Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 193




Editor: Thơ Thơ

"Đừng kêu trẫm như vậy nữa......." Nói tới chỗ này, thế nhưng hắn lại thấy buồn cười nói: "Không! Không phải trẫm........, Lưu Lăng ta đã không phải là hoàng thượng, chỉ là một nhà nông giả mạo thế thân hoàng tử, một nhà nông hèn mọn, mới vừa ở trong miếu, còn bức tử thân mẫu ruột của mình rồi, ngươi nói, ta còn là người sao?"

Hắn vạn lần không nên đẩy ngã bà, ở trong lúc tuyệt vọng và thương tâm, bà mới có thể.......

Đổng Khanh cắn răng một cái nói: "Thứ nhất, Kim thị cũng không phải thân mẫu của hoàng thượng, thứ hai, bà cũng không phải chỉ vì ngươi mà gặp trở ngại bỏ mình. Bà là vì nghĩ báo thù cho mình cùng người nhà, công kích Vũ Thái phi thì cũng không phải bởi vì chính mình cho lắm, mà không ngờ đụng phải tường đá, bà là bị Vũ Thái phi trước mắt bao người, giết rất khéo léo."

Lúc ấy nàng vừa lúc đứng ở phía sau Vũ Thái phi, cho nên tất cả thu vào đáy mắt, nàng nhìn rất rõ ràng, Kim thị nhìn ngoài mặt tựa như bởi vì công kích Vũ Thái phi thì đụng tường mà chết, trên thực tế, là Vũ Thái phi lưu loát né tránh bà tập kích, sau đó thuận thế đẩy bà đi tới đụng tường.

"lúc ấy Hoàng thượng đứng ở phía trước Vũ Thái phi, không có nhìn thấy, ta lại nhìn thấy rất rõ ràng, Kim thị đã mất giá trị lợi dụng, Vũ Thái phi đây là giết người diệt khẩu." Đổng Khanh nín thở trầm ngâm: "Muốn ngăn cản gian kế của Vũ Thái phi, chỉ có một phương pháp, Chư Vương đã tản đi, thân vương bên trong miếu Thái Bá cộng thêm Hoàng Thái Thúc chỉ có năm vị, binh mã trong tay hoàng thượng không ngại đủ để ứng phó, xin hoàng thượng lập tức phái binh, nhanh chóng bao vây Miếu Thái Bá lại đi!" Thotho_

"Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Đây là cưỡng ép Chư Vương!" Lưu Lăng bi thương cười nhẹ một tiếng nói: "Dứt khoát giết bọn họ, lấy binh mã trong tay trẫm, tiếp tục ngồi ở Long ỷ cường thế làm Đế vương, sau đó chờ người trong thiên hạ khởi binh cùng tiêu diệt sao?"

Đổng Khanh tiếp tục nói: " Cưỡng ép năm vị Vương Hầu Lưu thị ở trong hoàng từ, sau đó ra lệnh sáu vị Vương Hầu khác lập tức tiến về phía hoàng từ. Chư vương tề tụ, ở trong hoàng từ tổ tiên Lưu thị, hoàng thượng ngài phải lần nữa cùng Thái hậu rỉ máu nhận thân. Xác nhận máu mủ, như thế, ngài mới có thể phá gian kế của Vũ Thái phi, thế cục hòa nhau!"

Lần này vô luận ra sao, máu hoàng thượng và Thái hậu thiết yếu dung hợp với nhau.

Vũ Thái phi có thể lấy giả loạn thật, nàng cũng có thể bình định lặp lại trật tự.

Chỉ cần, hoàng thượng chịu phối hợp với nàng.

Đem đại cục nắm giữ ở trên tay của mình, Vũ Thái phi khiến cho có bản lãnh lớn, cũng không cách nào thay đổi máu mủ Thái hậu và hoàng thượng là thân mẫu tử. Quan hệ huyết mạch thân mẫu tử dù cho Thiên Lôi cũng không đánh nổi, ở bên trong hoàng từ. Chỉ cần canh phòng nghiêm ngặt, bởi vì động tay chân, trước mặt tất cả Hoàng tộc Lưu thị, Thái hậu nhất định có thể còn trong sạch. Thotho_

"Đủ rồi!"

