Kể từ sau khi Lưu Triệu thẳng thắn cho Thường Trấn Viễn biết kế hoạch, quan hệ của hai người lại trở lại bình thường, thậm chí là gần gũi hơn xưa một chút, nhưng trong lòng Thường Trấn Viễn rất rõ ràng, bởi một loạt chuyện này, Lưu Triệu ắt sẽ đề phòng hắn, giờ hai người có thể giữ quan hệ hòa thuận mặt ngoài là do không có xung đột lập trường, một khi xảy ra xung đột thì chắc chắn Lưu Triệu sẽ không nương tay với mình. Chưa chừng một chuỗi biểu hiện của mình đã khiến Lưu Triệu loại ba chữ Thường Trấn Viễn ra khỏi danh sách tổ viên trong đầu rồi.
Nhưng, thế thì sao?
Việc hắn muốn làm, chỉ là nhìn Triệu Thác Đường rơi khỏi vị trí vốn thuộc về hắn rồi ngã chết, thế thôi. Còn có muốn giữ thân phận Thường Trấn Viễn hay không thì phải xem nó mang tới bao nhiêu lợi ích cho mình.
Di động trên bàn trà vang pi pi hai tiếng.
Thường Trấn Viễn chẳng cần nhìn cũng biết là ai gửi.
Da mặt của Lịch Sâm rõ ràng đã qua tôi luyện, da trâu bình thường khó mà sánh nổi. Chuyện đưa chìa khóa mới trôi qua chưa được mấy lâu đã bắt đầu khủng bố tin nhắn rồi, nhưng không nhắc lấy một chữ về chuyện ngày đó, chỉ gửi vài câu chọc cười vô vị, tin nhắn như vậy dù không trả lời lại cũng chẳng thấy ngại nghịu gì, vì thế mỗi chín giờ sáng, ba giờ chiều, tám giờ tối, Lịch Sâm đều đúng giờ gửi tới, gió mặc gió mưa kệ mưa.
Cũng như bây giờ, đồng hồ treo tường vừa mới điểm ba giờ.
Nếu muốn lợi dụng thân phận của Thường Trấn Viễn thì việc tiếp xúc ngay mặt với Lịch Sâm là điều tất nhiên, nhưng giờ chưa phải lúc. Giờ hắn chỉ muốn giải quyết chuyện trước mắt, Lịch Sâm và Hầu Nguyên Côn có quan hệ mập mờ, thêm gã vào thì chuyện sẽ tăng thêm rất nhiều nhân tố không ổn định.
Di động chợt vang lên.
Lẽ nào Lịch Sâm không thấy trả lời nên rốt cuộc không nhịn được nữa?
Thường Trấn Viễn bực bội cầm lên mới phát hiện màn hình biểu thị người gọi tới là Lưu Triệu.
“Thành Vân Mạt, người đăng ký tiệm trà Lão Từ, cậu còn nhớ không?” Trong giọng Lưu Triệu mang theo chút hưng phấn.
Thường Trấn Viễn nói, “Ừm, nhớ.”
“Tôi tra được quá khứ của cô ta rồi, biết vì sao cô ta lại quen tai thế rồi!” Lưu Triệu nói, “Chắc chắn cậu không đoán được trải nghiệm của cô ta ngày trước đâu.”
Sao lại không đoán được chứ? Một phần trải nghiệm của chị ta cũng là do hắn ban tặng cả.
Nghĩ thì nghĩ vậy, miệng Thường Trấn Viễn vẫn đón lời Lưu Triệu, “Sao vậy? Địa vị của cô ta rất lớn à?”
“Cô ta là tình nhân của Diêu Khải Long.” Lưu Triệu nói, “Cậu biết Diêu Khải Long không? Sếp trước của Trang Tranh, sau bị xử bắn vì tội giết người ấy.”
Thường Trấn Viễn nói, “Có ấn tượng.”
Lưu Triệu nói, “Hồi xử lý bản án đó tôi vẫn là lính mới. Kể ra thì cũng mười năm có lẻ rồi, nhưng tình cảnh khi ấy vẫn mồn một trước mắt. Diêu Khải Long, ha, Diêu Khải Long, thảo nào tôi thấy cái tên Thành Vân Mạt nghe quen quen. Tư liệu liên quan tới lão, tối tôi bảo Hòa thượng mang cho cậu, cậu đọc đi, có lẽ giúp được cho việc tìm hiểu Triệu Thác Đường.”
