Bức Tường Đôi Mắt Đầu Gối

Chương 5




Cuối thu mát mẻ, trời trong vắt không một đám mây.

Lộc Nghiên khép lại hợp đồng, chào hỏi đồng nghiệp, trong lòng bàn tay là văn kiện “kế hoạch hai năm” thứ ba của cô.

Chớp mắt cô đã bước sang năm thứ năm công tác.

Cô đi đến bàn làm việc, hôm nay sếp không đến, lại là một ngày ăn không ngồi rồi.

Công ty nhỏ, mặt tiền nhỏ, tài chính ít, họa chăng thì chỉ có cuối tháng, cuối quý mới tấp nập. Còn những lúc khác thì lay lắt như ruồi nhặng không đầu, ở đâu đông người thì bu đến nói chuyện, trong ngăn kéo lúc nào cũng chất đầy đồ ăn vặt, ngồi cà phê cà pháo hết nửa ngày mới bắt đầu làm việc.

Trên bàn làm việc, điện thoại hiển thị cuộc gọi nhỡ của Hồ Phượng Tương một giờ trước.

Lúc đó cô đang mải tán phét với đồng nghiệp, cô ngẫm nghĩ, quyết định không gọi lại mà nhắn Wechat: Xin hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ!

Chỉ là xem mắt thôi mà, chị đây đếch sợ.

Biết đâu lại thấy được thứ hay ho.

Một phần triệu hy vọng vẫn là hy vọng.

Biết đâu đấy, biết đâu đấy.

Lộc Nghiên tự tẩy não xong, ôm ý nghĩ lừa mình dối người như vậy, bước chân vô cùng kiên định.

Tuy nhiên khi đến cửa Star Daddy, cô vẫn chùn chân.

Cô cầm nắm cửa inox, nhất thời không phân biệt được bên nào bên đẩy, bên nào bên kéo, bèn gục đầu bên cửa kính.

Cô cảm thấy tất cả nhân duyên của mình đã xài hết ở thời đại học.

Khi đó tỏa sáng chói lòa, đi đến đâu cũng thu hút được những con mắt thèm thuồng ghen tị.

Bảy phần gương mặt, tám phần dáng người của cô được anh bạn trai tô điểm trở nên vô cùng hoàn mỹ.

Nhờ Trương Ý Trí, người vốn không giỏi xã giao như cô lại quen được một đống bạn nam nữ trong suốt 4 năm đại học.

Cuộc sống đại học là bữa tiệc xa hoa trụy lạc, nhưng cũng mau tàn.

Tất cả những điều này, sau khi chia tay anh, cô mới ý thức được.

Tất cả ánh hào quang cô có, chỉ là vì cô đang đứng cạnh Trương Ý Trí mà thôi.

Trèo quá cao, nhìn quá xa, để rồi sau này gặp mấy loại “điều kiện đủ đầy” “đàn ông chất lượng cao”, cô chỉ muốn ói mửa, không thể nhắm mắt chấp nhận được.

Xoa thái dương đau nhức, cô nghiến răng nghiến lợi bước vào quán.

[Góc chếch bên cửa chính, tôi ở đó đợi cô.]

Một câu nói rất thú vị, đáng tiếc…

Giày cao gót “cộp cộp” trên nền gạch, nghe vừa tao nhã lại thong dong.

Hùng Húc chuẩn bị tan tầm thì bị giám đốc kéo lại.

Trong công ty đồn thổi hồi trước anh trâu bò lắm, dù sao thì thành phố S cũng lớn như vậy, luôn có người hỏi anh về đầu tư về quỹ két, lúc rảnh anh sẽ chỉ một hai câu, mà ở cái công ty này thì lúc nào anh cũng rảnh.

Đây là lần đầu tiên giám đốc hỏi anh, anh chẳng để tâm đến đống cổ phiếu của lão lắm, nên nhắc hai ba câu, ai ngờ bị người ta bĩu môi nói thẳng, đây là tin nội bộ, cậu thì biết cóc gì.

Ánh mắt cuối cùng ấy, Hùng Húc nhìn ra thâm ý___ chẳng qua cũng chỉ có vậy, không thì đâu đến nỗi chết dí ở chỗ này.

“Thành công” nghĩa là có quyền lên tiếng. Mà anh thì không có cái quyền ấy.

Anh cắn điếu thuốc, thấy nhân viên quán lừ mắt nhìn, đành lặng lẽ cất điếu thuốc đi, uống cạn ly hồng trà trước mặt.

Trước đây hô mưa gọi gió, tay xách nách mang hợp đồng, dãi nắng dầm mưa, mở miệng là tiền triệu tiền trăm, chỉ có thể dùng lời hay ý đẹp vực dậy tinh thần, cũng không cảm thấy khổ.

