Bức Xướng Vi Lương

Chương 56: Có hưng phấn thế nào đi nữa cũng phải nhịn




edit: Đường Mạc Linh beta: hanhmyu

Diệp Tô xách tôi như xách con gà đến trước bàn trang điểm, cho tôi ngồi đàng hoàng, đè vai tôi xuống an ủi: “Không cần vội, Trần lão gia bối phận cao, lại thích cùng người ta nói chuyện phiếm, đến phiên chúng ta hành lễ cũng phải sau nửa canh giờ nữa. Ta đi gọi Văn Sương tới giúp nàng chải lại đầu”. Nói rồi định đi mở cửa.

Tôi nhanh nhẹn kéo chàng lại, ngẩng đầu nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: “Chàng sao lại luôn muốn cho nha hoàn biết ta với chàng làm chuyện xấu thế? Hôm nay ta tự chải tóc, không cần cô ta hỗ trợ”. May là chúng tôi còn chưa bắt đầu đã bị gọi ra, phấn chưa phai hết, chỉ là son trên môi bị Diệp Tô ấn đến nhoen hết ra, nhưng chút chuyện nhỏ này sao mà làm khó được người thần thông như tôi?

Xuất phát từ chút kinh nghiệm cùng chút mục đích không thích hợp nói cho trẻ nhỏ, tôi thường mang theo một hộp son tùy thân.

Diệp Tô nhìn tôi lấy hộp son ra, cười không có ý tốt: “Nương tử chuẩn bị thật là đầy đủ quá!”. Vừa nói vừa cúi người, nhìn chằm chằm môi tôi: “Son trên môi nương tử này, cũng là thưởng cho ta ăn à?”.

Tôi ôm lấy cổ chàng, bày bộ mặt con buôn: “Chúng ta buôn bán nhỏ, sao có thể cho chàng chiếm tiện nghi? Trước giờ đều là chàng làm nhoè, ta muốn bồi thường!”. Nói rồi đi tới, đầu lưỡi dạo qua một vòng trên môi chàng, nhẹ nhàng mút vào.

Diệp Tô rên rỉ một tiếng, đảo khách thành chủ.

Nụ hôn của chàng như sóng biển dập dềnh, sóng mới đè sóng cũ, liên miên không ngừng, khiến cả người tôi bủn rủn, lòng tràn đầy khiêu khích khống chế tử huyệt của chàng.

Diệp Tô thở hồng hộc buông tôi ra, ngón tay tiếc nuối xoa xoa môi dưới tôi: “Trần lão cửu gia còn đang chờ, nếu không…”.

Tôi cũng thở phì phò trừng chàng: “Toàn ở trong nhà người khác động tình, ở nhà mình thì kiên trì không làm đến bước cuối cùng!”. Hắn đúng là kiểu kín đáo không thích, thích khoe mẽ!

Diệp Tô cười khổ: “Nếu như nàng đáp ứng ta từ sớm, liệu ta có ở nhà người ta làm càn?”.

Tôi hừ một tiếng, quay đầu nhìn gương chằm chằm, bắt đầu chải đầu.

Diệp Tô cũng giúp đỡ tôi chỉnh chỉnh lại đằng sau, đương nhiên chưa từng làm đau tôi.

Tôi nhìn chàng, lại nghĩ đến Đoá cô nương gì gì đó, không khỏi lạnh nhạt chọc vào eo chàng: “Những kinh nghiệm này chàng học ở đâu ra?”.

Diệp Tô ngây ra một chút: “Gì?”.

Tôi hùng hổ: “Đừng có giả bộ! Lúc chàng mới vừa gặp ta đã nói với ta chàng không có ai khác, cũng nói với ta ngoại trừ Đóa cô nương của chàng thì không có ai khác làm phiền chàng, bọn họ không phải nhân tình cũng là chàng mua về, những kinh nghiệm này chàng học ở đâu ra?”.

Diệp Tô bật cười, ngồi xổm xuống sau người tôi, đầu tựa trên vai tôi, ánh mắt đẹp đẽ: “Nàng tức giận như vậy là bởi vì nàng càng ngày càng quan tâm ta, phải không?”.