Lưu Lăng gào thống khổ một tiếng nói: "Trẫm không phải là tử tôn hoàng tộc. Còn mặt mũi nào ngồi ở ngôi vị Hoàng thượng thuộc về Giang sơn của Lưu thị? Tòa long ỷ này thì ra cũng không thuộc về Lưu Lăng ta!"

Đổng Khanh cắn răng nói: "Hoàng thượng, ngươi biết ta là cái gì vẫn giấu ngươi chuyện Kim thị sao? Bởi vì ngươi chịu không được đả kích, ngươi sẽ bởi vì tình cảm, mất đi năng lực phán đoán. Nhưng Thái hậu là thân mẫu ruột của ngươi, ngươi cũng sẽ vì người khác hãm hại. Bị đánh tan vỡ tất cả tín niệm!"

Người quá kiêu ngạo, nếu nói thiên chi kiêu tử, là chịu không được đả kích. Bởi vì bọn họ từ nhỏ quá ưu việt, thói quen bay quá cao, một khi gãy cánh, sẽ gặp hung hăng té xuống. Sau đó không gượng dậy nổi.

"Hừ ha ha ha ha ha!" Lưu Lăng tựa như thất tâm phong, lại có thể nở nụ cười nói: "Ngay cả chuyện Lưu Lăng ta cũng không cách nào xác định, ngươi cùng Thái hậu là người ngoài không hề có quan hệ sao khẳng định? Ngươi cứ như vậy dùng mọi thủ đoạn muốn cho ta tiếp tục bá chiếm cái vị trí không nên thuộc về ta sao?"

Hắn đã bị Vũ Thái phi đánh tan hoàn toàn!

Đơn giản không có thể chịu một kích.

Thấy bộ dáng hắn nửa chết nửa sống. Đổng Khanh lập tức vừa tức vừa giận, nàng định cởi giày dưới lòng bàn chân, cầm ở trên tay liền hung hăng ném tới trên người của hắn, nổi giận mắng: "Khốn kiếp! Ta đã nhịn ngươi rất lâu rồi! Ta muốn tuyệt giao với ngươi!" Thotho_

Đổng Khanh ném giầy, ngang trời phá vỡ không khí. Nhanh chóng đánh trúng sau lưng của Lưu Lăng. Lưu Lăng ngẩn người, rốt cuộc xoay người lại rồi!

Nàng lại dám cầm giầy ném hắn. Thế nhưng hắn lại chỉ ngơ ngác nhìn nàng, không buồn không giận, bộ dáng lộ ra như có điều suy nghĩ.........

"Hoàng thượng?" Đổng Khanh ngước mắt khẽ gọi một tiếng.

Thế nhưng hắn lại không trả lời, vẫn chỉ ngưng mắt nhìn nàng, sững sờ.

Sắc mặt của Đổng Khanh đột nhiên đỏ lên, cúi đầu nhìn chân phải trống không, không thể làm gì khác hơn là cất bước, nổi lên chân mất giầy, vừa cà thọt đón lấy trước, sau đó nhặt về giày của mình, nằm bên cạnh hắn, từ từ mang trở về.

"Ngươi......." Lưu Lăng đang muốn mở miệng, lúc này lại thấy Lưu Hâm vội vội vàng vàng chạy tới.

Nhưng thấy mặt hắn đỏ lên, chợt lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển nói: "Hoàng huynh, đi mau! Ninh Vương mang người tới muốn giành binh phù của ngươi!"

"Ninh Vương?" Đổng Khanh kinh ngạc nói.

Gương mặt Lưu Hâm hốt hoảng, gấp rút nói: "Mới vừa ở trong miếu, Chư Vương đã quyết nghị, ở dưới Hoàng Thái Thúc làm chủ, khôi phục tước Vương ta và Lưu Ký rồi. Hoàng huynh và Thái hậu dòng máu không hòa vào nhau, cũng không phải thân mẫu tử, hoàng huynh không phải là con cháu Hoàng tộc Lưu thị ta, tự nhiên không có thể ngồi ở Long ỷ làm Hoàng thượng nữa rồi, Thotho_ Ninh Vương hắn lo lắng ngươi không cam tâm bị bức lui vị, sẽ cử binh tự vệ, vì vậy liền vội dẫn người tới đây, hắn là muốn cướp đi binh phù trong tay ngươi!"

