Bức Xướng Vi Lương

Chương 38: Cơ bản là hít thở cũng đau




Nếu đã chấp nhận đánh cược, bổn cô nương dù sao cũng muốn thêm mấy buổi học, hiểu biết một chút công việc thường ngày của nha hoàn. Tránh mới ngày đầu tiên đã bị tên hỗn đản Diệp Tô kia nhìn ra điểm bất thường, thua ba trăm lượng bạc chỉ là việc nhỏ, khiến Bùi Tấn cùng Diệp lão đồng loạt chê cười, mới khiến tôi không chịu được nhất.

Ai có thể tưởng tượng ra đẳng cấp nói chuyện lưu manh của lão so với tôi còn cao hơn, có thể nói rằng điều kinh dị nhất chính là câu nói sâu sắc có sức hủy diệt người tốt?

Không biết, tôi đến giờ vẫn còn mê man khi lão tuyên bố muốn nghe lén tôi thở than trong ác mộng.

Bùi Tấn coi như không phải là một tiểu quân tử bắt nạt kẻ yếu, hắn đáp ứng yêu cầu của tôi, dùng chiêu bài vì Diệp gia huấn luyện người mới, miễn cưỡng đem tôi xếp vào cùng với năm, sáu nha hoàn mới mua vào phủ. Tôi thân là mười bảy tuổi, đứng trong một đám nha đầu chừng mười tuổi, quả nhiên là hạc trong bầy gà. Mà Bùi Tấn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội xem vụ náo nhiệt tuyệt hảo này, hắn không lo chuyện kiểm tra người mới mà đem ghế nằm ngồi dưới tàng cây với bộ dạng thờ ơ.

Như thế nào mà giống như xung quanh bỗng nhiên toát ra thật nhiều bong bóng phấn hồng?

Những nha đầu này dáng vẻ thẹn thùng cái gì a, hắn chẳng qua mới mười bốn tuổi đầu, chưa đủ lông đủ cánh đâu.

Ê, dường như mấy nha đầu kia còn chưa trưởng thành.

… Là tôi già rồi.

Lão bà một tay chống thắt lưng, giọng nói đầy uy lực: “Chúng ta làm người hầu của Bùi phủ, ở trong phủ người hầu, ra ngoài là người của Bùi phủ, chính là thể diện của Bùi phủ! Cho nên chúng ta lúc nào cũng phải sạch sẽ, trên mặt đều phải nở nụ cười. Thắt lưng yêu cầu phải thẳng, đầu cúi thấp, nói chuyện ngắn gọn lưu loát, đi đường phải nhón mũi chân, không được lê đất, lết chân. Ánh mắt phải lanh lẹ, tay chân phải nhanh nhẹn, nói chuyện phải biết cân nhắc, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói!”

Lão bà vừa nói, vừa chậm rãi liếc nhìn chúng tôi một vòng, sắc mặt đột nhiên nghiêm chỉnh: “Nếu ai nghĩ đến việc không coi ta ra gì mà làm mấy chuyện trộm cắp, đừng trách Vu thẩm ta đính thân ra tay!”

Mọi người hoảng sợ, đều cuống quít cúi đầu, nhẹ giọng đáp: “Nô tỳ không dám!”

Vu thẩm gật gật đầu, sắc mặt hơi giãn ra, đi vòng quanh chúng tôi vài vòng, nói: “Các ngươi đều là người mới đến, trước hãy bắt đầu làm từ nha đầu sai vặt nhà bếp đi, qua ba hay năm tháng, sẽ chọn những ai lanh lợi đến hầu trong phòng. Ta nói những điều này chẳng qua là để thức tỉnh các ngươi, mấy tháng này mới là lúc các ngươi chân chính học mọi thứ, phải xem nhiều, nói ít!”

Lão bà còn nói chưa hết đã bị một tiểu cô nương lên tiếng chen ngang. Tiếng nói của tiểu cô nương trong trẻo vô cùng rõ ràng: “Vu thẩm giáo huấn rất đúng!”

Theo tiếng nói nhìn đến, là một tiểu cô nương như viên bột tròn, chừng mười tuổi. Nữ hài mắt to mũi vểnh, tay áo phớt hồng, dưới chân mang đôi ủng da đỏ rực, bím tóc đầy đầu, trang sức duy nhất là hai hạt đông châu lớn bằng ngón tay cái, phù hợp với thần sắc hào hứng, sinh động của một tiểu công chúa sống trên thảo nguyên.

Quay lại, Bùi Tấn không biết đã biến mất lúc nào.

