Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 57: Tổng vệ sinh




Hai người về tới khu nhà, phòng bếp nhà Đầu to đang truyền ra tiếng lạo xạo không ngừng, mùi thịt bay ra khỏi cửa sổ, Thường Trấn Viễn và Lăng Bác Kim tức thì thấy thòm thèm.

Áng chừng là nghe thấy tiếng, Đầu to mở cửa thò đầu ra, “Dô, mới về à, ăn chưa thế? Chưa ăn thì cùng ăn đê.”

Thường Trấn Viễn ăn chực ở nhà anh ta nhiều rồi nên chẳng thấy ngại ngùng gì, cầm đồ đi vào.

Lăng Bác Kim đương nhiên là đi theo sau hắn chẳng hề thắc mắc.

Vào phòng khách liền nghe thấy Vương Thụy nói, “Hôm qua bảo anh mua giấm anh đã mua chưa?”

Đầu to chẳng quay đầu lại mà rằng, “Mua rồi, đặt cạnh xì dầu ấy.”

Vương Thụy nói, “Đã mở đâu.”

Đầu to rì rầm hai tiếng, quay người chui vào phòng bếp.

Lăng Bác Kim cười nói, “Họ sinh hoạt hòa hợp thật đấy.”

“Đúng thế. Y như vợ chồng son.” Thường Trấn Viễn thuận miệng tiếp lời.

Đầu to thính tai, hét lên trong phòng bếp, “Các cậu thì không giống vợ chồng son à? Không giống vợ chồng son mà xách túi tay nắm tay từ siêu thị về.”

Thường Trấn Viễn nói, “Tôi mọc ba cái tay à? Một cái xách túi, một cái chống nạng, một cái còn tay nắm tay nữa.”

Đầu to cười nói, “Thế thì là lấy chân khều.”

Chẳng bao lâu sau, Đầu to bưng bát đũa ra khỏi bếp. Anh ta nói, “Anh thấy các cậu sau này ăn cơm tối ở nhà anh luôn đi, dù sao bốn chúng ta đều độc thân, cũng không có xã giao xã giếc gì cả. Ăn cùng nhau giảm được ối chuyện đấy.”

Vương Thụy bưng đồ ăn đi ra, nghe vậy thì xị mặt, “Phải đó, chuyện gì cũng tới tay em hết rồi.”

Đầu to nói, “Đó chẳng phải bởi cậu nấu nướng giỏi sao.”

Vương Thụy nói, “Anh sớm lấy sư mẫu về giùm em là em có thể công thành lui thân rồi.”

Đầu to nói, “Tới lúc đó cậu lại phải tìm phòng khác đấy.”

Vương Thụy không nói gì.

Thường Trấn Viễn nhớ tới quán nhỏ mà Đầu to dẫn hắn đi ăn khuya vào ngày đầu tiên hắn tỉnh trong căn phòng tồi tàn nọ, hỏi, “Anh với cô gái kia sao rồi?”

Đầu to nói, “Cô gái nào?”

Thường Trấn Viễn nghiêng đầu nghĩ, “Tiệm cơm Bánh Quẩy Giòn?”

Đầu to gãi đầu, nói ậm ờ, “Thì thế chứ sao.”

Vương Thụy nói, “Thế nào cơ?”

“Có ai đi quản lý việc của sư phụ như cậu không hả?” Đầu to mất kiên nhẫn vung tay lên, “Mau dọn đồ ăn lên cả đi.”

Vương Thụy bĩu môi, quay người vào phòng bếp bưng đồ ăn ra.

Lăng Bác Kim biết ý đứng lên giúp đỡ. Vết thương ở chân cậu ổn rồi, đi lại không khác ngày thường.

Đầu to đợi bọn cậu vào cả rồi mới hạ giọng nói, “Cô ấy vẫn muốn suy nghĩ tiếp.”

Thường Trấn Viễn nói, “Suy nghĩ cái gì?”

“Cậu biết đấy, làm nghề của chúng ta nguy hiểm lắm. Ai tìm bạn đời mà không muốn tìm người có cái nghề thiết thực an ổn? Vậy nên cô ấy bảo cô ấy muốn nghĩ thêm.” Đầu to sợ Thường Trấn Viễn nghĩ không hay về cô gái kia, vội nói, “Cô ấy là người chân thành, biết tuổi anh không còn nhỏ nữa nên không muốn đùa giỡn với anh. Cô ấy nói rồi, nếu nên đôi nên lứa thì đó chính là chuyện cả đời, vì vậy nhất định phải cân nhắc thận trọng chút. Như thế là đúng.”