Thì ra là, vì trong tay hắn có đại quân.

"Binh phù?!" Nghe nói thế, Lưu Lăng cũng lạnh nhạt cười nói: "Lưu Ký muốn như vậy, ta cho hắn là được."

Nghe vậy, sắc mặt của Lưu Hâm thay đổi một lần, vội vàng nói: "Hoàng huynh, binh phù là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là tánh mạng của ngươi, Lưu Ký vẫn hoài nghi phụ hoàng hắn là bị phụ hoàng chúng ta hại chết, nhiều năm qua, tích oán trong lòng, hắn đã sớm muốn giết huynh đệ chúng ta; hôm nay, ngươi đã thất thế, còn ta, trở lại Vương tước rồi, không bằng ngươi đi theo ta về đất phong của ta đi, ngươi ở trong đất phong của ta rất an toàn, vô luận trải qua thế nào, ta và ngươi vẫn còn là huynh đệ, ta nhất định sẽ phụng dưỡng ngươi."

Lời nói vẫn còn chưa dứt, Đổng Khanh vội vàng ngăn nói: "Hoàng thượng, vạn lần không được!"

Lưu Hâm người này tâm cơ thâm trầm, dã tâm như Sài Lang, chỉ sợ là để gạt lấy binh phù.

Hắn đã nghĩ vượt lên trước một bước, lấy được binh phù của hoàng thượng.

Hoàng thượng thuở nhỏ tập võ, Hàn tướng quân trú doanh lại đang ở quanh đây, Lưu Hâm tự biết đánh không lại hắn, vì vậy liền định dùng phương thức lừa gạt, tới đoạt binh phù. Thotho_

Chỉ cần tay hoàng thượng vẫn cầm trọng binh, trừ phi Chư Vương liên hiệp phế hắn, coi như Ninh Vương và Anh vương khôi phục Vương tước thì sao? Còn có sáu vị Vương Hầu không có tới đâu rồi, hoàng thượng còn có cơ hội cứu vãn tình hướng suy tàn.

Lưu Hâm vội vàng thúc giục: "Hoàng huynh, không đi nữa sẽ không kịp, ta hiểu rõ ngươi không tin tưởng ta. Nhưng, coi như ngươi không phải là anh em ruột của ta, coi như giữa ngươi và ta không có liên hệ máu mủ, chẳng lẽ chúng ta không phải cùng nhau lớn lên sao? Từ nhỏ huynh hữu đệ cung, huynh đệ một cuộc chẳng lẽ không đúng vậy chăng? Coi như đã từng có chút quá tiết, ngươi cho rằng Lưu Hâm ta thật sẽ đối với ngươi không có bất kỳ tình cảm tay chân nào sao?"

Lưu Hâm nói xong tình thâm tha thiết, đại luận tình nghĩa huynh đệ, nhưng Lưu Lăng chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, không nói một câu.

Lúc này, Đổng Khanh lại phân phó nói với Tiểu An Tử: "Mau! Ngươi lập tức đi đến xin Hàn tướng quân nhanh chóng xuất quân tới đây hộ giá."

Nghe vậy, Lưu Lăng lại đột nhiên giận dữ, phất tay áo nói: "Câm mồm! Là ai khiến ngươi tự chủ trương hay sao?"

"Hoàng thượng?!" Đổng Khanh lúng túng mở miệng nói.

Lưu Lăng trợn mắt nhìn nàng chằm chằm, nổi giận nói: "Đổng Khanh, ngươi đây là muốn tạo phản sao? Thật vất vả thiên hạ vừa mới thái bình, cuốn kỳ tức cổ (ngừng chiến), dân chúng có thể sinh sống, ngươi lại nghĩ tới binh biến sao? Hộ giá? Nơi này ở đâu tới thánh giá à?" Thotho_

"Hoàng thượng! Đổng đại nhân đây là nghĩ bảo vệ ngươi!" Thấy hoàng thượng giận tím mặt, Tiểu An Tử vội vàng thay Đổng Khanh giải thích.