Tôi hiểu rõ, cúi đầu đơn giản vái chào: “Bái kiến nhị tiểu thư.” Vài nha hoàn khác cũng vội vàng học theo.

Bùi Tấn nói hắn có hai muội muội, một người sôi động, một người trầm tĩnh, người sôi động kia hơi lớn hơn một chút, cả ngày quấn quít lấy hắn, làm hắn về nhà mà giống như kẻ trộm.

Vu thẩm cũng cười nói: “Nhị tiểu thư vạn phúc!” Vừa lại gần khẽ oán trách: “Người như thế nào chạy đến nơi đây chơi? Hôm nay không phải muốn cùng phu nhân đi dâng hương sao? Mau đừng làm loạn, cẩn thận phu nhân tìm không ra người, lại đánh vào tay người!”

Tiểu cô nương xoa thắt lưng ngẩng đầu, một bộ dạng không sợ trời không sợ đất: “Nơi này ca của ta tới được, tại sao ta lại không tới được? Muốn đánh cũng là đánh bàn tay của ca ta trước!” Vừa nhìn chung quanh, đi nhanh đến chỗ tôi, ngẩng cao đầu chắp tay sau lưng, giống như lãnh đạo đạo kiểm duyệt, “Ngươi chính là nha hoàn tặng cho Diệp đại ca? Ngươi tên gì?”.

Tôi ngồi xổm xuống nhìn thẳng nàng, mỉm cười nói: “Chính là nô tỳ, nô tỳ tên là Văn Ca, nhị tiểu thư có gì dặn dò?” Khi trả lời nàng, đương nhiên vẫn là dùng giọng nói của oa nhi.

Tiểu cô nương nhíu mày, sau một lúc lâu mới bĩu môi nói: “Ta xem ngươi cũng là người thông minh, chính là… Ai, đó cũng là cha mẹ tặng, chẳng trách ngươi.” Nói xong lôi kéo tôi, “Lại đây, chúng ta trò chuyện một tí.”

Tôi tự nhiên làm theo.

Tiểu cô nương đi vài bước nhảy lên trên bàn đá ngồi xuống, hướng tôi ngoắc ngoắc ngón tay, cười nói: “Được rồi, như vậy ngươi cũng không cần ngồi xổm xuống nói chuyện rồi.” Nàng tay chân vô cùng linh hoạt, như là có công phu bên người .

Tôi không khỏi cảm khái một câu, đúng là gia đình học rộng, nghe lệnh tiến lên, giống con chó cười hỏi: “Nhị tiểu thư có gì căn dặn?”

Tiểu cô nương lại nhíu mày: “A… Lời nói Vu thẩm ngươi phải nhớ kỹ, sau khi tới Diệp gia rồi, nói ít, làm nhiều. Về sau ngươi trả lời ta, dùng một từ “vâng” là được rồi.”

Tôi kiềm chế cười: “Vâng”. Khẩu khí vẫn toàn là dùng giọng của trẻ con. Một hơi vẫn còn kìm nén toàn bộ trong xoang mũi, lên không được xuống cũng không xong.

Tiểu cô nương nuốt nước miếng, rồi lại xoa tay: “Đỡ cho ta phải một mình chống đỡ, ta muốn đem ngươi bồi dưỡng thành nương tử quản gia. Diệp đại ca cùng Diệp đại thúc quanh năm đều ở bên ngoài, trong nhà không có ai lo liệu quả thực là không được, ta thấy ngươi thật thông minh nhanh nhẹn, đợi khi người qua đó rồi, ngoài việc chăm chỉ tằn tiện, thì việc gì cũng phải tự làm lấy, ngoài ra ta còn muốn dặn ngươi vài câu.”

Nàng ưỡn thẳng lưng, nghiêm mặt nói: “Thứ nhất, Diệp đại ca luôn trốn tránh ta, cả ngày dương đông kích tây, nhiều nơi ẩn nấp, thập phần không thú vị. Ngươi cũng là từ nhà chúng ta qua đó, thì phải thiên vị ta chút. Về sau ta qua Diệp gia, ngươi đều phải mở cửa bên cho ta đi, còn phải đúng lúc nói cho ta biết, Diệp đại ca trốn chỗ nào.”

Tôi gật đầu: “Vâng”. Ô tây, Diệp Tô ngươi vạn người mê ánh sáng chiếu rọi muôn đời, từ tám tuổi đến tám mươi tuổi đều giữ không được, tôi phục rồi.