Thật đáng chết, đây là tinh thần lạc quan dạng mù quáng mà! Tôi dường như nhìn thấy hình ảnh một bạn nhỏ báo cáo công việc với sếp lớn, quả nhiên đạo lý từ xưa đến nay đều vậy, lão tử bái phục.

Tôi hừ một tiếng, không nói.

Diệp Tô cọ cọ tôi lấy lòng: “Nếu như nàng muốn nghe…”.

Tôi buồn bực ồn ào: “Ta không muốn nghe tình sử của chàng! Ta chỉ cần chàng bảo đảm, người trước của chàng sẽ không trở lại làm phiền chàng, ngoại trừ ta ra, chàng sẽ không dây dưa với ai nữa!”.

Diệp Tô dịu dàng cầm lấy tay tôi đang nắm cây trâm, mở lòng bàn tay tôi ra, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên: “Yên tâm đi ngốc tử, sẽ không có ai đến quấy rầy chúng ta đâu, ta vĩnh viễn thuộc về nàng”. Chàng ngẩng đầu nhìn tôi, trên mặt đều là ý cười, “Nàng biết không, đây là lần đầu tiên nàng giận ta, hơn nữa còn là vì tình sử của ta. Ta rất vui “.

Tôi buồn buồn rầm rì một tiếng: “Chàng có bị bệnh không đấy?”. Tự dưng không có việc gì chọc giận người ta, lại còn vui nữa chứ.

Diệp Tô che ngực, kinh ngạc: “Trời ạ nương tử, đều đã bị nàng nhìn ra rồi sao? Vi phu mắc bệnh tương tư, cả ngày cứ buồn bực không giải thích được. Chỉ khi ở bên nương tử mới có thể giảm bớt một chút, nếu cách xa nương tử, vi phu sợ đau tim mà chết mất thôi!”.

Chàng đem tay của tôi dán trên gương mặt chàng, sáng mắt lặp lại: “Nàng giận ta, ta rất vui, bởi vì … như vậy ta mới biết được, nàng quan tâm ta. Thế nhưng sau đó ta sợ là không có cơ hội cho nàng tức giận nữa. Cho nên, nàng hãy đổi một phương thức biểu đạt khác cho ta biết, nương tử nàng quan tâm vi phu”.

Tôi cau mày: “Ta không thích chàng gọi ta là nương tử, tự xưng vi phu”.

Mặt của Diệp Tô cứng lại, cười khổ vừa muốn mở miệng đã bị tôi trách: “Chờ thành thân rồi hãng gọi, ta muốn danh chính ngôn thuận”.

Tôi nâng cằm chàng, trịnh trọng: “Ta yêu chàng, Diệp Tô”.

Cả khuôn mặt Diệp Tô đều tỏa sáng, giống như quan âm toả ra ánh sáng quanh đầu: “Ta cũng yêu nàng”. Nói rồi lại gần hôn tôi.

Tôi ngăn chàng lại, nhìn hai mắt chàng nói: “Yêu với ta mà nói, không đơn giản là có thể nói ra miệng. Diệp Tô, ta yêu chàng, cho nên ta tin tưởng chàng vô điều kiện. Chàng nói chàng là của ta, ta tin, chàng nói không có người khác, ta cũng tin. Loại tín nhiệm này với ta mà nói có chút mạo hiểm, cho nên đừng làm ta thất vọng”.

Diệp Tô gật đầu: “Yêu cầu rất hợp lý”. Lại khổ não liếc mắt nhìn cửa sổ, ôm tôi thấp giọng oán giận: “Vì sao nàng lại nói lúc này? Nếu là buổi tối, ta cũng không cần khổ sở thế này”.

Tôi lại ngang ngược bắt nhược điểm của chàng, nháy mắt ra hiệu: “Ta cứ thích nhìn chàng sốt ruột đấy”. Tôi thích cười trên nỗi đau của người khác.

Nhìn hai chúng tôi này, một người thích nhìn đối phương tức giận, một người thích đối phương háo sắc, thật là cá mè một lứa, đúng là không phải người một nhà không vào cùng cửa!

