Lại một tiếng sấm nữa.
… Tiểu Mãn ngài cũng muốn lấy về sao?
Lần này sấm rền phảng phất như tiếng xì hơi ngân dài, ùng ục một lúc sau đó là một trận mưa lớn ào ào đổ xuống.
Tôi oán niệm: Đế ca, cuộc sống của tôi chỉ có một chút niềm vui thú như vậy, nếu không cho tôi chạm vào cả ba người kia thà rằng ngài cứ trực tiếp bắt tôi đi!
Cơn mưa nhỏ lại một chút.
Oa, thì ra ông trời cũng không muốn đóng vai ác.
Tôi quyết định xem háo sắc là sự nghiệp suốt đời của mình, sẽ không ngừng phấn đấu.
Tôi vỗ ngực ngồi dậy, lúc này mới nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa khe khẽ, cứ cách một lúc lại gõ ba lần, sau đó lại cách một lúc mới gõ tiếp ba lần.
Tôi không khỏi buồn cười, xuống giường đi mở cửa, kéo Khuynh Vũ vào trong cười nói: “Bên ngoài mưa lớn như vậy, muội gõ nhẹ thế, ta làm sao nghe thấy được? Mau vào đi, bên ngoài ẩm ướt lắm”.
Khuynh Vũ đáp lại một tiếng, cởi giày rồi cùng tôi tiến vào trong chăn, rụt đầu nghe tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài.
Tôi cười: “Chỉ có hai nữ nhân chúng ta ở nhà, trời lại mưa lớn như thế, muội thấy sợ à?”.
Khuynh Vũ gật đầu rồi lại lắc đầu, cọ cọ vào bả vai tôi làm nũng: “Muội không ngủ được…”.
Tôi nhéo nàng một cái, cười hắc hắc: “Nhớ vị anh hùng kia của muội phải không?”.
Chợt nghĩ tới chuyện Lâu Vân Thiên kể ban ngày, tôi vội nói: “Vị tiên sinh kia nghe đâu là…”.
Một tia sét giống như nổ tung ngay trên đầu chúng tôi, ầm một tiếng khiến cho hai lỗ tai ong ong, ngực tôi cũng bị chấn động mà khó chịu. Khuynh Vũ rụt đầu vào cánh tay tôi một lúc, sau đó đột nhiên hỏi: “Tỷ tỷ, Lâu đại nhân và Diệp đại ca đều là những người đàn ông không tồi, rốt cuộc tỷ thích ai?”.
Tôi liếc nhìn nàng một cái, bất đắc dĩ mà thành thật trả lời: “Đều không thích”.
Khuynh Vũ mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn tôi: “Làm sao có thể?”.
Tôi cười khổ, đúng a, hai người đó đều là tuyệt sắc soái ca, một người ôn nhu săn sóc giống như tiên giáng trần, một người hào sảng không câu nệ tiểu tiết, cho dù là ai cũng nhất định sẽ nhào ngay tới.
Nhưng mà trong lòng tôi, háo sắc là một chuyện, còn thật sự cùng nhau hứa hẹn sống chết lại là chuyện khác.
Kết hôn rồi thì sao? Sinh con là có thể ràng buộc hai người với nhau sao? Chẳng phải chỉ cần xảy ra chuyện thì liền nghĩ đến bản thân mình trước tiên, ngay cả cốt nhục thân sinh đều có thể vứt bỏ chẳng màng sao?
Nghe bà nội nói, cha mẹ tôi đều là những sinh viên thuộc nhóm đầu tiên được học đại học. Kim Đồng Ngọc Nữ gặp nhau ở ký túc xá đại học, lén lút hẹn hò, còn lãng mạn chở nhau bằng xe đạp đi dạo khắp danh thắng thủ đô, ngắm nhìn non sông đất nước. Sau khi tốt nghiệp không được bố trí về công tác ở cùng một thành phố, hai người ôm nhau khóc lớn, kiên trì yêu xa suốt hai năm, sau đó mới nhờ quan hệ mà được điều về cùng một chỗ, rồi thuận theo tự nhiên mà kết hôn sinh con.