Tiểu cô nương tiếp tục bóp ngón tay nói điều kiện, trên khuôn mặt dần dần lộ ra mấy điểm tức giận: “Ta còn muốn ngươi giúp ta trông coi Diệp đại ca. Nghe nói hắn gần đây coi trọng một cô nương, ta từng hỏi qua hắn, cô nương kia rốt cuộc bộ dạng ra sao, tính tình được không. Ngươi đoán hắn nói cái gì? Hắn nói, bộ dạng còn chưa trưởng thành, tính tình rất xấu, cả ngày giống như con khỉ không chịu ngồi yên.” Nàng nhảy dựng lên, chống nạnh đứng trên bàn đá, từ trên cao nhìn xuống mà trừng mắt ta lên án, “Ngươi nói, nữ nhân như vậy làm sao có thể gả cho Diệp đại ca! Ta không đồng ý! Có chết cũng không đồng ý!” Giống như giáo chủ trên lưng ngựa.

Tôi cũng muốn gào thét.

Cái gì cái gì, tôi tính tình xấu? Tôi giống hầu tử?!

Mẹ nó, tôi cũng không đồng ý, cả người đều phải hít thở không thông cũng không đồng ý!

Tiểu cô nương nghiến răng nghiến lợi: “Diệp đại ca hiện giờ đang bị thương, nữ nhân kia nhất định sẽ đi thăm, ngươi thay ta nhìn ngó một chút, nếu nàng đến Diệp gia, thì sai người đến nói cho ta biết, ta nhất định đánh cho nàng một trận, làm cho nàng không dám tưởng nhớ đến Diệp đại ca nữa!”

Đánh… Đánh tôi? Tôi nhìn trời, một lúc lâu mới cắn răng trả lời: “Vâng!”

Tiểu cô nương thấy tôi đáp ứng, không khỏi cười. Vừa kéo tay tôi, thần sắc dịu đi nói: “Ta biết bảo ngươi đáp ứng chuyện này thì có chút miễn cưỡng. Có điều ta cam đoan, ta đại náo Diệp gia như thế nào, cũng sẽ không làm liên lụy đến người, Diệp đại ca vĩnh viễn cũng sẽ không biết là ngươi mật báo, ngươi tạm thời yên tâm!”

Cô nương, ngươi với tôi quan hệ thật lớn, ngươi muốn đánh chính là tôi hầu tử này a!

Phi, đều bị Diệp Tô làm hỏng rồi.

Tiểu cô nương an ủi vỗ vỗ mu bàn tay tôi, đưa cho tôi một tờ giấy: “Diệp đại ca cùng Diệp đại thúc đều là người nhàn hạ, mặc dù không đến mức khấu trừ người nhà, nhưng cũng không biết bố trí như thế nào. Đối bọn họ mà nói, các huynh đệ trên thuyền mới là người thật sự không thể thiếu, tôi tớ trong nhà có thay đổi hơn phân nửa cũng nhìn không ra. Ta không phải dạy ngươi hai lòng, chỉ là muốn ngươi biết, làm như thế nào mới là thích hợp.”

Dựa vào cảm giác, tôi đoán là tấm ngân phiếu.

Khóe miệng không khỏi run rẩy, chẳng lẽ đây cũng là trời sinh sao? Nhỏ như vậy đã biết dùng tình nghĩa và uy quyền hợp lại, dùng ly gián phản gián, kẻ này tiền đồ không thể lường trước a!

Chỉ là không biết giá trị bản thân của tôi đến tột cùng là bao nhiêu? Nếu như thiếu, tôi liền làm gián điệp hai mặt, thu lợi ích hai bên.

Hừ hừ, tôi là não bị ngập nước rồi.

Tôi run rẩy mà phối hợp cười: “vâng”

Tiểu cô nương vừa lòng: “Ngươi quả nhiên là người cơ trí.” Vừa nói vừa đưa tay vỗ nhẹ bả vai tôi.

A, tôi có phải hay không kêu ra “ẳng” một tiếng?

Nàng bỗng nhiên thần sắc cứng đờ, vội vàng dặn ta: “Chúng ta nói rồi, không cho đổi ý!” Rồi sau đó phi thân xuống dưới bàn, nhảy vào bước vào trong vườn, thoắt cái đã không thấy bóng dáng.

Cùng lúc đó, phía sau tôi có một tiếng cười dễ nghe vang lên: “Toàn nhi, đem muội muội của ngươi trói lên kiệu cho ta!”

Một giọng nói thấp rất giống Bùi Tấn đáp lại một câu vâng, nhanh chóng từ bên cạnh tôi đi sát qua. Giống như là một trận gió, tôi chỉ kịp nhìn đến bóng dáng một thiếu niên.

