Buông - Lâm Thời Thư Tả Giả

Chương 7: Duyên mãn (3)




Tối đến Liễu tiểu thư được sắp xếp ngủ cùng em gái Giản.

Liễu tiểu thư tắm xong mặc đồ ngủ bước ra thấy em gái Giản đang bật đèn viết viết vẽ vẽ gì đó.

Em gái Quan nghe thấy tiếng động liền lập tức cất đồ vật ở trong tay đi, có vẻ khẩn trương "Chị ngủ trước đi chị. Em đi tắm đây."

Thiếu tiểu thư thật ta đã thấy được đồ vật ở trong vở của em gái Quan, đó là một bản thiết kế quần áo Chị vừa có hình dáng chứ vẫn chưa tô màu, trông kiểu dáng thực ra lại rất mới mẻ độc đáo.

Em gái Quan cầm quần áo của mình hướng về phòng vệ sinh, bước chân hấp tấp.

Ban đầu liễu tiểu thư cảm thấy đây là việc riêng của người ta nhưng vẫn định nhiều lời một câu: "Vẽ rất đẹp."

Em gái Quan hưng phấn: "Chị thật sự thấy vậy sao?"

Liễu tiểu thư gật đầu, cực kỳ nghiêm túc nói với em gái Quan: "Đúng, nếu là chị thì chị sẽ cực kỳ muốn có bộ quần áo này".

Em gái quan ném quần áo lên giường, cầm quyển vở mình đã cất đi đưa cho Liễu tiểu thư xem, "Chị ơi em còn vẽ rất nhiều cái nữa."

Quyển vở kia rất dày, trang nào trang nấy đều là quần áo đã thiết kế xong, nhìn qua cũng không tệ lắm.

Mỗi khi Liễu tiểu thư lật đến một trang thì em gái Quan đều sẽ hào hứng kể cho nàng nghe nguồn cảm hứng, chi tiết hàm nghĩa của bộ quần áo đó.

Cô nhìn em gái Quan, cảm thấy đây mới là thứ mà cô bé hướng về, bởi vì một người thích cái gì thì sẽ không giấu được.

Giọng nói của em gái quan trở nên yếu ớt "Chị ơi, có phải em làm phiền chị nghỉ ngơi rồi không?"

"Không có, chị rất thích chúng, cũng thích ý nghĩa phía sau chúng."

Nét mặt của giản muội không còn khẩn trương nữa, lại thay vào đó là một ít ảm đạm, "Chị nghỉ sớm đi ạ. Chỉ có thích thôi cũng vô dụng."

Liễu tiểu thư khép lại vở, tiếng nói nhẹ nhàng nhưng lại có sức mạnh trấn an lòng người, "Một đời của mình thì vẫn cần phải làm chuyện mình thích. Đến lúc xế chiều nhớ lại cả đời này thì cũng không còn tiếc nuối gì lớn mới không uổng công một chuyến đến nhân gian này."

Em gái Quan đỏ mắt, nói chuyện mang theo một cảm giác uất ức, "nhưng bố mẹ kêu em học sư phạm để có công tác ổn định, tiền lương cũng ổn. Họ không cho em học vì nghĩ rằng học mỹ thuật sẽ không có việc gì làm."

Thực ra còn có một câu em gái Quan vẫn chưa nói: Trong nhà có tư tưởng trọng nam khinh nữ, hơn nữa học mỹ thuật lại rất tốn tiền, trong nhà cảm thấy cô bé sớm hay muộn đều thành dâu nhà người khác nên không muốn tiêu nhiều tiền.

Mặc dù cha mẹ nói rằng đối xử bình đẳng với hai anh em, trai gái như nhau, nhìn bề ngoài cũng không phát hiện bọn họ đối đãi hai người có gì khác nhau. Nhưng con người là một sinh vật cực kỳ mẫn cảm lại có cảm tính, có thể từ lời nói cử chỉ của đối phương mà phát hiện ra có điều không giống.

Thiếu tiểu thư nhẹ nhàng vuốt ve lưng của em gái Quan, suy nghĩ một lát rồi đưa lời khuyên: "Em có thể đi nghe giảng ở khóa học thiết kế mỹ thuật, nếu có thể tiếp tục kiên trì không cảm thấy khổ khi học thì em có thể học mỹ thuật bên cạnh chuyên ngành sư phạm. Em cũng có thể chuyển chuyên ngành nhưng không tiện dãi mày với bác trai bác gái, hơn nữa sau này nếu phát hiện không thích hợp chuyên ngành mỹ thuật cũng còn cái để bảo đảm. Nhưng nếu làm như vậy thực sự sẽ rất mệt, em phải nghĩ cho kỹ."