Sau đó, chính là tiết mục bỏ rơi vợ con mà tôi yêu thích nhất.
Không hề khoa trương, trong tiểu thuyết chỉ có đoạn này là viết hay nhất, giữa những hàng chữ tràn đầy lãng mạn cũng tồn tại chủ nghĩa hiện thực. Trong lúc hoạn nạn, hai người đều “tương vong vu giang hồ”(*), tự do tiêu sái, bỏ lại kết tinh tình yêu của hai người hì hục thay họ trả nợ, đúng là nguyện làm uyên ương không làm tiên.
(*) Nguyên gốc là “Tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ”, trích trong Thiên vận của Trang Tử: “Tuyền hạc, ngư tương dữ xứ vu lục, tương hu dĩ thấp, tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ” nghĩa là: “Khi suối cạn, cá chen chúc với nhau trong bùn. Ở đó phun nhớt dãi làm ướt nhau, sao bằng ở sông hồ mà quên nhau”. Đây là một điển cố: Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng phun bong bong làm ướt cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động. Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối cùng, bọn chúng quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau. Ý chỉ khi hoạn nạn có thể ở bên nhau một thời gian nhưng rồi vẫn muốn rời xa nhau mỗi người đi tìm hạnh phúc riêng quên đi thời gian trước kia.
Mở đầu lãng mạn thì sao? Hoàng tử cùng công chúa sau khi kết hôn, có thể cùng nhau đối mặt với những chuyện vụn vặt củi gạo dầu muối trong cuộc sống sao?
Nói chuyện yêu đương và chung sống là hai chuyện khác nhau, tôi vừa nghĩ đến kết cục kia liền cảm thấy vế trước giống như thời gian dùng thử sản phẩm quảng cáo trên tivi, cho dù là tình cảm sâu nặng chân thành tha thiết đến đâu đi nữa, qua thời hạn này cũng sẽ lộ ra một chút lừa dối, không thể khiến cho người ta trầm luân, chỉ khiến người ta bật cười.
Không bằng một mình tiêu dao.
Tôi chớp chớp mắt, cười: “Đàn ông không thực tế bằng vàng bạc, huống chi hai người ấy bề ngoài anh tuấn như vậy, oanh oanh yến yến bên cạnh cũng không thiếu. Ta không tin bản thân có thể độc chiếm được, không bằng tỏ ra cao ngạo một chút, người nào cũng không muốn. Ninh ma ma không phải thường nói, trộm được không bằng trộm không được đó sao? Là hoa mà không phải là bạch liên hoa, cuối cùng bọn họ thấy rõ con người thật của ta, sẽ xem ta như hạt cơm bẩn mà giẫm nát trên mặt đất, vứt bỏ ta như một con gián hèn mọn”.
Khuynh Vũ bị tôi chọc cho phì cười, lại ôm tôi nghiêm túc nói: “Tỷ tỷ không nên nghĩ như vậy, tỷ là một người rất rất tốt, Lâu đại nhân và Diệp ca ca cũng đều rất tốt. Cho nên dù tỷ chọn ai, cũng sẽ có được một cuộc sống tốt. Tỷ tỷ, tỷ là quý nhân trong số mệnh của muội, cho dù sau này có một ngày, tỷ muốn lấy tính mạng của muội, muội cũng sẽ không oán trách nửa lời”.
Tôi cười vỗ vỗ mặt nàng: “Sao lại nói lời ngu ngốc như vậy, ta lấy tính mạng của muội làm gì? Ta vẫn chờ uống rượu mừng của muội đó”.
Kéo tay nàng vừa muốn nói về vị tướng quân về hưu kia: “Nghe nói vị tiên sinh kia…”.
Ầm một tiếng nổ vang, giống như có vật gì đó từ trên nóc nhà trực tiếp nện thằng xuống nền nhà, âm thanh chói tai không dứt. Tôi và Khuynh Vũ liếc mắt nhìn nhau, vội vàng đẩy nàng: “Choàng áo khoác vào, chúng ta đi ra xem thử, hình như là bên phía nhà kho”.
