Ta không ngờ, lần đầu tiên Triệu Vĩnh An nhìn ta một cách nghiêm túc sau khi trở về, lại là để bảo ta sau này đi làm thiếp.
Hắn đang nói gì vậy? Những lời cầm thú?
Ngay khi hắn còn chưa nói hết, phụ thân ta đã cầm gậy lên và đập mạnh vào hắn.
"Ta đánh c.h.ế.t ngươi, ngươi mới đi làm thiếp! Cút, muốn con gái ta làm thiếp, ngươi nằm mơ giữa ban ngày!"
Phụ thân cầm gậy, giận dữ vô cùng, đánh Triệu Vĩnh An đuổi ra ngoài.
Triệu Vĩnh An bị đánh đau, nhưng không dám la lên.
"Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, đây là một vụ mua bán chỉ có lãi không có lỗ. Đừng cứng đầu, ta cũng chẳng hứng thú gì với Vân nương, chỉ muốn mượn bụng nàng sinh một đứa con trai. Đến lúc đó vợ vẫn là của ngươi, ta còn có thể đưa thêm bạc cho ngươi."
Hắn thì thầm những lời dơ bẩn, khiến phụ thân ta càng thêm tức giận, đánh hắn càng mạnh hơn.
Mẫu thân cũng từ trong nhà chạy ra, lao vào Triệu Vĩnh An, đánh hắn ngã lăn ra đất, rồi đấm đá liên tục.
"Triệu Vĩnh An, ngươi là đồ khốn kiếp! Ta giờ là thể tử của nhà họ Trương, đừng hòng tính toán gì để ức hiếp ta, đừng hòng ức hiếp con gái ta nữa."
Đây là lần thứ hai mẫu thân phản kháng Triệu Vĩnh An.
Lần đầu là để cứu ta, lần này là vì chính bà, cũng vì ta.
Phụ thân đứng một bên, nhìn mẫu thân đánh hắn.
Triệu Vĩnh An định đưa tay chống cự, nhưng phụ thân ta lại đánh một gậy, khiến hắn không dám động đậy.
Đợi đến khi mẫu thân đã đánh thỏa mãn, phụ thân mới kéo bà đứng dậy, ôm vào lòng, vỗ về lưng bà, nghe bà nghẹn ngào khóc nức nở.
Cuối cùng, Triệu Vĩnh An bỏ chạy, trước khi đi còn dọa rằng chúng ta hãy đợi mà xem.
Chúng ta chẳng thèm để ý đến hắn.
Tối hôm đó, mẫu thân khóc rất lâu, khóc cho hết những năm tháng ấm ức và giận dữ.
Ta và phụ thân luôn bên cạnh, cho đến khi bà khóc mệt mà thiếp đi như một đứa trẻ.
Phụ thân xoa đầu ta, "Chiêu Chiêu, nhớ kỹ, đừng bao giờ làm thiếp, cuộc sống trong gia đình quyền thế không dễ dàng gì."
Ta gật đầu thật mạnh.
Ta sẽ không bao giờ như Triệu Vĩnh An, trở thành một kẻ vô dụng như hắn.
Ta sớm trở lại y quán, nhưng trên đường ra ngoài mua đồ, ta bị người bắt cóc.
Người phụ nữ quý phái kia tên là Uyển Nguyệt, cùng với Triệu Vĩnh An ngồi trên ghế cao nhìn ta chằm chằm.
Triệu Vĩnh An lừa dối Uyển Nguyệt, "Đại sư đã nói rồi, phải có con gái trước rồi mới có con trai. Có con bé này, chắc chắn sẽ sinh ra con trai. Uyển Nguyệt không cần quan tâm đến nó, chỉ cần cho nó ăn uống, đợi sinh được con trai rồi ném nó đi."
Uyển Nguyệt che miệng cười, "Dù sao cũng là con gái của chàng, sao có thể ném đi? Đến lúc đó tìm một gia đình tốt, gả nó đi là xong."
Miệng ta bị bịt kín, ta trừng mắt nhìn họ một cách tức giận.
Hai kẻ điên, các ngươi tính cái gì?
Các ngươi quản được chuyện ta có gả hay không sao?
Họ liền lên đường, trói chặt ta rồi ném lên xe ngựa, chẳng thèm để ý đến ta.
Buổi tối, Triệu Vĩnh An đến gặp ta, cầm tay ta ấn lên một tờ giấy, trên giấy viết những lời đe dọa phụ mẫu ta.
"Ngươi thật sự nghĩ rằng ta muốn nuôi ngươi, đồ tiện nhân này? Ngươi ở trong tay ta, mẫu thân ngươi mới ngoan ngoãn nghe lời. Đợi sinh được con trai, ngươi không còn giá trị nữa, cứ đi tìm người cha què của ngươi."
Miệng ta vừa được thả, liền nhổ nước bọt vào mặt hắn.
"Ngươi là đồ cầm thú, phì!"
Hắn muốn dùng ta để đe dọa phụ mẫu ta, mơ đi!
Triệu Vĩnh An tức giận, tát mạnh vào mặt ta, "Đồ tiện nhân, giống y như mẫu thân ngươi."
Ta nén cơn đau, chế giễu hắn, "Ngươi làm sao biết người ta không thể sinh con? Biết đâu chính ngươi không sinh được thì sao?"
Thầy ta từng nói, việc sinh con thực ra rất phức tạp, không phải chỉ do một người.
Khi Triệu Vĩnh An cùng Uyển Nguyệt đến y quán, chỉ có Uyển Nguyệt được khám bởi lang trung, lúc đó thầy bảo Triệu Vĩnh An cũng nên bắt mạch, nhưng hắn từ chối, nói rằng mình đã từng có con, chắc chắn có thể sinh.
Sau khi hắn đi, thầy còn xoa râu chế giễu, "Ngày xưa có thể sinh, không có nghĩa là bây giờ cũng có thể sinh, đúng là kẻ vô tri, chẳng trách không có con."
Ta nghe những lời này, liền biết rằng cơ thể của Triệu Vĩnh An chắc chắn cũng có vấn đề.
Hừ, hắn đáng bị tuyệt tự tuyệt tôn.
Triệu Vĩnh An lại đánh ta một trận, hoàn toàn không sợ ai nghe thấy.
Hắn ngược đãi và hành hạ ta, càng làm cho tân phu nhân của hắn yên tâm, chắc chắn rằng hắn không còn vương vấn tình cảm với người vợ trước.
Họ mang ta đi suốt ba ngày, gần như không cho ta ăn uống.
Đến ngày thứ ba, ta nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía sau vang lên.
Giọng nói của Trương thợ săn vang lên ngoài xe.
Triệu Vĩnh An la hét, chế giễu phụ thân là kẻ không biết lượng sức, rồi ra lệnh cho gia đinh tiến lên.
Nhưng chẳng mấy chốc, tiếng kêu thét của đám gia đinh vang lên.
Sau đó, là tiếng cầu xin của Triệu Vĩnh An.
Khi phụ thân cứu ta ra ngoài, ta đã kiệt sức, hơi thở mỏng manh.
Phụ thân tức giận đến mức lại đánh Triệu Vĩnh An một trận.