

Thấy tình cảnh như vậy, sư huynh của nữ tử lên tiếng, nhưng là nói với nữ tử:

“Nhã nhi, ngươi xác định người đó hiện giờ còn ở trong khách điếm sao?”

Nữ tử trả lời: “Ta xác định, lúc nãy chúng ta hành động nhanh chóng, nên người đó nhất định còn ở đây.”

Được câu trả lời khẳng định, sư huynh nữ tử lập tức lớn giọng nói với mọi người trong khách điếm:

“Hy vọng các vị có thể phối hợp với bọn ta một chút, đồ vật này rất quan trọng với bọn ta, chỉ cần tìm thấy được đồ vật, bọn ta sẽ bồi thường thỏa đáng cho những người vô tội.”

Vừa nghe được bồi thường, tất cả mọi người an tĩnh lại, nhưng ngay sau đó là một trận tranh luận, cũng may giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn nhiều. Cuối cùng hai huynh muội cũng đã thuyết phục được đại đa số người, bọn họ đồng ý phối hợp với đôi sư huynh muội tìm đồ vật.

Bạch Ninh thân là người ở trong chuyện thị phi này, tất nhiên cũng có quyền lên tiếng, cho nên hai người cũng trưng cầu ý kiến cậu.

Khi hai người nhìn thẳng vào Bạch Ninh thì đồng loạt sửng sốt, hai người chưa từng nghĩ đến, ở trong khách điếm nhỏ này cũng có thể gặp được một người đẹp như vậy!

Nhưng hai người đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường, lần này vẫn là người sư huynh mở lời: “Vị huynh đài này, ý của huynh như thế nào? Có thể phối hợp với bọn ta không.”

Bạch Ninh tới xem náo nhiệt, làm quần chúng ăn dưa, có náo nhiệt xem là được, cho nên cậu không có ý kiến gì, “Được chứ!”

Sau khi được đồng ý, đôi sư huynh muội lập tức bắt đầu điều tra.

Điều tra đến một nửa, Hư Trần từ bên ngoài khách điếm trở về, qua một lúc dò hỏi, biết hắn và Bạch Ninh đi cùng nhau, mới để cho hắn vào, nhưng hắn cũng muốn điều tra chung.

Vẻ mặt Hư Trần lo lắng nhìn Bạch Ninh, kiểm tra Bạch Ninh từ trên xuống dưới, sau khi thấy Bạch Ninh không có chuyện gì, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Không nghĩ tới tiểu tăng đi ra ngoài một chuyến, đã xảy ra chuyện như vậy, hy vọng nữ thí chủ đó có thể sớm tìm được đồ bị trộm.”

Bạch Ninh nhìn hắn cười một cái, “Tiểu hòa thượng, ngươi thật lương thiện mà!”

Hắn bị giọng điệu đầy ý vị của cậu trêu chọc, làm mặt Hư Trần bực tức đến đỏ bừng, trong lòng niệm Kinh Phật, nhắm mắt không để ý tới cậu nữa.

Bạch Ninh nhướng mày, không nghĩ tới tiểu hòa thượng này đi ra ngoài một chuyến, “Tu vi” lại tăng thêm không ít, biết không thể nói tiếp, nhưng đạo cao một thước ma cao một trượng, lão ma đầu Bạch Ninh tiến đến bên tai hắn nói:

“Ta có thể giúp nữ tử đó tìm được vật nàng làm mất!”

Bởi vì khoảng cách quá gần, cho nên khi cậu nói chuyện, khí nóng trực tiếp phả vào lỗ tai Hư Trần, làm hắn cảm thấy kỳ lạ, hắn tận lực xem nhẹ cảm giác này, đôi mắt nhìn chằm chằm Bạch Ninh hỏi: “Thật sự?”

Bạch Ninh cười rất tùy ý, có khả năng là bởi vì tâm tình tốt, trong nụ cười không có tia lạnh lẽo, làm nụ cười của cậu có vẻ chân thành, thật lòng hơn, trong phút chốc Hư Trần chỉ cảm thấy tâm mình bị xao động.

