Bức Tường Đôi Mắt Đầu Gối

Chương 37




3 giờ sáng, ánh sáng huỳnh quang của màn hình máy tính mới biến mắt trên mặt Hùng Húc.

Anh cầm điện thoại tính lại số nợ, lông mày díu vào nhau. Anh ngồi thẫn thờ trong phòng làm việc, càng tính càng phiền lòng.

Lại nửa tiếng trôi qua, anh mệt mỏi đóng tab lại, mở tin nhắn thoại của Lộc Nghiên, hơi thở mỏng manh lại khiến người mềm nhũn.

Phòng làm việc không lớn, đêm khuya càng thêm yên tĩnh.

Bên tai là tiếng rên rỉ của cô.

Hùng Húc thở dài, thò tay xuống tìm kiếm.

Trong cơ thể, một nửa là nước biển, một nửa là ngọn lửa.

Tế bào não của anh đầy ắp số tài khoản, không tính tiền bố cho, thì còn phải vay một đống nữa, nếu không kịp có lẽ phải tìm Trương Ý Trí. Thế giới của người trưởng thành là một đại dương sâu thẳm, mỗi lần muốn bơi về phía trước đều bị lực cản khủng khiếp bao vây.

Thân dưới của anh rơi vào ngọn lửa dục vọng theo tiếng nỉ non của cô, hô hấp dần trở nên hỗn loạn. Lửa cháy hừng hực, ánh lửa ngút trời, lưỡi lửa bùng lên, bức anh mau mau nhanh tay dập lửa. Cuối cùng hiện trường tai nạn là một bãi sữa trắng.

*

Lộc Nghiên bực bội đi ngủ, cô lên đỉnh hai lần, gửi đoạn ghi âm rên hơn mười phút qua, nhưng tên khốn kia không trả lời cô.

Cô giống như đang chụp ảnh sex rồi gửi cho người thầm thương, lần đầu trải nghiệm vừa kích thích vừa xấu hổ. Cô nàng hư hỏng chờ đợi đối phương khen ngợi, nhưng đến cùng một lời nhận xét cơ bản cũng chẳng có.

Cô nghe lại cả tiếng đồng hồ, lỗ tai toàn là tà âm, cô vẫn lim dim nghe xem có chỗ nào không ổn, hay là giả quá nhỉ? Nghe mãi nghe mãi, cô lại tự ướt trước, lôi gậy ra xài lần ba.

Công tâm mà nói thì cái này sướng thật, nhưng nó cũng hành cô mệt chết mợ. Bụng dưới căng cứng, hơi thở dồn dập, cổ họng rên rỉ, lúc cao trào mặt đỏ như trái cà chua, tim đập rộn ràng như vừa chạy marathon. Đâm ra xong hiệp ba, cô ngủ mất tiêu.

Trong giấc chiêm bao, cô đấm một cục bông, dồn bao nhiêu sức cũng thành công dã tràng, tức điên lên được.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

May mà sáng sau vừa thức giấc, cô nhận được một tin nhắn thoại, chỉ hơn hai mươi giây, giúp cô đánh tan bực dọc.

Thời gian gửi khoảng bốn giờ sáng.

“A____ Đồ yêu tinh nhà em.”

Tuần sau là cuối tháng, công việc của cô bỗng lu bù lên. Nhưng sự bận rộn này chỉ vừa đủ lấp đầy 7 tiếng làm việc, thời gian uống trà ít hơn, chứ tan sở vẫn không có gì để làm.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ngày nào trong vòng bạn bè của cô cũng có người phàn nàn chuyện tăng ca vô nhân đạo, cô chưa từng trải nên mới thường thấy trống rỗng và buồn chán. Thanh niên khắp nơi đều đang phấn đấu vươn lên, chỉ có cô sống không mục đích, ngoài hoài xuân thì còn có thể làm gì?

Tối đó, cô đẩy lịch hẹn của Trương Ý Thâm, bỏ đi ăn thịt nướng với Lục Yến.

Thịt nướng kêu lách tách trên vỉ nướng, cô máy móc lật thịt, giật mình nghe Lộc Yến bảo chị họ cô ấy sắp kết hôn, hôm nay còn rủ cô ấy đi thử váy cưới.

