Bức Xướng Vi Lương

Chương 57: Không kinh nghiệm thật có hại ღ




Tôi dần dần khôi phục tri giác, không biết đang ở phương nào, không biết ngày nào tháng nào, trên người một mảnh đau nhức, cái gáy sưng lên thình thịch phát đau.

Không biết có người canh giữ bên cạnh hay không, tôi không dám phát ra tiếng, cũng không dám mở to mắt. Nhưng theo tình huống ánh sáng lọt qua mi mắt thì có thể đoán được nơi này cũng không quá sáng sủa.

Đại não tôi nhanh chóng hoạt động, trước tiên xem qua toàn bộ tình hình, trong lòng không khỏi nghĩ đến quan hệ giữa Mỹ kịch Cảng kịch với bọn cướp bắt cóc, thử xem có ứng dụng được chút nào vào thực tế hay không.

Suy nghĩ nửa ngày, tôi không thể không thừa nhận... con bà nó, con tin của Mỹ kịch đều bị giết chết, con tin của Cảng kịch đều bị hội chứng Stockholm*, không có gì có thể tham khảo. Lão tử vừa không muốn chết lại không muốn phản bội, trong "tâm lý học tội phạm" con tin cùng bọn cướp lôi kéo làm quen trở thành bại hoại rồi cho rằng chính mình cũng là người trong sạch, phỏng chừng đối với tôi cũng vô dụng.

*Hội chứng Stockholm: là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình

Tôi cơ hồ có thể khẳng định kẻ bắt cóc là Thẩm Hồng. Đương nhiên tôi là kẻ thù của hắn. Thằng nhãi này có thù tất báo, lại hai lần bại trong tay tôi, tất nhiên sẽ hận tôi thấu xương. Hắn hiện tại không giết tôi, đại khái vẫn là muốn lợi dụng tôi để gây sức ép có lợi cho hắn, nhưng kết quả cuối cùng đối với tôi nhất định vẫn là một đường chết.

Cũng không biết hiện tại Thẩm Hồng làm việc đơn độc hay có kẻ đồng lõa.

Mặc kệ thế nào tôi cũng không thể ngồi chờ chết. Não tôi nhanh chóng hoạt động tìm biện pháp, cho dù không thể trốn cũng phải tìm cách lưu lại điểm đánh dấu cho Diệp Tô cùng Bùi gia truy tìm manh mối.

Bế tắc nửa ngày tôi vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, nghiêng tai lắng nghe cảm thấy từ rất xa có âm thanh huyên náo cùng tiếng thét xuyên qua tấm ván gỗ trên đỉnh đầu tôi. Rất tốt, nơi này có người.

Chọn nơi náo nhiệt để giam giữ tôi, hoặc là Trầm Hồng là kẻ tài cao gan lớn không sợ hãi, nhận định nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, hoặc là là hắn thật sự không còn lựa chọn nào khác.

Tôi cắn răng cố gắng chuyển động cái cổ, hé mắt nhìn trái nhìn phải.

Bốn phía tối mờ mịt không nhìn thấy bóng dáng người nào, lờ mờ có thể thấy được đây là căn phòng nhỏ hẹp, xung quanh là đồ đạc lộn xộn không biết là những thứ gì. Bên trái tôi là một đoạn dây từng, bên phải là mấy thùng gỗ lớn nhỏ đựng bia, trên thùng gỗ cũng như dây thừng còn có mùi nước biển, nơi này đại khái có quan hệ với biển.

Điều này vô nghĩa, cảng Lạc Hà lớn như vậy, đến một nửa khu vực này có liên quan với biển, tôi phải thu nhỏ phạm vi lại.

Tôi thử cử động tay chân thì lập tức cảm thấy đau đớn từ tứ chi lan đến tận trong xương cốt. Tôi nghiến răng cố cử động, được vài lần thì rốt cục cũng cảm thấy đỡ khó chịu, khôi phục chút cảm giác.

Tay chân tôi đều bị trói rất chặt, dây thừng trên tay thậm chí còn bị buộc từ cổ tay đến tận mu bàn tay, chỉ có thể cử động được ba ngón tay. Trước ngực cũng có dây thừng buộc ngang qua, buộc chặt cánh tay tôi ở hai bên sườn, khiến cho hai cánh tay tôi chỉ có thể làm được dấu chữ thập trước ngực. Miệng bị nhét cái gì đó không ngậm lại được, đầu lưỡi tê dại như ăn phải hạt tiêu, có chảy nước miếng hay không tôi đã không thể cảm giác được.