Giờ cuộc sống mới bắt đầu khổ, anh đang tập uống những ly hồng trà ngọt ngào, béo ngậy để chung hòa vị đắng đầu môi.

Khi Lộc Nghiên ngang qua, anh không thấy rõ mặt, chỉ có tiếng đàn piano văng vẳng bên tai.

Anh cúi đầu, là một mắt cá chân đẹp.

Trông hơi quen, không cần suy nghĩ liền ngước mắt lên, eo hẹp mông vểnh, có hơi vi phạm cấu trúc cơ thể người.

Chưa kịp miệt mài theo đuổi, người đã ngồi xuống, anh vụng trộm đánh giá gương mặt của người đẹp.

Cô đặt mông xuống ghế gỗ cao, chân dài duỗi thẳng, đầu gối xinh đẹp khuỵu xuống làm cho cặp chân càng miên man.

Nhưng dễ dàng nhìn ra cô không mấy thoải mái.

Người đàn ông đối diện ngồi đối diện với anh, tai to mặt lớn, trông khá phúc hậu, là giống đực, anh cảm thấy có người bạn như anh ta hẳn là rất đáng tin cậy.

Người phụ nữ khá bồn chồn, lúc thì di mũi chân xuống nền gạch, lúc thì lắc gót chân trái phải.

Có vẻ là xem mắt?

Đôi nam nữ cãi vã bên phải vừa rời đi, phía đối diện đã bắt đầu xem mắt, chà, anh rất sẵn lòng thưởng thức đấy, đây sẽ là chủ đề giải trí tiếp theo của anh____ 100 sắc thái ở quán Star Daddy.

Lộc Nghiên khó chịu, cô cứ tưởng chỉ mỡ màng thôi, ai ngờ còn váng óng ánh.

Cô soi đống cao răng kia, áng chừng có thể điêu khắc được rồi đấy.

Có một chớp mắt, cô tự tạo áp lực cho mình, có thể hôn không?

Không không không không không…

Cúc hoa, lỗ chân lông và ngón chân theo bản năng co chặt lại, đại não của cô kiên quyết từ chối.

Sau một hồi trò chuyện lơ tơ mơ, chỉ để kéo dài thời gian, lịch sự, tạm biệt, từ chối lời mời tham gia các hoạt động tiếp theo của đối phương, xua tan ý định đưa cô về nhà của đối phương.

Một, hai, ba, cô rũ mắt, không xem vẻ mất mát của người ta.

Tốt, xoay người, bái bai.

Xin vĩnh biệt anh.

Ánh sáng trong mắt thay đổi, người đàn ông mập mạp biến mất, rơi vào mi mắt là chàng soái ca phong độ ngời ngời.

Cô nghẹn một hơi rồi siết chặt quai túi trong tay.

Là anh ta…

Hùng Húc trước mắt thần thái điềm tĩnh, nhìn thẳng về phía này, con ngươi đen như muốn dính vào người cô, nhưng vẻ mặt lại vô hồn rỗng tuếch.

Chiếc cốc giấy vẫn cắn bên miệng, một trên một dưới nhìn nhau.

Ngón tay mảnh mai vô thức gõ vào thân cốc, từng cái một.

Luồng sáng trong mắt chậm rãi tập trung vào cô, sau đó anh lễ phép nở nụ cười, nhưng ý cười chẳng chạm đáy mắt, như đang xin lỗi vì vừa rồi đã vô lễ nhìn chằm chằm cô.

Anh nghiêng đầu, hai giây, chợt quay ngoắt lại, bốn mắt lại đối diện nhau lần nữa.

Trong mắt Hùng Húc tràn ngập sự khó tin, quá trùng hợp.

Mới gặp nhau một lần, không nhận ra ngay cũng là chuyện bình thường.

Lộc Nghiên đón lấy ánh mắt ấy, thong thả ung dung đi đến trước mặt anh, mới thu hồi ánh mắt đối diện.

Cô khựng lại một giây rồi lập tức bước qua.

Không chào hỏi. Không biết phải nói cái gì.

Ra khỏi Star Daddy, cô thở phào nhẹ nhõm, ghi thêm một nét nữa vào tấm huân chương khen thưởng.

Cô lấy điện thoại ra, gõ WeChat: Nhiệm vụ hoàn thành!

Hồ Phượng Tương vèo vèo trả lời: Thằng nhóc thế nào?

Theo sau là hai icon cũ mèm.

Lộc Nghiên đột nhiên không sợ chết, gửi tấm ảnh ban nãy chụp trộm qua, hỏi lại bà: Mẹ thấy sao?

Nếu là ngày bình thường, cô nhất định sẽ không làm thế, nhưng vừa rồi hình ảnh tương phản quá, cô không kìm được.

