Bức Tường Đôi Mắt Đầu Gối

Chương 4




Tất cả tế bào trong cơ thể Lộc Nghiên đều đang kêu gào đòi tiếp tục, đã bao lâu rồi mày chưa làm đàng hoàng hả.

Nhưng đại não, hay là đạo đức giả, lại mắc kẹt ở hàng phòng tuyến đó.

Anh hỏi, có muốn không?

“…” Cô không nói nên lời, nhưng nói không muốn thì điêu toa quá, cơ thể dính cả lên người anh rồi. Cuối cùng cô thỏa hiệp, học theo giọng mũi của anh “ừ” một tiếng.

“Muốn làm thì làm.” Hùng Húc chọc cô, truyền cảm xúc của mình cho cô.

Tay Lộc Nghiên leo lên vai anh, “Thế… bao?” Đầu cô đang thắt nút, rối rắm giữa “to be or not to be”, thảng thốt hỏi ra một câu ngu ngốc.

“Đây là khách sạn.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Họ không tắm rửa nên không tiến hành một số bước chi tiết bên dưới cổ.

Lộc Nghiên cảm thấy hai người đều mệt đến đổ mồ hôi, khá khó chịu. Hùng Húc thì nghĩ phải nắm bắt thời gian, để đợt sóng đầu tiên kết thúc có khoảng giảm xóc.

Anh thích lao nhanh nhưng lại chạy chậm.

Rèm bị kéo xuống, căn phòng mờ tối, chiếc giường trắng lộn xộn.

Ánh sáng và bóng tối đan xen lập lòe trên bức tường, tới tới lui lui.

Âm thanh của chất lỏng dần vang lên, mới đầu là nước bọt, sau đó là mật dịch.

Lộc Nghiên quá nhanh, nhanh đến thẹn thùng.

Cô tưởng mình sẽ ngại ngùng, dù sao thì cũng chưa từng tiếp xúc như vậy, nhưng chính vì chưa từng tiếp xúc như vậy nên khi mở lòng, cô lại càng thản nhiên hơn dự đoán.

Gió điều hòa đung đưa, thổi qua lồng ngực ẩm ướt, thổi hỏng điểm mấu chốt của cô.

Thôi, nghĩ nhiều thế làm gì, làm rồi nói sau.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Không biết anh có để ý không, gần như ngay khi anh đi vào, cô đã lên cơn co bóp cao trào, dù đã cố cắn môi kìm nén, phản ứng sinh lý vẫn không thể dối người, cô lúc đầu vui sướng, sau lại cảm thấy mất mặt, bụng nhỏ khóa chặt, khiến anh đi được nửa đường thì kẹt, tiến lùi không xong.

Hùng Húc tất nhiên cảm nhận được, anh hơi kinh ngạc, nhưng đâu dư máu chạy lên não nghĩ, qua trận cao trào liền tiếp tục vật lộn với cô.

Cả hai đều không tắm, lược bỏ phần dưới cổ, những nơi có thể động chỉ có miệng, tai và cần cổ, phía dưới đang hơn thua với nhau, một cái bản năng phối hợp vặn vẹo, một cái bản năng phụ trách cắm rút.

Trong phòng, âm thanh dâm đãng nhất thời lấn át tiếng ồn ào ngoài cửa sổ.

Khi không hôn, họ đối mặt với nhau, ánh mắt cùng hướng về một chỗ.

Hình ảnh đối phương phản chiếu trong con ngươi đen, đẹp đến lạ lùng.

Những tiếng thở hổn hển bỗng nghe thật xấu hổ. Lộc Nghiên vén sợi tóc nghịch ngợm tránh đi ánh mắt, nhưng hơi thở vẫn loạn, không biết ửng hồng trên mặt là do vận động hay thẹn thùng.

Không được mấy phút, Lộc Nghiên bị lật ngược, đầu gục xuống.

Cô trộm cười, mẹ kiếp, cuộc sống thật tốt, ban nãy mình do dự cái gì, có bao, vệ sinh, mạnh mẽ, vui sướng. Không có người trước mặt, cô hoàn toàn thả lỏng, ý thức dần tan rã, bắt đầu thoải mái hưởng thụ.

Trước mắt Hùng Húc là đốt sống lưng lúc lên lúc xuống dưới ánh đèn mờ.

Anh véo eo cô, phóng thẳng theo quán tính thường ngày.

Trong không khí vang lên tiếng vỗ vô cùng dày đặc.