Vừa nói vừa ném cho nàng cái áo khoác, rồi tùy tiện mặc thêm cái áo, lôi kéo nàng vội vàng ra ngoài.
Quả nhiên là nhà kho xảy ra chuyện, mái ngói bị gió lớn xốc lên một góc, mưa to gió lớn vù vù cuốn vào, mái ngói bị thủng không chịu nổi, bị gió thổi qua liền ào ào rơi xuống, một nửa rơi trong phòng, một nửa rơi ra bên ngoài.
Tôi hít sâu một hơi, cởi áo ngoài ra bọc lấy bao trà ở gần lỗ hổng nhất rồi ném cho Khuynh Vũ: “Ôm xuống dưới lầu cất kỹ, rồi mang tất cả những thứ gì có thể che mưa tới”. Tôi cũng biết ông trời sẽ không để cho tôi sống thoải mái mà.
Lão nương cũng đã quen rồi.
Khuynh Vũ bị tôi đẩy vài cái mới có phản ứng, đáp một tiếng, ôm bao trà vội vã chạy xuống lầu.
Lá trà hút nước, mặc dù dùng giấy dầu bọc kín nhưng cũng không thể đảm bảo không bị ướt, huống chi mái ngói mưa lớn trực tiếp rơi xuống, xem ra tối nay thiệt hại không nhỏ rồi.
Lão nương bình sinh chỉ yêu thích hai thứ, tiền tài và sắc đẹp. Sắc đẹp thì nhìn một chút là được, không phải của mình nên không cảm thấy xót, nhưng nếu dám cướp đoạt tiền bạc trong tay tôi, có tin tôi cắn người hay không?
Tôi vừa đau lòng rỉ máu, vừa nhanh nhẹn đem bao trà chuyển tới bên cửa. Trong nhà kho đã bị nước vào không ít, nước đọng trên mặt đất khiến cho giày thêu của tôi ướt nhẹp, lại chậm rãi tràn ra phía cửa. Nếu không lập tức xử lý chỉ sợ dưới lầu cũng sẽ bị ngập nước.
Tôi khóc không ra nước mắt, thừa dịp sét đánh mà hung hăng hét mấy tiếng để xả giận trong lòng, vừa mang lá trà đắt tiền xuống lầu dưới.
Khuynh Vũ ôm khăn và màn trúc lên lầu, trong mắt ngấn lệ: “Trong nhà bây giờ thật sự không có gì có thể che mưa, muội chỉ có thể giật màn trúc xuống”.
Tôi gật đầu, đem những thứ trên tay đổi với nàng sau đó nói: “Đem hết khăn trải giường, đệm chăn của chúng ta lên đây, lá trà này đắt tiền nhất, thừa dịp nước còn chưa thấm vào trong, nhanh chóng nổi lửa rang khô. Cho dù không còn là hàng thượng đẳng nhưng vẫn tốt hơn là vứt đi”. Tôi lại đưa tay gạt lệ cho nàng, “Đừng khóc, có ta đây. Trời sập xuống cũng có ta chống đỡ”.
Khuynh Vũ gật đầu, tự mình lấy tay áo lau mặt sau đó nhanh chóng đi xuống lầu.
Mấy trăm lượng bạc tiền lá trà đó, lão nương cũng muốn khóc.
Nhưng khóc không giải quyết được vấn đề gì, có đau lòng hơn nữa cũng phải chịu đựng. Tôi ôm đồ vật này nọ lên lầu, nước đọng trong giày bị tôi giẫm xuống phát ra âm thanh xì xì, cảm giác khó chịu như bước trên phân vậy!
Chẳng qua điều này cũng không làm phiền tôi bao lâu, rất nhanh sau đó hai chân tôi đã tê buốt không còn cảm giác gì. Bên ngoài mưa gió không ngớt, chăn nệm không thể nào che được lỗ thủng, chỉ có thể vắt ở bên trong, để cho nước mưa ào ào đổ xuống, sẽ chảy dọc theo chăn bông xuống cái chậu đặt trên mặt đất.