“Đương nhiên là thật rồi, ngươi có phải không muốn trợ giúp nữ nhân đó hay không?”

Trong lòng Hư Trần niệm Kinh Phật, gật đầu, “Vậy Bạch thí chủ có thể hỗ trợ không?”

Ý cười của đại ma đầu Bạch Ninh càng sâu hơn, “Vì sao lại muốn ta hỗ trợ?”

Hư Trần sửng sốt, cũng đúng! Cái này chính là xen vào việc của người khác, hắn thích xen vào việc người khác, nhưng không đại biểu Bạch Ninh cũng thích!

“Tiểu tăng đã biết.”

Hắn nói xong lập tức im lặng, đôi mắt bắt đầu chú ý tình huống đang phát triển ở phía dưới.

Bạch Ninh liếc mắt nhìn Hư Trần, cười trào phúng. Tuy rằng Hư Trần không yêu cầu cậu hỗ trợ nữa, nhưng hắn lại đang tức giận.

Hắn tức giận, Bạch Ninh lại rất vui vẻ.

Mọi người đều đang tiến hành lục soát người ở khách điếm, khách nhân cũng đi tìm, nhưng không ai thấy vật bị mất đâu, nhiều người đã bắt đầu bực bội.

Thậm chí lại quay về cục diện hỗn loạn ban đầu.

Đôi sư huynh muội kiên định cho rằng đồ vật vẫn còn ở khách điếm, nhưng những người khác lại không nghĩ vậy, bọn họ nghĩ đôi sư huynh muội đang chơi xỏ bọn họ.

Không lâu sau, đã có người bắt đầu động tay động chân.

Thấy tình huống như vậy, Hư Trần cũng sốt ruột lên, hắn trộm nhìn Bạch Ninh.

“Bạch thí chủ, ngươi thật sự có thể tìm được đồ vật sao?”

Bạch Ninh không nói gì, chỉ nhướng mày, ý bảo hắn tiếp tục nói. Hư Trần rũ mi mắt, nhất thời không biết nên nói gì.

Bạch Ninh nhìn hắn nửa ngày, thấy hắn vẫn im lặng, định dời tầm mắt đi thì Hư Trần đột nhiên giương mắt nhìn cậu, há miệng thở dốc, “Bạch... Bạch thí chủ.”

Lực chú ý của Bạch Ninh lại dời về trên người hắn, nhìn sâu vào đôi mắt hắn, sau đó nở nụ cười, “Ngươi có phải muốn ta hỗ trợ hay không?”

Da mặt Hư Trần mỏng, lại bị cậu nhìn chăm chú nên càng ngày càng nóng lên, nhưng vẫn gật đầu: “Đúng vậy.”

Hắn trở về giữa chừng, không hiểu mọi chuyện từ đầu đến cuối, cho nên sẽ bỏ qua nhiều manh mối quan trọng, việc này còn rất ngu ngốc.

“Được! Xem mặt mũi của ngươi nên ta có thể hỗ trợ.”

Hư Trần sửng sốt, mở to hai mắt nhìn, “Thật... Thật sao?”

“Đương nhiên là thật, bất quá chuyện này không đơn giản như vậy, vốn dĩ ta cũng không nghĩ sẽ nhúng tay vào.” Cậu dừng một chút, rồi nói với Hư Trần: “Tiểu hòa thượng, nhớ kỹ, là ngươi muốn ta hỗ trợ, nên ta mới ra tay.” Nếu xảy ra chuyện gì, ngươi phải gánh vác trách nhiệm!

Bạch Ninh bàn bạc rất tốt, trực giác nói cho cậu biết, chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng nếu có thể mua một ân tình của Hư Trần cũng không tồi, hơn nữa nếu xảy ra chuyện, Hư Trần sẽ chịu trách nhiệm.

Ngay từ đầu đã có người đề nghị, dắt một con chó tới đây, nhất định có thể tìm lại được vật bị trộm, nhưng lại bị đôi sư huynh muội phản đối.

Tình huống này nên giải thích gì?

6/6/2019

- --oOo---

Chắc mai mới có chương tiếp theo được, hôm nay Dân đuối quá rồi QAQ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.