Anh lại cảm nhận được cô mất kiểm soát lần nữa, định trêu nhanh thế đã ra à? Lại nghĩ, thôi, không thành thục cũng không sao, miễn cả hai thoải mái là được.

Anh từng có vài lần trải nghiệm không mấy vui vẻ, nên biết chuyện này chẳng liên quan gì đến việc ai chủ động, ai bị động.

Tóm lại, đàn ông và phụ nữ, ổ khóa và chìa khóa, thật sự chỉ có hợp hay không hợp thôi.

*

Lộc Nghiên không phải dùng sức, lúc Hùng Húc muốn ôm cô vào phòng tắm, cô hơi tránh ra, bước chân trần xuống đất, lòng bàn chân nóng bỏng chạm vào nền gạch mát lạnh, thoải mái vô cùng.

Cô nửa che ngực mình, quay lại kéo chăn, mỉm cười nhìn anh.

Nửa xấu hổ, nửa ham muốn.

Hùng Húc ôm lấy cô, da thịt lại dính vào nhau, in dấu môi lên má cô, một tay tự nhiên xoa nắn thịt mềm, không có bất kỳ biểu cảm đáng khinh nào, tựa như rất thân thiết.

Lộc Nghiên thầm nghĩ, làm hết rồi còn không thân?

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô thả lỏng người, để mặc anh ôm lấy mình, lững thững đi vào phòng tắm.

Căn phòng nhỏ đơn sơ, trên bồn rửa mặt có khăn tắm màu đỏ chuẩn bị cho đám cưới, cô không hề bị màu sắc kia ảnh hưởng, thậm chí còn thấy nó khá vừa mắt.

Lớp kính trói kín không gian, hơi nóng làm mờ tầm mắt.

Đi tắm tự nhiên sẽ không thành thật, tắm được một nửa liền làm bù mấy chuyện vừa nãy không thể làm.

Lộc Nghiên dính chặt lấy anh dưới nước, tận hưởng sự hầu hạ nơi môi anh.

Có qua mà không có lại thì bất lịch sự quá, cô bèn dùng miệng đáp lễ.

Anh rất vệ sinh, không mang bao, cũng không chọc loạn, thấy cô làm mấy chục cái liền dừng lại thở gấp, anh cũng không ấn đầu đòi tiếp tục, giường phẩm không tồi.

Trái tim thiếu nữ bắt đầu nổi bong bóng hồng, lại bị cô bóp trở về.

Làm thôi, đừng nghĩ nhiều.

Lộc Nghiên muốn lau người, anh nói: “Đừng.”

Cô gái không phải dạng ngây thơ, nhưng cũng không phải tay lõi đời, nên không thể hiểu ngay lập tức.

Trong phòng tắm, đôi mắt mơ màng được sương mù hôn lên, mê ly như một con nai, đẹp không gì sánh được.

Phụ nữ đẹp nhất là sau khi ăn no nê.

Tiếng huyên náo bên ngoài đã biến mất.

Anh cắn dái tai, thoáng dùng sức, nghe cô ưm một tiếng, mới nói: “Tôi sẽ lau cho em.”

Lên giường, Hùng Húc mới thoải mái duỗi người, chậm rãi cọ tới cọ lui khắp chốn.

Chiếc lưỡi như gió cát, thổi qua mặt hồ phẳng lặng quanh co của cô.

Bọt nước trên người cô bị anh liếm sạch sẽ, đến bụng dưới, dường như anh muốn tiến sâu, cô ôm đầu anh thở hổn hển: “Không cần…”

Hùng Húc không miễn cưỡng, đổi cách khác.

Lộc Nghiên lênh đênh chìm nổi.

Lâu chưa hồi xuân, phía dưới do cọ xát quá mức đã sinh đau, nhưng cô lúc thì quay cuồng trong mây mù mềm mại, lúc lại nhấp nhô theo từng đợt sóng vỗ, nhất thời không phân biệt được là đau hay là sướng nhiều hơn.

Gió điều hòa thổi từng đợt, lúc đầu là 26 độ, tít tít, 24 độ, tít tít tít tít, 20 độ, tít tít tít tít, 16 độ.

Thiết bị đã cũ, chạy mãi không mát, nhưng gió lại rất to, khắp người Hùng Húc mướt mồ hôi.

Lộc Nghiên xấu hổ, đều là anh bỏ sức, cô cũng thử nắm quyền nhưng không quá dễ chịu, đành lui về tuyến hai, để anh phụ trách.

Hùng Húc thích kiểm soát.

