Buôn Đồ Người Chết

Quyển 6 - Chương 8: Thi biến




Tôi cuống cuồng nhìn ra ngoài cửa, bên ngoài vẫn như vậy, không xuất hiện cái gì, chỉ có mưa to gió lớn.

Nam nhân hét lớn một câu: "Chạy mau!"

Sau đó nhanh như chớp xông ra ngoài. Bát diện kiếm trong tay hắn phóng ra một tia sáng lam nhỏ, những bóng người lờ mờ ở bãi cỏ phía xa gào thét.

Nam nhân rất nhanh, nháy mắt đã biến mất trong đám rừng rậm, nhưng tôi không hề nghe tiếng đánh nhau.

Đang lo lắng cho nam nhân, Lý mặt rỗ phẫn nộ hét lên: "Trương gia tiểu ca, còn thần người ra đó? Mau chạy."

Nói xong, hắn kéo tôi chạy vào màn mưa. Từng hạt mưa lớn rơi vào người, làm tôi toàn thân đau nhức, nước mưa xối xả, gió lớn thổi tạt, tầm nhìn vô cùng hạn chế. Tôi chỉ có thể dựa vào trí nhớ, chậm rãi từng bước trong đêm tối.

Lý mặt rỗ hai tay che ngực, tránh làm ướt hạc giấy. Đi chưa được bao lâu, tôi nghe rõ ràng sau lưng vang lên tiếng sàn sạt, giống như có vật gì bò theo sau chúng tôi.

Tôi liền bảo Lý mặt rỗ lấy một con hạc giấy ra châm lửa. Cũng may, lão Lý biết hạc giấy là sợi dây duy nhất cứu mạng chúng tôi nên bảo vệ rất kỹ, hạc giấy không bị ướt, hắn nhẹ nhàng đốt một cái.

Sau đó, tiếng động quả nhiên biến mất không dấu vết, xem ra chiêu này hoàn toàn hữu dụng.

Chúng tôi càng tăng tốc về phía trước. Chạy một lúc, lại có âm thanh truyền đến, chúng tôi liền đốt thêm một con hạc giấy. Cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ, quãng đường đáng ra đi hết một giờ, thì hai giờ sau chúng tôi mới tới nơi, cuối cùng lên xe.

Chắc chắn rằng đằng sau không có gì bám đuôi, tôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khóa kín tất cả cửa xe, bảo lão Lý dẫm kịch chân ga, vôi vã rời đi.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, trong thôn mưa to gió lớn, bước chân ra khỏi thôn, cảnh tượng lại khác hoàn toàn. Căn bản trời khô hanh, không có dấu hiệu của mưa, rất yên tĩnh, thậm chí không nghe tiếng mưa phía trong làng.

Mặc dù đã thoát khỏi Phong môn thôn, nhưng trong lòng tôi không vì thế mà vui mừng. Nam nhân kia còn ở trong thôn, sống chết chưa rõ, thêm nữa còn chưa tìm được thi châu, "lời nguyền" sau lưng tôi cũng chưa biết giải trừ thế nào, kết cục tôi vẫn chỉ có một chữ chết.

Đi được một quãng, lại gặp mấy nữ sinh trên xe bán tải. Nhìn thấy chúng tôi, nữ sinh trang điểm lòe loẹt liền giơ tay vẫy. Đáng chết, sao giờ ày vẫn vòn chưa chịu đi?

Tôi bảo Lý mặt rỗ dừng lại, hỏi thăm tình hình. Nữ sinh trang điểm nói rằng, các nàng không có cách nào liên lạc với chúng tôi, lại lo lắng cho an nguy của chúng tôi, nên chờ ở ngoài này. "Đúng rồi, nam nhân lạnh lùng đâu? Sao các người lại không đi cùng nhau?"

Tôi không muốn các nàng biết chuyện kinh khủng trong kia, liền thuận miệng nói không có việc gì, các nàng đi nhanh một chút đi, tóm lại nơi này không an toàn.