Căn cứ vào độ cứng ngắc của cái mông, hẳn là tôi đã ngồi trong này hơn sáu canh giờ rồi.

Tính lại thời gian, tôi bị đánh hôn mê mang đi khoảng gần giờ hợi, sau năm sáu canh giờ, hiện tại hẳn là gần tới lúc chính ngọ hôm sau.

Diệp Tô cùng Bùi gia hẳn là đã sớm phát hiện không thấy tôi, cho dù bọn họ phát hiện nhưng không tới, Thẩm Hồng cũng sẽ nhắc nhở bọn họ.

Không biết hắn sẽ lợi dụng tôi đưa ra mức giá gì?

Tôi thỉnh thoảng hoạt động chân tay một chút, thông qua sự cọ sát của quần áo kiểm tra xem trên người có bị thương hay không, còn mặc lễ phục trong bữa tiệc không, quần áo có chỉnh tề không, phụ kiện trang sức trên đầu có còn hay không.

Xem xét qua một lúc, kết quả là trên người tôi không có vết thương nào, quần áo cũng ổn thỏa, tuy rằng có chút lộn xộn nhưng lớp áo lót bên trong vẫn nghiêm chỉnh cho thấy rằng tôi bị khiêng đi giống như heo mà không gặp phải kẻ đồi bại.

Các thứ trên đầu có thể vẫn còn. Vì tôi là nghĩa nữ mới được thu nhận, đi gặp người ngoài nên trang sức trên đầu cũng tương đối hoa lệ, so sánh với Củng Lợi cũng thập phần khả quan.

Nếu là kẻ thiếu tiền thì tại sao không lấy trang sức của tôi đi? Điều này thật không bình thường.

Tôi đột nhiên nghĩ đến trận gió tối qua, tôi chưa kịp nhìn thấy người đã bị đánh hôn mê mang đi.

Hay là... Bọn họ còn đang phân cao thấp, Thẩm Hồng còn chưa kịp tới?

Trong lòng tôi không ngừng suy nghĩ, mặt khác cố gắng cảm giác nút dây thừng buộc trên tay, tuy rằng cảm giác không linh mẫn cho lắm nhưng cũng nhận ra đây là nút buộc của thủy thủ, hơn nữa lại thắt nút rất đẹp.

Khi tôi theo thuyền từ Thanh Đường tới Lạc Hà, từng ở cùng đám người Phong Trường Hải vài ngày, cùng tò mò hỏi qua vài câu khi xem bọn hắn thắt nút. Nút thắt của dân đi biển không dễ tháo như nút bình thường, vì thế dù ở trên đất liền họ cũng dùng nút thắt đi biển mà không buộc như bình thường.

Thẩm Hồng có đồng lõa, đồng lõa là người đi biển, khinh công của kẻ đồng lõa ít nhất so với Bùi Tố Ngôn còn cao hơn. Hơn nữa, người nọ không phải bắt tôi vì tiền, hoặc là, chút tiền mọn trên đầu tôi không làm hắn chướng mắt.

Phạm vi lựa chọn này vẫn rất lớn, kẻ đồng lõa có thể chính là thủ hạ của Diệp Tô muốn ra tay cướp bóc, cũng có thể là đối thủ cạnh tranh của hắn, hoặc chính là bằng hữu của Thẩm Hồng. Thằng nhãi này tuy rằng ghê tởm, nhưng nếu hắn không mở mặt nạ của mình, sợ rằng sẽ có rất nhiều người bị hắn lừa bịp cả đời.

Tôi không nghĩ đến vấn đề kẻ đồng lõa nữa, bắt đầu đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà tưởng tượng Thẩm Hồng sẽ làm gì tôi.

Mẹ nó, tôi nghĩ mà giật mình hết hồn.

Không được! Cho dù chết cũng không thể chết ở trong tay con rệp, rất mất mặt!

Tôi giãy dụa nghĩ cách đứng lên, bất đắc dĩ người trói tôi thật lợi hại, buộc hai cổ chân tôi vào nhau, chỉ có thể ôm chân ngồi, đứng lên cái là có thể ngã.

Tôi cố gắng đứng lên lại lập tức mất thăng bằng, ngã phịch một cái, cú ngã làm mông tôi đau điếng, đốt xương sống chính thức lên tiếng kiến nghị.

Nếu không thì lăn đi ra?