Tuy rằng đôi thỏ trắng hình quả đào trước mặt nhảy lên rất sống động, hình ảnh tuyệt đối mãn nhãn, nhưng nữ nằm trên muốn sướng phải tập luyện nhiều, bằng không tần suất, động tác đều không gãi đúng chỗ ngứa, như thể xem sex mà chỉ được cọ cọ quần, rất khó chịu.

Hùng Húc đối với việc nữ nằm trên, sẽ cố khuyến khích, phối hợp cắm mấy chục cái, lực đạo đủ, tần suất nhanh, không hề báo trước, giọng ngâm mỏng manh của Lộc Nghiên bùng nổ trong cổ họng.

Lỗ tai Hùng Húc nở hoa, khóe miệng cũng nhếch cao. Âm thanh này quá du dương.

Vào lúc mặt đối mặt, Lộc Nghiên nhìn vào mắt anh, thầm nghĩ lần đầu hai người cũng nên nói với nhau mấy câu, tuy rằng chẳng thân quen, nhưng cô vẫn muốn giao lưu một tí, hoặc là nói hỏi thăm một tí, “Lần trước là khi nào?”

Hùng Húc cười khẽ, không chút nghĩ ngợi nói: “Kiếp trước.”

“Hả?” Nói vớ vẩn cái gì đấy?

“Em muốn nghe cái gì?” Anh đè lên người cô, vùi đầu vào vai, áp sát vào cơ thể mềm mại, chậm rãi di chuyển.

“À, bỏ đi.” Cô ôm tấm lưng dày rộng của anh, đầu ngón tay xẹt qua làn da ướt đẫm mồ hôi, nghĩ bụng, hỏi mấy cái đó nghe như mình có ý đồ khác với người ta, “Tôi chỉ cảm thấy anh rất sành sỏi thôi.”

Mới có hai lần, lần thứ hai còn chưa ra, đã đổi mấy tư thế rồi, mà tư thế nào cũng thành thạo, làm chủ được cuộc chơi.

Hùng Húc cười run người, làm cô cũng run theo.

Lộc Nghiên phối hợp với anh, hai chân hơi nâng lên, nghe anh cười có chút ngượng ngùng, như gái chưa trải sự đời, “Đang khen anh đấy.”

“Em đã nghe qua nguyên lý bất định của Werner Heisenberg chưa?”

“Hả?” Gì cơ?

“Ta không bao giờ có thể xác định chính xác cả vị trí lẫn vận tốc của một vật vào cùng một lúc.”

Cô cong môi, đúng là lãng tử phong trần, ở chung với người như vậy, dù không có kết quả cũng vẫn khá thoải mái.

Mày đi về phía kết quả, chàng bác sĩ chẳng thể mang lại cho mày hạnh phúc như vậy, ngược lại lúc chia tay còn rước theo đống rắc rối bẩn thỉu, còn phải nhận lễ rửa tội bằng nước bọt của mẹ bác sĩ, lúc ra khỏi phòng lau mãi không hết.

Không bằng cứ bất ngờ vui sướng như này, không lo hậu quả mai sau.

Càng nghĩ cô càng thấy vui.

Đám cưới này cũng không tệ lắm.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô mất tập trung, chân lắc lư trong không khí, Hùng Húc cảm giác được bàn chân lạnh lẽo cọ vào mông mình, anh ngó lên, mắt mơ màng, cười tươi như hoa, đang nhớ người yêu đấy à?

Anh nắm lấy mắt cá chân của cô, duỗi thẳng lên cao, chờ cô hoàn hồn nhìn lại thì bắt đầu đóng cọc tới tấp.

Anh nhìn cô bễ nghễ. Dám thất thần, đây là lời khiêu chiến lớn nhất với đàn ông.

Anh nắm chặt mắt cá chân xinh đẹp, càng lao càng nhanh.

Cho đến khi nếu có một cọng lông vũ ở bụng dưới xẹt qua bụng nhỏ, chui đến ống dẫn nước.

Cho đến khi, cô nhăn mày đẹp, thở không ra hơi, làn da trên ngực ửng hồng…

Cả hai đều lên đỉnh, Hùng Húc cũng mệt lử, nhưng không đành lòng bỏ bắp chân xinh đẹp gầy guộc xuống.

Anh dùng mắt đo đạc số liệu, cuối cùng, chóp mũi dán lên đường cong của mắt cá chân, đánh hơi rồi cọ một hồi.

Lộc Nghiên không thể tin nổi: “?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.