Tôi xoay người nói một tiếng chào: “Bái kiến Bùi phu nhân.”

Bùi Tấn không biết từ đâu chui ra, đứng ở bên cạnh tôi, cũng cười hì hì chắp tay: “Nương.”

Vị Bùi phu nhân này phải sắp bốn mươi năm mươi tuổi rồi, lại vẫn có thể khiến cho người ta thành tâm khen một câu mỹ nhân.

Bà có một đôi mắt to dường như luôn mang theo ý cười, tựa như những viên sỏi đen bóng phát ra áng sáng trên bờ cát trắng mịn, độ tương phản sắc nét, ngay cả khóe mắt cùng những nếp nhăn mờ nhạt trên mặt khi cười giữa ấn đường cũng gần giống như những dấu vết của sóng biển để lại trên mặt cát trắng, không cảm thấy bất ngờ hay tiếc nuối, chỉ như một cảm giác rất êm ả. Chỉ cần nhìn thấy bà, trong lòng liền sinh ra cảm giác vài phần thân thiết..

Bùi phu nhân liên tục thở dài: “Năm người các ngươi, không ai khiến ta bớt lo lắng!” Vừa nhìn xem tôi, hỏi Bùi Tấn, “Đây là ai, gương mặt sớm trưởng thành nha.”

Bùi Tấn vội chân chó mà giới thiệu: “Đây là nha hoàn hài nhi tuyển chọn muốn đưa qua Diệp gia, tuổi tuy rằng lớn chút, nhưng cũng may người vẫn còn thông minh. Hài nhi thuận theo nha hoàn của chúng ta cho nàng một tên gọi, là Văn ca.”

Tôi lại quy củ mà chào: “Phu nhân vạn phúc.”

Bùi phu nhân nháy mắt mấy cái, cười cười ngoắc tôi: “Đã là người mới, tất nhiên là có điểm khác người. Mau tới đây cho ta cẩn thận nhìn một cái.”

Bà lôi kéo tay tôi trên dưới đánh giá một phen, ý cười trong mắt càng đậm: “Nha đầu kia vừa nhìn đã thấy là một đứa bé lanh lợi, ta thấy nàng vừa mới cùng Linh nhi nói chuyện bộ dạng cũng vô cùng ăn ý, nói không chừng có thể khắc chế được muội muội tiểu bá vương này của ngươi. Bằng không, chúng ta đem Văn ca lưu lại, tuyển một người dịu ngoan vừa ý khác đưa qua Diệp gia đi? Dù sao hai phụ tử nhà kia cũng không kén chọn.”

Bùi Tấn cười khổ nói: “Nương, mọi người đã chọn xong, đây chính là người mà Diệp lão gia tự mình lựa chọn, chỉ là ủy thác con thay lão dạy bảo nửa ngày, ngày mai phải vội vàng đưa đi qua. Chúng ta đổi người như vậy không được.”

Bùi phu nhân tươi cười, ra vẻ kinh ngạc: “Ô, tên thô lỗ kia khi nào lại tự mình xem xét nha đầu? Chẳng nhẽ phòng của lão thiếu…” Vừa nói, vừa dùng đôi mắt to tròn biết nói kia từ trên xuống dưới mà đánh giá tôi, vẻ trêu chọc rất đậm.

Bùi Kiệm bất đắc dĩ: “Nương! … Diệp đại ca không phải bị thương sao, Diệp lão gia sợ người bên đó không đủ tận tâm tận lực nên mới tự mình chọn một người vừa chịu khó vừa cẩn thận, cũng không phải là tính cho mình!”

Bùi phu nhân oán trách mà liếc hắn một cái, khẩu khí mềm nhẹ, lời nói ra cũng không ôn hòa: “Thế nào, cái lão quái vật kia lại sợ người của nhà chúng ta không đủ cẩn thận? Định lôi hết ra trả lại sao!”

Bùi Tấn càng thêm bất đắc dĩ: “Nương…”

Tôi hắng giọng, khôi phục thanh âm ban đầu cười nói: “Phu nhân trêu hắn làm gì. Ta tên là Lăng Đang, bái kiến phu nhân.”

Có một người mẹ bộ dạng Hoàng Dung như vậy, tiểu cô nương kia quả nhiên xem như gia đình học rộng.

Bùi phu nhân lộ ra khuôn mặt kiểu như ta đã biết từ lâu, cười duỗi ngón tay chọc chọc vào trán của Bùi Tấn: “Con trai lớn rồi, đã nghĩ cách gạt nương! Còn không mau giúp đệ đệ của ngươi bắt Linh nhi? Ta cùng Lăng cô nương trò chuyện, lát nữa đi tìm các ngươi.”