Cúp máy, lòng Thường Trấn Viễn rét buốt.
Diêu Khải Long, Thành Vân Mạt, hai cái tên này dù hắn hóa thành tro thì vẫn sẽ nhớ được.
Nếu không có Diêu Khải Long thì hắn sẽ không đi vào con đường này. Có thể nói, Diêu Khải Long là Bá Nhạc của hắn, người đưa đường chỉ lối cho hắn, mạnh tay bồi dưỡng hắn từ một sinh viên vừa ra trường tràn ngập ước mơ với xã hội thành một tay trùm nham hiểm. Nói thẳng ra, kẻ đó là sư phụ của hắn.
Vẫn nhớ năm đó, Diêu Khải Long ngồi trên ghế thái sư, bên tay đặt hai va-li tiền mặt, khoan thai hỏi hắn, “Mày nghĩ mày giá bao nhiêu? Ra giá đi.”
Hắn cứng còng cổ không lên tiếng, sau đó từng xấp tiền vung tới như mưa.
Bản thân bị nện phải bao nhiêu, hắn không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ hắn cụp đầu, trong tầm mắt toàn tiền là tiền… thứ tiền nhìn qua giống giấy vệ sinh.
Ném được một nửa, Diêu Khải Long ngừng tay lại.
Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy sợ hãi tột độ. Giống như sự sợ hãi mà con mồi cảm nhận được lúc người thợ săn cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn giơ súng lên nhắm vào nó.
Vì vậy, hắn chịu khuất phục.
Đấy là lần đầu và cũng là lần cuối cùng trong đời hắn quỳ trước mặt một kẻ đang sống sờ sờ.
Hắn luôn cho rằng, kẻ đó sẽ là người dẫn dắt cho mộng đẹp một đời của hắn, cũng là kẻ lởn vởn trong cơn ác mộng cả đời, cho tới khi một súng quả quyết của Từ Tắc Thừa bắn vỡ kỷ lục của lão. Lúc đó hắn mới biết rằng, Diêu Khải Long chỉ làm nhục tôn nghiêm của hắn, còn Từ Tắc Thừa thì phá hỏng tôn nghiêm và tình yêu của hắn, khiến hắn ngu xuẩn, vụng về, khốn đốn như một tên hề…
Lăng Bác Kim về tới nhà, thấy phòng khách tối mịt, chỉ có một đầu lọc đỏ rực chợt sáng chợt tối trong bóng đêm, “Sư phụ, sao không bật đèn thế?” Cậu bật đèn lên, tức thì trông thấy Thường Trấn Viễn ngồi lặng lẽ ở sô-pha, đầu lọc chất đầy gạt tàn. “Xảy ra chuyện gì thế?”
Cậu bỏ chìa khóa vào trong túi, tới phòng bếp rót cốc nước.
Thường Trấn Viễn nhả khói, nói ơ hờ, “Nhớ tới một người bạn cũ.”
Lăng Bác Kim đặt cốc lên bàn trà, không lên tiếng. Cậu nhìn ra được rằng, giờ Thường Trấn Viễn cần thổ lộ chứ không phải gợi ý.
“Người đó chết lâu rồi, nhưng có đôi khi tôi lại cảm thấy rằng người này chưa chết.” Thường Trấn Viễn không quay đầu sang, vì hắn sợ mình nhìn khuôn mặt của Lăng Bác Kim sẽ chẳng nói được gì nữa. Nhưng giờ hắn rất muốn nói, dù người ngồi ở đây là Triệu Thác Đường, có khả năng hắn vẫn sẽ nói tiếp… Đương nhiên, Triệu Thác Đường nhất định sẽ đồng cảm hơn. “Trên đời này luôn có người mang tới ảnh hưởng rất lớn cho cậu, có một ít là tiêu cực, có lẽ vẫn có chút ít tích cực. Rất lâu trước đó, có thể cậu rất hy vọng kẻ đó hoàn toàn biến mất, không tồn tại, trục xuất kẻ đó ra khỏi sinh mệnh của mình. Nhưng khi kẻ đó thật sự không còn tồn tại nữa, thi thoảng cậu sẽ thấy rất trống vắng.”