Diệp Tô cười khổ buông ra, tự thay bộ đồ mới, nhìn tôi thoa lại son, vừa ra đến trước cửa lại dùng sức bế tôi: “Nếu mà có cơ hội, ta liền…”. Nói không nói hết, nhưng ánh mắt chàng nói lên tất cả.

Tôi cười híp mắt dựa sát vào chàng: “Chàng biết không? Ở chỗ của ta, phụ nữ mặc áo lót, nơi này thật không giống chút nào, gọi là tam điểm thức, nghĩa như tên, chỉ che ba chỗ quan trọng nhất…”.

Diệp Tô che mắt thấp giọng rên rỉ, lát sau mong đợi hỏi tôi: “Nàng định…”.

Tôi nháy mắt mấy cái: “Ta có thể thử một chút”. Tôi cũng muốn được thử! Rãnh ngực hút sâu, nếu lúc đầu đã thua về kích thước thì không thể đến mức thua cả chân cả giày được.

Chúng tôi lại tự kiểm tra một lần, xác định trên mặt trên người không có chỗ nào bất thường mới mở cửa ra khỏi phòng. Cách phòng vài chục bước, nha hoàn đang đợi, nhìn thấy chúng tôi vội vã chào rồi dẫn chúng tôi đến vườn hành lễ với Trần lão cữu gia.

Trần lão gia là cậu ruột của Bùi lão gia, là em trai ruột Bùi thái phu nhân. Bùi lão gia và Bùi phu nhân còn khoẻ mạnh, chỉ là người già thích thanh tĩnh, bình thường đều ru rú trong nhà, hôm nay cũng chỉ ngồi một chút rồi lại trở về phòng nghỉ ngơi luôn. Chỉ có Trần lão gia là một chủ nhân thích náo nhiệt, mà người lúc nói chuyện tiếng như chuông, cũng muốn người khác lớn giọng trả lời lại.

Lão gia vui mừng kéo tay tôi rống lên: “Tốt, con gái ngoan! Nhiều tuổi rồi, sao còn chưa thành thân?”.

Tôi cũng chỉ còn cách rống lại: “Gần mười tám, đã gả cho Diệp Tô rồi!”

Lời vừa ra khỏi miệng, một vòng khách hoảng sợ nhìn tôi, duy chỉ có Diệp Tô cười như bị ngu.

May là có Tố Ngữ thay tôi giải vây, nàng kéo Trần lão gia gọi “Cữu gia gia cữu gia gia”, lời nói dí dỏm không ngừng, chọc cho lão cữu gia cười như bị sét đánh. Mọi người rất nhanh đã quên mất chuyện tôi vừa buột miệng, đều tự chuyển hướng đến trọng tâm câu chuyện, tôi cũng mượn cơ hội trốn qua một bên, khinh bỉ nhìn Diệp Tô: “Hình như ta không nên nói ra thì phải?”.

Diệp Tô chớp mắt, nhờ tay áo che, kéo ngón tay tôi nhẹ nhàng xoa: “Ta thích nghe”.

Tôi liếc chàng: “Sự trong sạch của ta đều bị chàng huỷ hết rồi, chàng đúng là thú đột lốt người, đến giờ có lốt khỉ cũng khó”.

Diệp Tô cười ngu: “Ta vốn là thú mà”.

Tôi đắc ý vênh mặt: “Được rồi, đồng ý với chàng!”.

Lại nhìn chung quanh, không thấy cô nương nào áo hồng nên hỏi chàng: “Người kia của chàng đâu rồi? Mới cho chàng một roi đã chuồn rồi à?”.

Diệp Tô hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại, một lúc lâu sau mới hiểu được tôi nói ai: “Không biết”. Lại muốn giải thích: “Cũng không lạ mấy, Bùi gia trên cơ bản là đã nắm chắc được Lạc Hà trong lưới rồi, nàng ta dù sao cũng là đội tàu mới, không thể tự ý quyết định được, dù sao cũng phải ở lại cùng bàn bạc với Bùi thúc một chút mới đi được”.

Tôi gật đầu, mắt lại trừng chàng: “Nếu cô ta ở lại Bùi phủ thật, các người chắc cũng có kha khá cơ hội đấy nhỉ? Sớm chiều gặp lại rồi vân vân…”. Tôi vẫn không yên lòng nổi, các vị vĩ nhân đều nói, luôn phải cảnh giác với viên đạn bọc đường.