Trên mặt đất trải đầy khăn trải giường và chăn đệm, ở cửa tôi lại dùng quần áo quấn thành hai cái bọc lớn để chặn lại, mặc dù vẫn còn bị thấm nước nhưng xem chừng có thể chống đỡ đến sáng sớm hôm sau cho nên vấn đề không lớn.
Khi trời sáng, thợ mộc đến bắt đầu làm việc, tôi liền được giải thoát.
Mưa vẫn không có dấu hiệu nhỏ lại, cứ cách một lúc tôi lại đổi một cái chậu, lau khô nước trên mặt đất, xuống lầu đổ nước đi, thuận tiện an ủi Khuynh Vũ đang ngân ngấn nước mắt rang trà mấy câu, cả người ướt đẫm cũng không có quần áo sạch để thay.
Quần áo đều bị tôi dùng để chặn cửa hết rồi, chỉ giữ lại một bộ để sáng mai thay.
Ẩm ướt quá đi. Tôi không khỏi nhớ đến câu nói mỉa mai kia, bị ướt không phải là chuyện lớn nhưng ở thời đại này lâm bệnh có khi sẽ mất mạng.
Không khỏi cười một tiếng.
Lão nương là con gián nhỏ lì lợm, chỉ chuyện nhỏ này làm sao đánh gục được?
Vất vả chịu đựng đến khi trời sáng, mưa cuối cùng cũng ngừng. Tôi vội vàng thay quần áo, chải tóc đơn giản, tránh ở trong phòng bếp làm ấm người.
Động tác rang trà của Khuynh Vũ hết sức máy móc, tựa như sắp không nhấc nổi cánh tay lên nữa.
Nồi và bếp ở đây cũng không thể so với thời hiện đại, chảo có cán đều làm bằng gang, nặng khoảng mấy cân, đứng cầm chảo đảo cả đêm như vậy, không bị thương cũng là tốt lắm rồi.
Tôi vỗ vỗ tay nàng: “Muội cũng mệt suốt cả một đêm rồi, dạy cho ta làm, để ta làm thay một lúc”.
Khuynh Vũ nhìn tôi miễn cưỡng cười một tiếng: “Tỷ tỷ chẳng phải cũng một đêm không ngủ rồi sao? Muội vẫn còn chịu được”.
Tôi vỗ ngực khoe khoang: “Lão nương là gặp khó thì mạnh, muội thân thể nhỏ bé, còn dám đi so sánh với ta? Đừng cố quá, đi ngủ một lúc rồi trở lại thay ta. Muội cố chống đỡ như vậy, chẳng lẽ muốn cả hai người đều mệt mỏi suy sụp mới cam tâm?”.
Nàng không nói lại được tôi đành dạy tôi làm như thế nào canh lửa cho vừa rồi liền bị tôi đẩy ra khỏi phòng bếp, lúc đi còn quay lại dặn dò: “Tỷ tỷ cũng đừng cố quá, nếu có việc gì nhất định phải gọi muội. Thêm một tay vẫn tốt hơn”.
Tôi cười: “Biết rồi, trong hai ta ai là tỷ tỷ chứ?”.
Nàng vừa mới đi ngủ một lúc, thợ mộc liền đến gõ cửa, tôi vội vàng mở cửa, lại chỉ thấy một người bên ngoài.
Thợ mộc kia cúi đầu nói với tôi: “Tẩu tử thứ lỗi, tối hôm qua trời mưa to, hôm nay mặt đất mềm, chúng tôi có đến đây cũng không làm được. Đại nhân nhà chúng tôi sợ ngài đợi uổng công nên sai tôi tới báo với ngài một tiếng”.
Tôi mệt mỏi gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy bực bội, vừa ngẫm lại mới gọi hắn lại, tỏ vẻ bình thường nói: “Đại ca có thể giúp ta gọi thợ xây tới đây hay không? Nóc nhà của chúng ta hôm qua bị gió làm thủng một nửa, trong nhà bị dột nước, không thể để như vậy”, vừa nói vừa lấy thỏi bạc vụn kín đáo đưa cho hắn: “Làm phiền đại ca giúp ta thanh toán tiền công trước, số còn dư, đại ca cứ dùng để mua bầu rượu uống cho ấm người. Hôm nay đúng là ngày quỷ quái gì đâu”.