Bùi Tấn đáp ứng một tiếng, vừa nhìn tôi liếc mắt một cái, cũng nhảy luôn vào vườn.

Bùi phu nhân lại một lần nữa từ trên xuống dưới đánh giá tôi một hồi, cười nói: “Sớm nghe nói Diệp Tô trong tim đã có người, ta còn luôn nghĩ xem đến tột cùng là cô nương như thế nào có thể làm cho hỗn tiểu tử này động tâm. Hôm nay vừa thấy mới biết được, quả nhiên là không giống bình thường.” Lại hỏi tôi, “Ngươi đổi giọng nói như vậy, là không muốn cho hắn biết?”

Tôi gật đầu cười khổ, đem chuyện Diệp lão đe dọa, dụ dỗ giản lược nói, vừa thở dài: “Cũng là trong lòng ta nguyện ý. Ta vừa không nỡ rời đi, vừa không muốn cho hắn biết, buộc lòng phải như vậy bịt tai trộm chuông* mà được ngày nào hay ngày đó. Có lẽ chờ hắn đã khỏe, ta liền không bận tâm nữa.”

*Bịt tai trộm chuông: Do tích có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe được tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy.

Bùi phu nhân trầm mặc một lúc lâu, cũng thở dài: “Ngươi và hắn cũng coi như là một đôi ngọc bích, ta mặc dù không biết ngươi vì sao không muốn cùng hắn ở cùng một chỗ, nhưng cự tuyệt cũng không được, ngươi nhất định là có nỗi khổ trong lòng. Ông trời cũng thật sự là… Ai, nếu sau này ngươi chưa có nơi nào để đi, nếu không ngại có thể đến Điềm Thủy Am, theo giúp đại nữ nhi không nên hồn kia của ta.”

Bà lại thở dài, lông mày khẽ nhăn: “Nàng tên là Bùi Tố Ngữ, nhũ danh Huệ Nhi, bởi vì yêu một người không nên yêu, giận dỗi cả nhà, bỏ đi Điềm Thủy Am tìm thanh tĩnh. Tính đến bây giờ đã ở đó được nửa năm. Chúng ta sợ dồn ép quá, nàng dứt khoát cao chạy xa bay, lại thật sự là không đành lòng để nàng một mình bên ngoài… Nếu ngươi có thể giúp ta khuyên nàng quay về, Bùi gia chúng ta chịu đại ân của ngươi.”

Bà nhìn ta, cười cười: “Nếu như khuyên không trở lại… Ít nhất ngươi cũng có thể tránh khỏi việc thân phân không tương xứng, đó là sự ban ân lớn nhất của ông trời đối với những nam nữ si tình các ngươi. Diệp Tô là một hài tử tốt, ta thành tâm hy vọng hắn có thể được điều mong muốn.”

Tôi gật gật đầu: “Lời của người ta nhớ kỹ.” Vừa cười khổ lấy ra tấm ngân phiếu mà tiểu cô nương vừa mới đưa cho tôi, một năm một mười đem nàng bán sạch sẽ, lại lên tiếng, “Đây là nhị tiểu thư đưa cho ta, ta thật sự là không có phúc hưởng thụ. Bây giờ giao lại cho người, cũng coi như là mượn hoa hiến phật rồi. Xin người thay ta giữ bí mật, chớ để cho người bên ngoài nghe.” Haiz, tay không bắt chó trắng*, tôi cũng không phải chim gì tốt.

* Tay không bắt chó trắng 空手套白狼 cái này là câu thành ngữ rồi, ý chỉ bỏ ra ít mà được nhiều đó (ta chém)

Bùi phu nhân dở khóc dở cười tiếp nhận ngân phiếu: “Đứa nhỏ này! Vẫn là vì cưng chiều quá!” Vừa cởi xuống hoa tai ngọc bên hông đưa cho tôi, cười nói, “Linh nhi hối lộ ngươi không được, ta đây làm mẹ cũng muốn thử lại. Hoa tai này luôn ở trên người ta, chưa từng rời xa, phàm là người quen biết với ta đều nhận ra. Nếu ngươi cần, hãy đi Điềm Thủy Am, giao nó cho sư thái, bà sẽ giúp ngươi. Dù là lộ phí hay xe ngựa đều được, ta sẽ không để cho người khác biết.”

Tôi nhận hoa tai, khẽ cười nói: “Như vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh!”

Xem đi, vẫn là gừng càng già càng cay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.