Lúc 9 giờ.
Chuông điện thoại vang lên, là cô út trong nhà gọi tới, Lâm Hi do dự một lúc rồi bắt máy:
"Alo, cô út."
Chưa kịp dứt câu, bên kia đã truyền tới âm thanh giận dữ:
" Lâm Hi Hi, con nhỏ chết tiệt này! Cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại sao? Gọi nhiều như vậy không bắt máy, nhắn tin không thèm trả lời, cô muốn làm gì hả?
Có biết trong nhà lo lắng đến mức nào không! Ông nội lo lắng súyt nữa vào bệnh viện! Cô có còn là đứa trẻ 3 tuổi nữa đâu mà không chịu hiểu chuyện thế hả?"
Lâm Hi mím môi lắng nghe không nói gì, cô nghe thấy tiếng ông nội đầu dây bên kia thì thào:
"Cô mắng con bé làm gì, mắng làm gì, mau đưa điện thoại cho ta..."
Nghe được những lời như vậy, Lâm Hi không kìm được nước mắt rơi xuống, khổ sở vô cùng.
" Alo, Hi Hi à, ông nội đây."
Nghe được âm thanh già nua quen thuộc của ông nội, Lâm Hi nghẹn ngào gọi 1 tiếng:
" Ông nội."
Sau đó oà khóc, vô cùng ấm ức.
Mấy ngày nay, chỉ cần điện thoại ở nhà gọi đến là cô không nghe, tin nhắn cũng không đọc mà trực tiếp xoá đi.
Không phải cô nhẫn tâm, mà thực sự cô rất hận, không muốn liên lạc với gia đình.
Nhưng hôm nay, lại nghe thấy giọng nói của ông nội, người luôn yêu thương cô từ nhỏ, Lâm Hi lại cảm thấy đau lòng, đau đến không chịu nổi.
" Hi Hi, con đừng khóc, đừng khóc, ông nội biết con tủi thân, mẹ con cũng uất ức, ông nội cũng không muốn mà, con đừng giận ông nội được không?
Ông lớn tuổi rồi không sống được bao lâu nữa, coi như nghĩ đến ông nội đã yêu thương con từ nhỏ, trở lại thăm ông một chút, được không?"
Chuyện gia đình Lâm Hi Hi kể ra cũng vô cùng cẩu huyết.
Cha cô là Lâm Quảng Trí, mẹ là Triệu Tú Nhân. Lúc còn trẻ hai người được người quen giới thiệu quen biết rồi nên duyên vợ chồng.
Sau khi kết hôn sống với nhau rất hạnh phúc. Khi đó là thời kỳ mạo hiểm để bắt kịp với làm sóng cải cách kinh tế.
Lâm Quảng Trí đầu óc linh hoạt, dám nghĩ dám làm, sau khi bàn bạc với vợ thì nghỉ việc ở nhà máy, cầm số tiền ít ỏi trong nhà chạy tới Quảng Châu làm ăn.
Có thể nói vận may của ông không tệ, khi mới bắt tay vào kinh doanh ông cũng bị thua lỗ, súyt nữa thì táng gia bại sản.
Nhưng may mắn có quý nhân giúp đỡ, biến nguy thành an, sau chuyển sang gia công khuôn đúc, từ đó thuận buồm xuôi gió, việc kinh doanh ngày càng lớn mạnh, nhà xưởng mở ra dày đặc, tiền kiếm được cũng ngày một nhiều hơn.
Hơn nữa, được cha mẹ quan tâm yêu thương, anh chị em trong nhà hoà hợp, còn có một người vợ như hoa như ngọc, tính ra cũng là người đứng đầu trong những người thành công.
Điều duy nhất không trọn vẹn chính là không có con.
Hai người kết hôn với nhau được 6 năm. Năm đầu tiên chưa có con cũng không có gì lạ. Năm thứ hai, ra ngoài làm ăn, thời gian vợ chồng gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, nên cũng không nói.
Nhưng đến năm thứ 4 chuyển việc kinh doanh về phát triển kinh doanh ở quê nhà rồi hai năm sau đó vẫn không có con thì không thể nào giải thích được.
Lâm Quảng Trí sốt ruột mà bà xã Triệu Tú Nhân cũng nôn nóng.
Gia đình bà điều kiện không tốt, ba mẹ đều là người ở quê, cũng không có anh chị em giúp đỡ.
Ngược lại, Lâm gia là nhà rất có điều kiện, người là ở thành phố. Ba của Lâm Quảng Trí là giáo viên trung học, mẹ là bác sĩ, vào thời kỳ đó có thể nói là rất nổi bật.
Sở dĩ Triệu Tú Nhân có thể gả cho Lâm Quảng Trí, thứ nhất hoàn cảnh gia đình không tốt nhưng bà rất nỗ lực vươn lên.
Sau khi tốt nghiệp sư phạm, ở lại thành phố làm giáo viên trung học, công việc danh giá lại ổn định.
Thứ hai, bà vô cùng xinh đẹp, khéo léo, phóng khoáng rộng lượng khiến người ta yêu thích.
Vừa khéo, trường học nơi Triệu Tú Nhân làm việc cũng là nơi ba của Lâm Quảng Trí dạy học.