"Ta đã không phải là Hoàng thượng rồi, cũng không cần bất luận kẻ nào tới bảo vệ!" Lưu Lăng trầm mặt nói.

"Hoàng thượng!" Đổng Khanh nhỏ giọng kêu.

"Đừng gọi ta hoàng thượng nữa!" gương mặt tuấn tú của Lưu Lăng xanh mét, nhẫn tâm chỉ trích nàng: "Ta hận nhất ngươi tự chủ trương rồi, ngươi ỷ vào ta đối với ngươi ân sủng, luôn tự cho là thông minh, để ta ở chỗ nào? Ngươi cho là ta còn có thể bao dung ngươi bao lâu? Ta sớm đối với ngươi không thể nhịn được nữa!"

Đổng Khanh thấy hắn lớn tiếng chỉ trích, sắc mặt nhất thời lúc xanh, lúc đỏ......

Lưu Lăng phất ống tay áo một cái, cả giận nói: "Ngươi cút đi! Cút đi thật xa, càng xa càng tốt, ta cũng không muốn gặp lại ngươi!"

Hoàng thượng không vội, gấp chết Đại Tư Mã coi như xong.

Một tấm chân tình đổi lại người không cảm kích. Thotho_

"Tốt! Tốt! Ngươi thanh cao, ngươi tao nhã, ngươi là Phi Ưng trên trời, ta là trên đất bùn, chúng ta vĩnh viễn cũng không hợp phách, ta lại cũng không để ý ngươi!" Đổng Khanh bị hắn chọc tức cắn răng một cái, kiên quyết nói: "Ngươi đã không còn là hoàng thượng, như vậy ta cũng không còn là Đại Tư Mã rồi, không hẹn gặp lại!"

Dứt lời, nàng quay đầu liền rời đi.

Tiểu An Tử nhìn bóng lưng Đổng Khanh nổi giận đùng đùng rời đi, há miệng, ngượng ngùng nói: "Mẹ nó, Đổng Tư Mã khi nào trở nên có cá tính như vậy rồi hả? Nàng không chỉ có mắng hoàng thượng, cầm giầy đập hoàng thượng, hiện tại lại chủ động tuyên bố tuyệt giao đây?"

"Hoàng thượng, hay là nô tài đi đem nàng về chứ?"

"Không! Hãy để cho nàng đi đi!" Lưu Lăng nhìn lại bóng lưng nàng tuyệt nhiên rời đi, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia bất đắc dĩ cùng đau đớn, nói giọng khàn khàn: "hôm nay Trẫm đã khó có thể tự vệ, để cho nàng đợi ở bên cạnh chỉ làm liên lụy tới nàng thôi."

Tiểu An Tử hết sức không hiểu, vội vàng nói: "trên tay Hoàng thượng không phải còn có vài chục vạn đại quân sao? Đổng đại nhân nói không sai, chỉ cần ngươi còn có đại quân, ngươi còn cần sợ người nào? Ta lại cảm thấy Đổng đại nhân ý tưởng quá mềm yếu rồi, còn đi giọt máu hoàng từ gì đấy? Nàng chính là lộ ra dáng vẻ nghĩ ăn gian, ăn gian không phải biện pháp, nếu như lại có người nhảy ra nói ngươi không phải Nhi tử của tiên đế nên làm cái gì? Ngài chẳng lẽ vẫn muốn rỉ máu không ngừng đến chết sao? Chuyện như vậy phải hung ác một chút, đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, dứt khoát ra lệnh Hàn tướng quân xuất quân đánh vào bên trong miếu Thái Bá, cho trói toàn bộ năm vị Vương Hầu lại đấy, sau đó, sẽ đánh lừa sáu vương khác hoàng từ đi, đều giết đi, kết quả là, thiên hạ Đại Nhất Thống vậy!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.