Thường Trấn Viễn không nói nữa. Chuyện tình cảm, hắn không có tư cách lên tiếng. Chọn ngàn chọn vạn thì sao chứ, suy xét kỹ lưỡng thì sao chứ, kết quả là đối phương giơ tay lên nã một viên đạn liền xong đời rồi.

“Cậu thì sao?” Đầu to hỏi.

Thường Trấn Viễn nói, “Tạm thời chưa có dự định gì.”

Đầu to nói, “Cần suy xét rồi, người anh em à. Lúc anh ở tuổi cậu cũng cho là mình không việc gì phải cuống cà kê lên, có rất nhiều thời gian để phung phí, nhưng giờ mới biết rằng, có cuống hay không… nó chính là việc trong chớp mắt.”

Thường Trấn Viễn nói, “Một mình cũng chẳng sao.”

“Cái gì mà chẳng sao?” Đầu to trợn to mắt, “Lẽ nào cậu không định tìm cô vợ sinh một đứa con bụ bẫm sao?”

Thường Trấn Viễn nói, “Có tác dụng gì chứ?”

Đầu to sửng sốt, “Nối dõi tông đường, nuôi con dưỡng già chứ gì nữa.”

Thường Trấn Viễn nói, “Nếu bất hiếu thì sao?”

“Thì cậu phải dạy dỗ nó tử tế.” Đầu to nhìn Thường Trấn Viễn lom lom, “A Tiêu này, anh cảm thấy suy nghĩ của cậu có vấn đề đấy.”

Thường Trấn Viễn cười nói, “Tôi đùa anh đấy, anh tưởng thật à.”

Đầu to vỗ vai vắn, “Xì, anh đùa theo cậu thôi.”

Đúng lúc Lăng Bác Kim và Vương Thụy bê đồ ăn ra, cuộc thảo luận hôn nhân con cái của hai người liền ngưng lại.

Ăn cơm xong, Thường Trấn Viễn để lại hai quả thanh long cùng hai chùm nho cho họ, tiện đó mua được Đầu to lên tầng quét tước vệ sinh.

Đầu to vốn tưởng là quét sàn lau bàn, cùng lắm là rửa chén bát nữa, nhưng đến lúc làm mới biết là công cuộc tổng vệ sinh thời đi học, từ cửa sổ tới sàn nhà, đến bàn ghế cũng không được tha… Ở đây tuy không có bảng đen, nhưng bảng khác thì không hề thiếu.

Đầu to nhìn Thường Trấn Viễn gắn chổi lông gà vào cây phơi đồ, sau đó ngẩng cổ bắt đầu moi bụi ở góc trần nhà, đứng hình, “Cậu định mai lấy vợ chắc? Dọn dẹp sạch như vậy, làm phòng tân hôn à?”

Thường Trấn Viễn nói, “Nhà anh không dọn dẹp thế này à?”

Đầu to nói thành thật, “Đúng là không có thật.”

Thường Trấn Viễn nói, “Anh thực tập trước đi rồi về thực hành.”

Đầu to, “…”

Vương Thụy ở tầng dưới thu dọn mọi thứ tinh tươm, đến phim truyền hình cũng xem xong hai tập rồi mà vẫn chưa thấy Đầu to xuống, không khỏi tò mò lên xem. Vừa vào cửa cậu ta đã ngửi thấy mùi nước lau nhà tươi mát. Sau đó trông thấy Đầu to và Lăng Bác Kim đội cái mũ Tế Công[1] gấp bằng báo từ tầng trên đi xuống.

“Giờ cậu mới lên giúp à?” Đầu to tiện tay đưa giẻ lau cho cậu ta, “Vào bếp vắt đi.”

Vương Thụy giật mình, “Vẫn chưa quét dọn xong á?”

Đầu to nói, “Còn hai phòng nữa, sắp rồi.”

Vương Thụy không biết nói gì vào phòng bếp vắt giẻ lau.

Đầu to nói không sai, đích thật là sắp xong.

Bốn người làm thêm hơn nửa tiếng nữa cuối cùng cũng hoàn thành.

Thường Trấn Viễn vốn định úp mì cho bọn họ ăn khuya, nhưng Đầu to mệt túa mồ hôi, vội xuống tắm táp, vì vậy từ chối.

Đợi Vương Thụy và Đầu to đi rồi, Thường Trấn Viễn cũng rã rời ngồi xuống sô pha, không nhúc nhích.