Một anh béo phì nộn, một anh cao ráo sáng sủa, vốn đã không tương xứng, nay lại đặt lên bàn cân càng làm người ta đau thắt tim gan.

Lộc Nghiên cứ tưởng mẹ mình vẫn còn một chút lương tâm, nào biết: Thằng bé tuấn tú lịch sự, mới nhìn có vẻ là người biết giữ của, hai đứa nói chuyện thế nào?

Lộc Nghiên cầm điện thoại, nghiến răng nghiến lợi đi về phía ga tàu điện ngầm, vừa đi vừa nhắn: Mắt mẹ có vấn đề rồi.

Hùng Húc đuổi theo ra ngoài, cô gái vẫn luôn cúi đầu nhắn tin, sợi tóc rũ xuống giấu đi biểu cảm của cô, trông như đang cười, lại như đang giận.

Chiều tà nhuộm tóc cô hoe vàng, cô cứ cúi đầu đi dưới hàng ngô đồng nước Pháp, qua hết gốc cây này đến gốc cây khác, không đâm không ngã, đi rất vững vàng.

Hùng Húc than khẽ, xem ra bộ tộc cúi đầu đã tiến hóa mọc mắt trên đỉnh đầu.

Vừa đi, anh vừa cố nhớ xem tên cô là gì?

Chỉ nhớ họ đã có một đêm nồng cháy vào hôn lễ năm ngoái, cũng nhớ cô là bạn gái cũ của Trương Ý Trí, nhưng tên gì thì chịu.

Anh mở WeChat lên, nhanh chóng lướt qua danh sách bạn bè, lướt đến cuối cùng anh mới nhớ ra lần đó chia tay, khi anh hỏi có muốn để lại thông tin liên lạc không?

Sau đó.

Đối phương từ chối.

Khóe miệng cong lên nghiền ngẫm, anh xắn tay áo, đút tay vào túi quần, ba bước thành hai, sánh vai bên cô.

Một mét, hai mét, ba mét…

Lộc Nghiên đang đại chiến con chữ với quý bà Hồ Tượng Phương trên WeChat——

Con 26 tuổi có tay có chân!

Con 26 tuổi biết ăn biết uống!

Con 26 tuổi chưa lập gia đình và con rất tự hào mình không kìm hãm sự phát triển của xã hội!

Hai tháng nữa mới 27!

Chúng ta đang nói về một tuổi! Một tuổi đấy!

Thôi được rồi, 27 thì 27!

Con 27 tuổi có tay có chân!

Con 27 tuổi biết ăn biết uống!

Con 27 tuổi chưa lập gia đình và con rất tự hào mình không kìm hãm sự phát triển của xã hội!

Cô tức xì khói mũi.

Mãi cho đến khi nửa bên má trái nóng ran dần giảm nhiệt, ánh sáng bên trái cũng ảm đạm xuống, áp suất khí bên trái nặng nề hơn, cô mới phát hiện có người đã đi cùng mình mấy chục mét.

Cô khẽ liếc nhìn, góc áo sơ mi sọc lắc lư theo từng nhịp bước.

Không cần đoán cũng biết là ai.

Nửa cánh tay lộ ra của anh trắng bóc, không có mấy lông tơ.

Bàn tay đút trong túi hẳn đang siết nắm đấm nên đường gân tay mới lộ rõ đến thế.

Lộc Nghiên lần nữa đón chào một ngày sắp qua, hàng ngô đồng xanh biếc cùng ánh chiều tà vàng ruộm như hòa vào làm một, bấy giờ anh ngược sáng, để ý cô rốt cục cũng phát hiện ra mình, anh không lên tiếng ngay, chỉ mỉm cười thích chí, đối diện với cặp mắt phượng của cô.

“Anh… đi theo tôi làm gì?” Cô bồn chồn trong lòng, muốn nói câu gì đó xuôi tai, chẳng hạn như đã lâu không gặp, nhưng lửa giận buổi xem mắt vẫn còn đây, nhìn đâu cũng bực. Anh cũng coi như thất bại nên không giận gì cô.

“Người ta không đưa em về, nên tôi đưa.”

“Không cần,” Lộc Nghiên hất cằm về phía trước, “Trạm tàu ​​điện ngầm ở ngay trước mặt.”

“Em vội về à?” Anh hỏi.

Lòng Lộc Nghiên lộp bộp, làm gì? Cô cau mày đẹp, nhìn anh đầy nghi hoặc.

“Cùng nhau ăn bữa cơm?”

Cao điểm tan tầm, tiếng còi xe ồn ào không ngừng.

Trong bóng tà dương, một nam một nữ mang lòng xấu xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.