Ý này tốt nha, chỉ hy vọng trong phòng không có nhiều đồ sắc nhọn trên mặt đất.

Cứ như vậy cố gắng trong khoảng nửa canh giờ, nút thắt thủy thủ trên tay chân tôi vẫn không có dấu hiệu nào lỏng ra, tôi khát nước muốn chết, đại khái là hơi nước trong cơ thể đều theo nước miếng nối đuôi chảy ra ngoài.

Tôi mệt mỏi tựa lên thùng gỗ, tự hỏi đến như thế nào mới có thể khiến sự tình có chút biến chuyển?

Bên ngoài truyền đến một tiếng động, hình như là thanh âm chốt mở cửa, tôi giật mình một cái, vội vàng lui về chỗ cũ, tháo một cái vòng tai xuống giấu ở trong dây thừng buộc cổ chân, làm ra vẻ mệt mỏi sợ hãi không thôi.

Xa xa trên đỉnh đầu lộ ra một khe hở, một người giơ ngọn đèn chậm rãi đi xuống, Thẩm Hồng. Có thể nói trình độ gây tai họa của thằng nhãi này giống hệt như con gián, đập mãi không chết.

Tốt lắm, tôi nhớ kỹ vị trí mở cửa.

Thanh âm Thẩm Hồng hoa lệ như trước: "Đã lâu không gặp, Lăng cô nương."

Con bà ngươi, lão tử nếu có thuốc diệt côn trùng sẽ sớm phun lên ngươi mấy trăm tấn .

Hắn bưng ngọn đèn đi đến trước mặt tôi, cúi người chiếu vào mặt tôi, vừa lòng nói: "Không tồi."

Tôi mặc kệ hắn. Thằng nhãi này không phải thuộc loại người xấu kinh điển, sẽ không nói ra đồng lõa của mình là ai, không kể chuyện lớn chuyện nhỏ cho tôi nghe..., hắn sẽ không nói với tôi nửa câu vô nghĩa.

Tôi giả vờ như không hiểu rõ tình hình hiện tại, nương theo ánh sáng của ngọn đèn thấy rõ trong phòng có cái gì.

Sọt trúc, thùng gỗ, dây thừng, lưới đánh cá. Không có vật gì bén nhọn có thể giúp tôi chặt dây thừng thuận tiện uy hiếp hắn, nơi này giống như là cái kho đựng đồ bình thường của ngư dân.

Thẩm Hồng đặt ngọn đèn xa một chút, ngồi chồm hổm từ từ lấy từng món trang sức trên đầu tôi, thuận tiện túm xuống vài lọn tóc của tôi, khiến tôi đau đớn khó chịu phải kêu lên.

Thằng nhãi này xem ra thực vừa lòng: "Cái này mà cũng đau sao? Ngươi thật đúng là được nuông chiều từ bé nha Lăng tiểu thư!"

Hắn lấy trang sức xong bắt đầu chạm đến người tôi, tôi khẽ giãy dụa vào cái, đánh giá lực lượng chênh lệch hai bên, ước chừng khoảng cách rồi lao đầu vào mặt hắn!

Thẩm Hồng rên lên một tiếng, ngửa đầu một hồi rồi cúi xuống dữ tợn nhìn tôi, dòng máu mũi đang chảy ra.

Ô ô thật là thất sách! Cái bổ đầu của tôi không làm cho hắn ngã ngửa, chỉ có thể chạm đến mũi hắn, ngoài việc làm hắn chảy chút máu mũi thì một chút lực phá hoại đều không có.

Tai họa mọc lên như nấm! Không học được cách phòng thân thì cũng phải hiểu được mưu kế của nữ tử!

Tôi chính là một kẻ ngu ngốc!

Một đòn không trúng, tiếp theo chính là thời gian công kích của hắn. Tôi rụt lui về phía sau, lấy cánh tay che mặt, chuẩn bị nghênh đón sự tức giận của hắn.

Hy vọng hắn dùng vũ khí có lực sát thương mạnh một chút, tỷ như chủy thủ hay gì đó, biết đâu ngoài ý muốn có thể mở nút buộc dây thừng, giúp tôi gia tăng một chút sức chiến đấu.

Thẩm Hồng kêu một tiếng đứng lên, tùy tay cầm đồ vật xung quanh mà đánh tôi, vừa đánh vừa mắng: "Nha đầu thối! Nha đầu thối!". Gậy gộc tùm lum đánh trên người tôi, tôi đau đớn không ngừng, dùng tay che đầu trốn tránh.