Diệp Tô bật cười lắc đầu: “Ta và nàng ấy đều tự chỉ huy đội tàu của mình bôn ba khắp nơi, làm sao sớm chiều gặp lại được? Huống chi một núi không thể chứa hai hổ, trên một thuyền không thể có hai lão đại. Nàng còn nhớ lần đầu nàng lên thuyền đã gây phiền toái cho Liêu Sư không? Ông ấy và mọi người trên thuyền đều phải nghe theo ta, nhưng người chèo thuyền đều là của Thẩm Đình, dù sao ta cũng phải cho ông ta chút thể diện. Đội tàu của ta là như vậy, với đội khác rất khó hợp tác nổi”.

Thì ra còn có cả vậy nữa à?

Cảm giác có chút giống phía Đông phía Tây ấy.

Tôi như có điều suy nghĩ gật đầu: “Ờ, việc này sau này chàng phải nói cho ta nhiều hơn!”. Đừng khiến ta cái gì cũng tự suy diễn như thế chứ.

Diệp Tô lại cười: “Yên tâm đi, chúng ta còn cả đời nữa kìa, ta sẽ ngày ngày nói đến khi nàng không chịu được nữa thì thôi”.

Tôi hừ một tiếng, quay đi cười.

Những ngày đầu năm ở Lạc Hà đều cấm họp chợ, đường rộng, toàn dân có thể chạy thoải mái. Cho nên từ tiệc trưa ở Bùi gia biến thành tiệc tối, không có những vị mắc bệnh thần kinh đeo mặt nạ trắng, chỉ có sơn hào hải vị khách chủ cùng vui, có cảm giác như tiệc cưới ở hiện đại.

Giống như suy đoán của Diệp Tô, cái vị họ Đoá kia cũng không đến, cùng lắm thì lúc khai tiệc cô ta có ngó một chút rồi lại đi mất. Tôi cảm thấy rất khó hiểu, song lại thấy Bùi lão gia cùng vị khách nào đó cũng đi mất, tôi bình tĩnh lại.

Dù sao Diệp Tô cũng không đi theo họ. Chàng an vị ngồi ở bàn bên cạnh tôi, thỉnh thoảng liếc tôi một cái đầy hàm ý cùng tình ý, cũng không có cô nương nào tiến lên tìm chàng, tôi rất mừng.

Tiệc tối đến tận giờ Hợi mới xong, khách khứa lũ lượt ra về, tôi làm chủ, cũng muốn ra cửa tiễn khách, tiện thể thể hiện ý muốn họ quay lại như lẽ thường.

Vị họ Đoá kia cũng chào tôi, còn trừng mắt hoài nghi hỏi tôi: “Trước đây ngươi ở Thẩm phủ?”.

À, mới một buổi chiều đã nắm bắt thông tin thế này rồi? Tôi cười phủ nhận: “Hình như là cô nương nghe nhầm rồi, tôi là người ở Bách Nhạc”.

Nàng ta hừ một tiếng: “Vậy không biết đặc sản của Bách Nhạc là gì?”

“Lá trà”. Tôi thản nhiên nhìn nàng ta: “Cô nương không tin ta ư?”.

Nàng ta bĩu môi, không hỏi tiếp, chắp tay một cái lấy lệ rồi đi luôn.

Diệp Tô rời đi cuối cùng, mọi người lúc ấy thức thời lủi đi, chàng giữ tôi lại ôm hôn một chút mới lưu luyến ra về.

Tôi đứng ở cửa nhìn theo chàng, đến khi bóng tối che mất hình dáng ấy tôi mới bảo một gia hoàn đóng cổng rồi về chính phòng.

Gió mạnh hẳn lên, đột nhiên tôi thấy lông tóc sau gáy dựng hết lên, theo bản năng quay đầu lại nhìn xung quanh, lại đột nhiên gáy tôi tê rần, trước mắt là một màu đen bao phủ.

Lúc mất đi ý thức, tôi tự nhiên rất vui.

May là đã nói với Diệp Tô tôi yêu chàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.