Nữ sinh trang điểm trầm mặc một lát, nhưng cũng không chịu đi. Tôi chợt nhớ tới Tĩnh Tĩnh, cũng không biết giờ ra sao, liền hỏi nàng.

"Tĩnh Tĩnh vẫn ổn, bệnh tình có vẻ đã đình trệ, chỉ là bị sốt, nói sảng." Nữ sinh trang điểm nói.

Tôi bảo nàng dẫn ra xe xem xét. Cửa xe vừa mở, một mùi hương nồng nặc tỏa ra. Tôi liền nhận ra, đây không phải mùi hương bình thương, mà là thi hương mà nam nhân nói tới.

Theo lý thuyết, Tĩnh Tĩnh đã có chuyển biến tốt, trên thân đáng nhẽ không xuất hiện thi hương nữa mới phải. Nhưng bây giờ lại hoàn toàn trái ngược, như này là bệnh tình chuyển biến xấu rồi.

Tôi cảm giác hoang mang lo lắng, vươn tay sờ trán nàng một cái, quả nhiên nóng bỏng vô cùng. Vén môi của nàng lên, tôi lập tức sợ hãi. Trong miệng nàng mọc lít nha lít nhít rất nhiều răng, thậm chí ở đầu lưỡi cũng có đốm trắng vôi hóa, nhìn rất kinh dị.

Thi biến! Nàng đã bị thi biến. Tôi hít một hơi thật sâu.

Nữ sinh trang điểm cũng bị cảnh tượng này làm cho sợ phát khóc, vội hỏi tôi làm sao bây giờ.

Tôi lắc đầu nói, Tĩnh Tĩnh chỉ sợ đã không thể cứu, biện pháp duy nhất là hỏa táng tại chỗ. Nữ sinh trang điểm khóc rống lên, nói làm vậy nàng biết ăn nói thế nào với người nhà Tĩnh Tĩnh?

Tôi suy đi nghĩ lại, không biết làm sao cho phải, chỉ đành tạm thời dùng thiên lang roi trói Tĩnh Tĩnh lại, hi vọng đừng gây ra tai họa.

Mấy nữ sinh ngồi cùng chúng tôi chờ đợi một đêm, vậy mà không xảy ra chuyện gì. Đợi trời hửng sáng, tôi liền xem xét tình hình Tĩnh Tĩnh. Cảnh tượng trước mắt làm tôi giật mình. Tĩnh Tĩnh đã hoàn toàn chết rồi, thi thể cứng ngắc, mà toàn thân đen lại, thậm chí thiên lang roi cũng biến thành màu đen.

Răng nanh trong miệng đều dài đâm ra ngoài, túa ra từ cái môi anh đào nhỏ nhắn, tôi nhìn mà lạnh sống lưng. Xem ra thiên lang roi của ông nội cũng có tác dụng, chí ít đã trói chặt được cương thi.

Tôi hiểu rõ, thi thể Tĩnh Tĩnh không thể để lâu, chỉ cần vô ý thoát ra, sẽ không hay. Tôi liền gọi mấy nữ sinh tới, nói cho các nàng biết tình hình.

Nhìn Tĩnh Tĩnh như vậy, các nàng đều sợ hãi, bàn bạc một vài câu, quyết định mang xe bán tải đẩy xuống sườn núi. Sau đó sẽ báo về là Tĩnh Tĩnh lái xe không cẩn thận, cả người lẫn xe rơi xuống vực.

Xem ra hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy. Tôi liền cởi thiên lang roi ra, cùng mấy người đẩy xe xuống sườn núi. Vốn nghĩ là xe sẽ phát nổ, ai ngờ lúc rơi xuống, chỉ nghe tiếng kim loại va chạm, đầu xe bốc lửa rừng rực, nhưng sau đó cũng không có tiếng nổ vang lên.

Không còn xe, các cô gái chỉ còn cách đi cùng tôi và lão Lý. Trước khi đi, tôi vẫn muốn quay lại Phong môn thôn, xem tình hình nam nhân, không chừng có thể tìm thấy hắn.