Thợ mộc cười nhận lấy, cúi đầu khom lưng với tôi: “Tẩu tử đã phân phó, tôi nhất định sẽ làm thật tốt”.
Thợ mộc đi rồi, nửa canh giờ sau, Lâu Vân Thiên đưa thợ xây đến.
Tôi đứng ở cửa chờ, cười nói lời xin lỗi: “Không muốn kinh động đến đại nhân, chỉ là Tiểu Mãn không có ở đây, hai nữ nhân chúng ta thật sự không có cách nào. Lại làm phiền ngài đích thân đi một chuyến, thật là ngại quá”. Ai, đúng là nợ nhân tình, càng lúc nợ càng nhiều, đến lúc nào đó có lẽ là nợ ngập đầu a.
Lâu Vân Thiên lắc đầu cười: “Có gì phiền toái đâu, nghe nói quán trà có chuyện, ta không tự mình sang đây xem làm sao có thể yên tâm được?”.
Thẳng thắn như vậy?
Tôi cười trừ một tiếng, vội vàng dẫn thợ xây lên lầu: “Sư phụ xin mời sang bên này. Mái ngói bị gió cuốn đi hơn phân nửa, sợ rằng rơi xuống cũng không thể dùng được nữa, làm phiền ngài.”. Dẫn hắn đi xem qua một lượt xong, tôi vội xuống lầu, chạy vào nhà bếp tiếp tục rang trà.
Lâu Vân Thiên đi theo vào phòng bếp, hỏi tôi: “Lá trà cũng bị ướt? Còn có thể sử dụng được không?”.
Tôi lắc đầu cười khổ: “Sợ là không còn là hàng nhất đẳng nữa, lá trà bình thường hẳn là không dùng được nữa”, chẳng lẽ lại mang đi làm món trứng luộc nước trà, lãng phí thứ tốt như vậy đúng là đau lòng chết mất.
Hắn cúi đầu suy nghĩ một chút: “Nhà ta vẫn còn một ít lá trà xuân(*), chi bằng lấy ra dùng tạm”.
(*) Nguyên gốc là “lá trà vũ tiền”, tức là lá trà được hái trước tiết Cốc Vũ (thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 19 hay 20 tháng 4 khi kết thúc tiết thanh minh và kết thúc vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 5 dương lịch) hay cụ thể là trước thời điểm bắt đầu có mưa rào.
“Vậy sao được? Vốn là đã nhờ vả đại nhân nhiều rồi, nếu ngay cả lá trà bị ướt cũng muốn ngài thay ta bổ sung vào thì thật không còn gì để nói? Đợi ta suy nghĩ kỹ nhất định sẽ có biện pháp thôi”. Tôi không cần nghĩ ngợi liền lắc đầu từ chối, thật lòng nhìn hắn: “Cảm tạ đại nhân giúp đỡ ta rất nhiều, nhưng ta luôn muốn tự mình nghĩ biệp pháp mà sống qua ngày, không thể mãi dựa vào người khác. Còn nữa, ta cũng không muốn lại thiếu nợ ân tình của ngài nữa, sợ là không trả nổi nữa”.
Câu cuối cùng chỉ như đùa giỡn nhưng Lâu Vân Thiên đột nhiên lại nắm tay tôi, chậm rãi nói: “Ta không cần nàng trả lại cho ta, ta chỉ muốn đối với nàng thật tốt”. Hắn hít sâu một hơi rồi giương mắt nhìn tôi: “Lăng Đang, ta một lòng muốn chăm sóc nàng”.
Trong đôi mắt đen tinh khiết xinh đẹp của hắn lộ ra sự kiên định, cho dù là ai chỉ cần nhìn vào đôi mắt này nhất định sẽ không thể hoài nghi thành ý của hắn.
Tôi ngẩn người, rũ mí mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào hắn: “Đa tạ đại nhân… thật xin lỗi”, không cần nói nhiều lời, nếu không lại giống như đang giả mù sa mưa.