Trong nháy mắt đã đánh hơn mười gậy, thằng nhãi này có vẻ không có ý định dừng tay. Hắn lăn qua lộn lại cũng chỉ mắng một câu, âm điệu cũng không thay đổi làm cho tôi suýt chút nữa nghĩ rằng không gian đang dừng lại, chỉ còn hành động lặp đi lặp lại của hắn, hẳn là muốn đánh tôi tới thiên trường địa cửu.

Tôi không khỏi cười khổ, chậm rãi thả lỏng thân mình, ngồi phịch ở trên mặt đất.

Thẩm Hồng đại khái cũng mệt mỏi, thấy tôi suy yếu lại hung hăng đạp vào bụng tôi vài cái mới ném gậy gộc, thở hào hển tiến lại sờ trên người tôi.

Đại ca, ngươi muốn như vậy ư, thật thiếu chuyên nghiệp?

Tôi không thể nói chuyện, cũng không còn sức lực để nhúc nhích, chỉ có thể căng thẳng chịu đựng móng vuốt hắn lạnh lẽo nhơm nhớp như ốc sên chạy tới chạy lui trên người, kỳ vọng ở thời khắc cuối cùng có thể tích góp từng tí một lực lượng, phế đi *** của hắn.

Thế nhưng hình như tôi hiểu sai ý đồ của hắn. Thẩm Hồng lấy từ trên người tôi xuống hai món trong thắt lưng: Chiếc gương nhỏ Bùi lão gia tặng tôi và chiếc còi gọi chim của Diệp Tô.

Hắn tìm qua tìm lại một lần rồi ngồi bên người tôi thở phì phò cười khẽ: "Ngươi nghĩ ta có ý muốn ngươi? Nha đầu thối! Nếu không phải ngươi còn chút giá trị thì ta đã giết ngươi lâu rồi!"

Tôi ngồi phịch ở trên mặt đất, không muốn để ý đến hắn.

Thật là hổ thẹn, tại sao tôi lại không nghĩ đến việc dùng miếng gương vỡ để mở dây thừng? Tuy rằng gương kính không dễ vỡ nhưng ít ra là có một đường sống.

Nhưng hiện tại thì không có cách nào.

Hắn lấy những món đồ của tôi gói lại thành một bọc rồi đứng lên, đứng một lúc rồi chậm chạp hổn hển nói: "Nếu họ Diệp cùng họ Bùi chịu lấy tiền chuộc ngươi, ta tạm tha ngươi một cái mạng chó. Nếu bọn họ không chịu, chúng ta sẽ đồng quy vu tận. Dù sao ta cũng chỉ còn lại một cái mệnh này có thể đổi. Đừng lo lắng, ngươi đang ở trên thuyền. Chờ một chút nữa thuyền này sẽ đi Nam Dương, đợi khi nào họ Diệp giao tiền mới quay lại. Ngươi cảm thấy ngươi có thể bơi về đến Lạc Hà không?"

Tôi chớp chớp mắt, nhìn hắn một cách yếu ớt, khẽ động ngón tay chạm vào miệng.

Thẩm Hồng cười xấu xa: "Mơ tưởng, có chiêu câu dẫn nào xuất hết ra đi, ta cũng sẽ không cho ngươi nước hay đồ ăn, cho nên ngươi vẫn nên cầu nguyện họ Diệp có thể nhanh trả tiền đến chuộc ngươi đi."

Hắn lại ngồi xổm xuống, nắm cằm tôi diễu võ dương oai: "Hai lần thua lỗ trong tay ngươi, hiện tại ta nào còn dám coi khinh ngươi nữa? Nếu cho ngươi nước uống, ai biết ngươi liệu có đánh hôn mê người của ta hay không? Ngươi phải chịu đựng đi. Muốn trách thì trách nam nhân bên cạnh ngươi không để cho ta một con đường sống!" Dứt lời dùng sức ném tôi trên mặt đất rồi mang đồ đi.

Tôi cười lạnh, ngươi đúng là cái con rệp, vẫn là xem thường tôi .

Đây không phải trên thuyền, nếu là ở trên thuyền, dù là thuyền lớn cũng phải có chút chao động, nhất là trong khu cảng có dòng nước dồn qua dồn lại, nếu là thuyền thì không thể vững vàng như thế này.

Tôi phải đi ra ngoài, tôi phải giết chết hắn, tôi muốn cắt hắn thành từng miếng đem cho heo ăn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.