Giờ trời đã sáng, cũng không biết những cương thi kia đã biến mất hây chưa. Vì lý do an toàn, chúng tôi đành chờ ngoài cửa thôn.

Tôi trong lòng nuôi hy vọng, nhìn chằm chằm hướng thảo đường, mong có thể thấy nam nhân xuất hiện. Nhưng hiện thực luôn tàn nhẫn, cả một buổi sáng đều không thấy hắn trở ra.

Trong lòng tôi bất giác thương cảm, đoán rằng nam nhân đã gặp bất trắc. Nhưng hắn vì cứu tôi mà ở lại đoạn hậu, nếu coi như không có gì, thì tôi có còn là con người? Bởi vậy trải qua đấu tranh tâm lý, tôi vẫn quyết định đi vào trong thôn. Bất kể ra sao, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Tôi nói suy nghĩ cho lão Lý, không ngờ một kẻ nhu nhược, ham sống sợ chết như hắn lại tán đồng, còn muốn cùng tôi đi vào.

Đêm qua mưa to gió lớn, mặt đất rất lầy lội, khắp nơi là bùn đất cùng cành cây gãy đổ. Mặc dù bên ngoài ánh nắng tươi sáng, nhưng trong thôn lại âm u đầy tử khí, dù có chút nắng cũng không mang lại cảm giác ấm áp.

Trên đường vào không có dấu vết đánh nhau, cũng không có vết máu. Tất cả đều bình thường, vì quá bình thường mà mang lại cảm giác quỷ dị.

Lúc tôi với Lý mặt rỗ tới thảo đường, kinh hãi phát hiện, bên trên cửa sổ, trên vách tường xuất hiện vô số huyết dịch màu đen sền sệt, các dấu tay đều rõ ràng, mà nhìn kỹ không phải dấu tay người.

Có điều tại hiện trường cũng không tìm thấy hài cốt cương thi nào. Một nửa thảo đường đã bị sụp đổ, có thể nhìn rõ bên trong. Trống huếch, không có ai; trong phòng ngổn ngang, nhìn bán ghế gỗ vỡ vụn có thể đoán được đêm qua cuộc chiến vô cùng tàn khốc.

Tôi lòng mang hy vọng, tìm một lượt quanh thảo đường, cũng không thấy tung tích nam nhân. Thất vọng, thôn lớn như vậy, biết đi đâu tìm hắn?

Không ngờ đúng lúc tuyệt vọng, một thân người đầy máu ngã từ trên nóc nhà xuống. Tóc hắn che khuất nửa khuôn mặt, trên trán đầy bùn đất, nửa thân trên áo rách nát, trên tay vẫn nắm chặt thanh trường kiếm. Khỏi nói cũng biết, là hắn.

Tôi trở nên kích động, băng bó cho hắn một chút, sau đó cõng hắn lên vai, hướng ra ngoài thôn một mạch bước đi.

Mặt đất quá lầy lội, tôi ngã lăn lộn mấy vòng, cả người như tượng đất, nhưng không dám buông hắn, dù chỉ một giây. Tôi có thể nhận thấy hô hấp và nhịp tim của hắn rất yếu, yếu đến mức phát sợ, tôi thật sự lo hắn sẽ không qua khỏi.

Thấy chúng tôi trở về, mấy nữ sinh cũng kinh ngạc. Tôi không có thời gian giải thích nhiều, chỉ bảo Lý mặt rỗ tranh thủ thời gian lái xe.

Tôi thì thay băng cho nam nhân, trên cơ thể hắn đầy vết trảo ngang dọc, thật không biết làm sao. Tôi vẩy chút vân nam bạch dược lên người hắn, cũng không biết có tác dụng không, dù sao cũng chỉ có cách đánh cược.

Vân nam bạch dược vẩy xuống, toàn thân hắn đau tới mức run lên, tôi thấy đau lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.