Lâu Vân Thiên ngẩn ra: “Tại sao? Nàng… đã có ý trung nhân sao?”.
“Ta chỉ là đang nghĩ đến một người”.
Hắn nhắm mắt lại, nắm chặt tay tôi, nhẹ giọng nói: “Không sao, ta sẽ đợi cho đến khi nàng gật đầu”.
Tôi lắc đầu, chậm rãi rút tay ra khỏi bàn tay hắn, cười khổ: “Tôi chỉ nghĩ đến một người. Ngài rồi sẽ có một thê tử ôn nhu xinh đẹp, cùng ngài bạc đầu giai lão, nhưng mà nhất định không phải là ta”.
Tôi quả thật là không thích hợp.
Tôi không muốn mỗi ngày đều lo lắng người đó hôm này thân mật ôm tôi nói lời ngon tiếng ngọt, ngày mai lại có thể không bao giờ xuất hiện nữa.
Huống chi trên đời này không có bức tường nào không bị gió lùa, hắn đã biết thân phận của tôi là giả thì biết những chuyện khác chỉ là việc sớm muộn. Đến lúc đó hắn sẽ nhìn tôi như thế nào?
Là đệ nhất thiên hạ đại lừa gạt đi.
Hà tất phải như vậy.
Tôi thở dài một tiếng: “Đừng lãng phí tâm ý của ngài, ta không phải là một đối tượng tốt”.
Lâu Vân Thiên cười cười: “Việc trên đời há có thể hoàn toàn như ý mình muốn? Chỉ cần không thẹn với lòng là được”.
Tôi nói: “Như vậy thì mời đại nhân tự nhiên đi. Hôm nay quán trà hỗn độn như vậy, thực sự không có cách nào tiếp đãi ngài, có thể mời ngài về trước không? Nói thật… ta cả một đêm chưa ngủ, hiện tại quả thật có chút mệt mỏi”.
Lâu Vân Thiên gật đầu: “Được, ta trở về, buổi tối ta sẽ sai quản gia đưa lá trà tới, thuận tiện mang cho nàng một ít thứ cần thiết. Yên tâm, sẽ không làm cho nàng khó xử”.
Tôi cười gật đầu: “Như vậy, cảm ơn ngài”.
Tôi gọi Khuynh Vũ dậy, trở lại phòng mình, mở giấy tuyên thành ra, dùng bút lông chim tự chế viết:
“Tình nhân ơi, ta bị người ta thổ lộ rồi.
Người đó thật sự là một đối tượng tốt, ngươi không tới, đừng trách ta không giữ được mình, rơi vào vòng tay người khác nha.
Gạt ngươi thôi, ta đây là “vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân”(*). Cho dù là cây cổ thụ khá hơn nữa cũng không ngăn được khát vọng tự do của ta.
Đúng, chính ta cũng không tin.
Thật ra ta là một kẻ nhát gan”.
(*) Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân: Trích từ bài thơ “Mẫu đơn đình” của Thang Hiển Tổ, nghĩa là đi giữa vạn cây hoa mà không hề bị vương dù chỉ là một chiếc lá, có thể hiểu là đào hoa, phong lưu nhưng không thật lòng hay chịu trách nhiệm với bất kỳ người nào.
Viết nhật ký thật sự là chuyện ngu ngốc, phân tích trái tim mình cho người khác xem còn ngốc hơn. Tôi tự giễu cười một tiếng, thuận tay vò trang giấy thành một cục vứt trên mặt đất, nhào lên giường trùm chăn kín đầu.
Hối hận sao? Dĩ nhiên.
Phiếu cơm dài hạn đẹp trai như vậy, qua rồi sẽ không xuất hiện nữa, tôi thế mà lại không để ý sao!
Nhưng nếu lặp lại một lần, tôi cũng sẽ lựa chọn giống như vậy.
Chu công, nhìn xem tôi đây tự giác không gây tai họa cho người khác, xin ngài trong mộng ban thưởng cho tôi một mỹ nam cường tráng đi.