Tuy bảo có hai người khỏe mạnh Lăng Bác Kim và Đầu to hỗ trợ, nhưng Thường Trấn Viễn biết Đầu to làm việc qua quýt, vì vậy có nhiều chỗ tự làm còn hơn, một chân hắn không dùng sức được, sức lực bỏ ra gấp đôi người khác, vì vậy tổng vệ sinh xong, hắn bỏ nhiều sức nhất và cũng mệt nhất.

Lăng Bác Kim chảy tí mồ hôi nhưng không thấy làm sao cả. Hồi trước ở trường cảnh sát, vận động thế này coi như là trò trẻ con thôi. Cậu ở bếp rót cốc trà, đặt trước mặt Thường Trấn Viễn, nhẹ giọng nói, “Sư phụ uống trà đi.”

Thường Trấn Viễn mở mắt ra, nhìn trà sâm, lúc sau mới bảo, “Tôi thích uống trà mật ong.”

Lăng Bác Kim ngẩn ra, cười nói, “Em đi pha ngay đây.” Cậu đi lục ba cái túi ở siêu thị. Đợi cậu tìm ra pha xong, phát hiện Thường Trấn Viễn đã tựa vào sô-pha ngủ rồi. Cậu lấy chăn trong phòng ra nhẹ nhàng đắp cho hắn.

Thường Trấn Viễn cựa quậy đầu rồi nhanh chóng ngủ tiếp.

Lăng Bác Kim cầm trà sâm lên chậm rãi uống.

Cậu cảm giác được thái độ của Thường Trấn Viễn đang dần chuyển biến. Dù bên ngoài vẫn là vẻ khinh khỉnh, nhưng từ buổi sáng hắn đưa cậu tờ danh sách mua hàng bảo cậu về tổng vệ sinh, cậu đã cảm thấy có gì đó khang khác rồi. Dường như Thường Trấn Viễn bắt đầu thật sự tiếp nhận cậu vào sống trong căn nhà này chứ không phải chỉ là khách sống nhờ buổi tối như hồi trước.

Tuy không biết nguyên nhân dẫn tới biến chuyển, nhưng cậu thích kết quả này.

Uống trà sâm xong, cậu đứng dậy thu dọn, trước là cất đồ dùng vệ sinh đi rồi sau đó sắp xếp đồ mua ở siêu thị về.

Thường Trấn Viễn mua rất nhiều đồ ăn, mà còn là hai phần nữa.

Lăng Bác Kim ngâm nga bỏ sữa bò vào tủ lạnh, tức thì nghe thấy tiếng di động réo rắt. Phản ứng đầu tiên của cậu là tắt di động đi, nhưng ra khỏi bếp mới phát hiện tiếng chuông đến từ di động của Thường Trấn Viễn.

Thường Trấn Viễn mơ màng lôi di động ra, trông thấy biểu thị cuộc gọi, lông mày bực bội nhíu lại, lừng khừng một lúc mới nghe máy.

“Đội trưởng.” Giọng hắn nhừa nhựa.

“Ngủ rồi à?” Lưu Triệu hỏi.

“Dạ.” Thường Trấn Viễn không phủ nhận.

“Chuyện thư từ thế nào rồi?”

Thường Trấn Viễn nói, “Em hỏi rồi, hỏi khi nào gã hành động.”

“Ừ.”

Thường Trấn Viễn thấy Lưu Triệu là lạ. Nếu là trước kia ông ta nhất định sẽ gạn hỏi từng từ từng câu trong bức thư, nhưng hôm nay nghe có vẻ ông ta không tập trung. Có lẽ là bởi sự mất tập trung bất bình thường này, Thường Trấn Viễn vẫn giữ máy khi đối phương chưa mở miệng chứ không cúp máy.

Qua một lúc, đầu bên kia truyền tới tiếng đóng cửa.

Lưu Triệu thở gấp một hơi mới hỏi, “Gần đây Lịch Sâm có tìm cậu không?”

Lịch Sâm?

Lẽ nào là về vụ Trần Cường Phú con nuôi của Hầu Nguyên Côn?

“Hôm nay có tình cờ gặp.” Thường Trấn Viễn không định giấu ông ta, dù sao cũng không có gì để nói cả.

Giọng Lưu Triệu rõ ràng căng thẳng hẳn, “Gã có nói gì không?”

“Cậu ta định tặng em một bộ phòng chiếu mi-ni.” Thường Trấn Viễn nói, “Sao thế?”

Lưu Triệu chần chờ một lát mới hỏi, “Cậu thấy, để cậu tới nằm vùng bên Lịch Sâm, hy vọng lớn bao nhiêu?”

Thường Trấn Viễn nghệch người.

[1]

濟公帽 army cap


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.