Vừa lên đại học một năm còn chưa hiểu biết nhiều về chế độ của trường học, vẫn còn đang mê man với tương lai, bất hạnh hơn là mình lại không yêu thích chuyên ngành mình học, nghĩ thôi đã thấy rất đau khổ.

Cô bé vui vẻ bắt lấy tay Liễu tiểu thư, "Cảm ơn chị, em sẽ thử".

Liễu tiểu thư cầm bút sau đó viết một dãy số lên trên giấy rồi đưa cho em gái Quan, "Sau này em có gặp chuyện gì khó khăn thì có thể gọi điện thoại cho chị, cho rủ chị không thể giải quyết hay em nhưng chị sẽ lắng nghe em."

Em gái quan cất tờ giấy ở trong túi, lá gan cũng lớn hơn nên ôm tay Liễu tiểu thư làm nũng, "Chị ơi chị thật tốt."

Liễu tiểu thư không có anh em, từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua việc bị em gái thân thiết làm nũng nhưng hôm nay cuối cùng cô cũng cảm nhận được. Cô mặc cho em gái Quan dựa lên người mình.

"Đốc đốc đốc", tiếng cửa phòng bị gõ vang lên.

Em gái Quan vừa mở cửa vừa hỏi, "Ai đấy?"

Người ở ngoài cửa trả lời: "Là anh."

Em gái Quan thấy Liễu tỷ tỷ đang ngồi ở bàn sách đang đi tới gần cửa, em gái Quan bĩu môi, quả nhưng tình yêu là quan trọng nhất.

Vừa mở cửa, Quan tiên sinh cũng nhìn em gái mình một cái mà nhẹ nhàng hỏi Liễu tiểu thư: "Sao em còn chưa ngủ?"

"Em đang nói chuyện với em gái. Còn anh sao chưa ngủ?" - Liễu tiểu thư hỏi lại anh.

"Anh sợ em không quen nên đến để xem em thế nào." Quan tiên sinh nói xong thì lúc này mới nhìn sang em gái: "Không được làm phiền chị ấy nghỉ ngơi. Ít nói một chút đi."

Em gái Quan trợn mắt nhìn anh trai, thuận tiện ôm lấy Liễu tiểu thư, "Chị ấy rất thích em đó."

Quan tiên sinh nhân lúc Liễu tiểu thư không nhìn thấy mà nhìn thoáng qua em gái một cách cảnh cáo, nói nốt một câu: "Hai người nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Em gái Quan căn bản không hề sợ anh trai mình, hai người bọn họ là từ nhỏ cãi đến lớn, anh trai mình nhìn bề ngoài thì ôn nhu nhưng thực chất có thể bằng mấy câu khiến cô cứng họng không trả lời được.

Còn nữa, em gái Quan cảm thấy anh trai mình trong ngoài bất nhất, bên ngoài dịu dàng nho nhã hào phóng nhưng thực chất bên trong là người có tính chiếm hữu rất mạnh.

Cô bé biết anh trai mình không thích nhìn mình thân thiết với chị, nhưng cô cứ mặc kệ, chị gái còn rất nhiều thời gian để ở bên ca ca nhưng mình lại không có nhiều cơ hội để ở cạnh chị ấy.

Em gái Quan đẩy anh trai ra khỏi cửa, nói với anh trai qua khẩu hình: "Đồ quỷ hẹp hòi!"

Quan tiên sinh nhìn cánh cửa đã khép lại, anh cảm thấy có chút bất đắc dĩ vì mình vẫn chưa chúc ngủ ngon với Liễu tiểu thư mà.

Anh đành phải đứng ở bên ngoài nói với Liễu tiểu thư: "Liễu Liễu ngủ ngon."

Bên trong vọng ra tiếng nói của Liễu tiểu thư: "Quan tiên sinh ngủ ngon."

Buổi tối hôm đó tiểu tiểu thư vẫn ngồi nói chuyện với em gái Quan rất nhiều, giúp cô bé phân tích nhiều chuyện.

Cô không nghĩ tới mấy lời đơn giản của mình lại thay đổi cuộc đời của cả một con người.

Sau này sẽ có một nữ thiết kế sư họ Quan nổi tiếng trong ngành thiết kế trang phục.

Tác giả có lời: Một chương này là hi vọng mọi người ở trong cuộc sống cũng có thể kiên trì với ước mơ của mình, một phương diện khác cũng chỉ ra Liễu tiểu thư ủng hộ ước mơ của một người chẳng sợ ước mơ kia trong mắt người khác là buồn cười và không đáng. Nơi này sắp tới sẽ có phục bút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.