“Giống như thầy cấp ba thích phát bài thi không ngừng nghỉ ấy ạ?” Lăng Bác Kim chợt thốt một câu.
“…” Thường Trấn Viễm cảm thấy nỗi bùi ngùi tích tụ một buổi chiều của hắn tan thành mây khói, “Sao cậu lại về vậy?”
Lăng Bác Kim nói, “Em là khách trọ ở đây.”
Thường Trấn Viễn quay qua nhìn cậu, cứ cảm thấy giọng điệu của cậu khi nói hai chữ khách trọ này là lạ.
Nhưng Lăng Bác Kim không cho hắn cơ hội nghĩ nhiều, cầm một tập tài liệu ra khỏi cặp táp đưa hắn, “Sếp bảo em đưa anh.”
Thường Trấn Viễn để ý rằng từ sau ngày uống rượu với Lưu Triệu, xưng hô Lăng Bác Kim dành cho ông ta liền chuyển từ “đội trưởng” sang “sếp”, biến hóa cảm tình khá rõ ràng. Đầu hắn chợt lướt qua suy nghĩ này, rồi rút tài liệu ra đọc.
Kỳ thật, về nội dung ghi chép trên đó, không ai rõ hơn được hắn. Vì một bộ phận rất lớn trong này đều do hắn và Triệu Thác Đường tạo nên. Kể cả việc Thành Vân Mạt mang thai, sinh non, kể cả việc Diêu Khải Long đánh mất chức năng đàn ông, kể cả sự điên cuồng của lão sau khi biết người vợ bóp chết tư cách làm bố duy nhất của lão đời này…
Tình tiết đặc sắc và cẩu huyết, nhưng xảy ra thật.
Giờ nghĩ lại, Triệu Thác Đường hẳn đã hận hắn từ khi ấy. Vì đứa con Thành Vân Mạt làm chết không phải của Diêu Khải Long, mà là của Triệu Thác Đường, nếu không có gã thì Thành Vân Mạt sẽ không đứng về phía bọn họ. Vẫn nhớ sắc mặt âm trầm của Triệu Thác Đường sau khi Thành Vân Mạt sinh non…
Hóa ra, hạt giống thù hận giữa bọn họ đã gieo xuống lâu thế rồi.
Thường Trấn Viễn mỏi mệt nhắm mắt lại.
Thù giết con mà, nếu là hắn, cũng sẽ trăm phương ngàn kế báo thù.
Như vậy, Trang Tranh của kiếp này chết trong tay Triệu Thác Đường, nên xem là… báo ứng?
“Sư phụ à?” Lăng Bác Kim nhìn sắc mặt chợt xám ngoét của Thường Trấn Viễn, gọi dè dặt.
Thường Trấn Viễn thình lình mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào mặt cậu, hỏi, “Nếu có cơ hội để cậu giết Triệu Thác Đường, cậu sẽ giết gã chứ?”
Lăng Bác Kim nói, “Không đâu. Em là người hành pháp, em không có quyền lạm sát, trên thế giới này, chỉ có pháp luật mới là chuẩn tắc để đánh giá xem một người có đáng chết hay không.”
Thường Trấn Viễn nói, “Nếu pháp luật cho phép thì sao? Ý tôi là, gã khống chế con tin đại loại thế.”
“Nếu hoàn cảnh khi ấy không thể lựa chọn thì có!” Lăng Bác Kim trả lời kiên quyết.
“Thế nếu như, tôi nói là nếu như,” Thường Trấn Viễn nói chầm chậm, “Gã yêu cậu.”
“Hả?” Lăng Bác Kim đơ toàn tập.
Có vẻ Thường Trấn Viễn cũng phát hiện mình hỏi một câu ngu không thể ngu hơn, hắn lắc đầu, “Cậu coi như tôi chưa nói gì đi.” Người có tuổi rồi, quả nhiên không nên nghĩ quá nhiều chuyện cũ, không thì tư duy sẽ trở nên rất kỳ quái.
Hắn đứng lên, đi lên tầng.
“Em vẫn sẽ làm vậy.” Giọng nói của Lăng Bác Kim từ đằng sau truyền tới.
Bước chân của Thường Trấn Viễn khựng lại khẽ khàng, rồi tiếp tục lên tầng.