“Mắt tớ thế này nên ngại ra ngoài lắm, còn chưa hết sưng đã kéo tớ đi khắp chốn cùng nơi.” Cô ấy phàn nàn, nhưng lại rất hào hứng mở điện thoại khoe ảnh váy cưới với Lộc Nghiên, “Cậu thấy tớ mặc bộ này đẹp không? Tớ thích cái họa tiết ren này.”

“Biết bao giờ cậu mới kết hôn, không chừng đến lúc đó lại ghét kiểu này cũng nên.” Lộc Nghiên đờ đẫn, cái tay rảnh cáu kỉnh cọ vào mặt bàn.

“Chị họ tớ cưới chạy đấy thôi! Biết đâu tớ cũng thế.”

“Chị cậu… kết hôn với người gặp ở gara để xe hôm nọ à?”

“Chứ còn gì nữa?”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lộc Nghiên nhăn mày, động tác lật thịt càng lớn hơn, tức đến mức muốn vứt đũa đi, nhưng vẫn nghiến răng chịu đựng.

Biết thế đi chơi với Trương Ý Thâm cho rồi.

Lộc Yến trước mặt vẫn ngồi huyên thiên, “Ngực chị họ tớ super to luôn, mặc thử mấy bộ đều bung nở, cậu hỉu hôn?” Cô ấy cười khì, khoa chân múa tay, “Hai bộ được chọn đều phải mang đi sửa, chị ý còn đùa muốn chia cho tớ một ít.”

“Ừ, ngực cậu thiếu thịt thật.” Lộc Nghiên trả lời qua loa.

“Tớ thấy cứ như ngực cậu là vừa đẹp, của chị tớ khủng quá.”

Lộc Nghiên lập tức dẫm phải mìn, “Của tớ siêu nhỏ.” Không đủ chơi vú, đau lòng chết mợ đây này.

Thịt nướng xèo xèo như bài nhạc đám cưới khó nghe, cô thầm chiên đi hấp lại (chú rể) trên chảo dầu sôi sùng sục. Cha mạ ơi con tức trào máu họng!

Lộc Nghiên lòng dạ bất bình, trên đường về nhà liền tạt qua siêu thị “Không có Bạo Châu bạc hà?”

“Không có.”

Cô lại chạy đến một siêu thị khác, nghe được câu trả lời tương tự, giọng liền cao vút lên, “Sao lại không có?”

“Không biết.” Giọng nói uể oải, như cuộc sống tẻ nhạt của cô.

Muốn rít điếu thuốc cũng không được, cuối cùng cô thỏa hiệp mua một gói Nam Kinh đỏ. Cô chỉ thuận miệng hỏi, nhưng cầm đến tay thì lại tức trợn mắt.

Cô hơi khó chịu hành vi của mình, cả đêm nằm hờn dỗi vu vơ. Quan trọng nhất là, chuyện chẳng liên quan đếch gì đến cô.

Chúng mày có quan hệ gì, mày có thể xông lên đánh anh ta hay lôi thân phận ra mắng Tần Nhược nào?

Hồi tối cô thậm chí còn trộm so đo, Tần Nhược chỉ là một cô gái bình thường ở độ tuổi 30. Ngoại trừ bộ ngực khủng và còn bố, thì chẳng có gì hơn cô hết.

Cô thực sự rất cáu, chẳng lẽ vì tương lai con anh có nhiều sữa?

Thật là bi ai, như quý phi hậu cung tranh giành ngôi vị hoàng hậu vậy.

Là phụ nữ của thời đại mới, cô thực sự làm xấu mặt mọi người.

Cô tự mắng mình nhưng cũng đành chịu thôi, cuộc sống của cô càng ngày càng tệ.

Cô đang tức giận nghĩ, thì Hùng Húc gửi tin nhắn đến, “Đi bar không?”

?

“Sắp kết hôn còn rủ người khác đi bar?”

Lộc Nghiên bất chấp, cô thực sự muốn đánh anh một trận. Thế mà cô lại có thể hoài nghi chính mình.

Cô vẫn luôn tự tin, kể cả lúc Trương Ý Trí ngoại tình với Tô Vãn, cô cũng không thấy mình có gì sai. Tất cả là lỗi của hai đứa mất dạy kia. Sao sống đến 27 tuổi lại bắt đầu tự ti?

Cô lại đánh mất mình vì gã đàn ông hôi hám này rồi.

“Ai?”

“Tôi á?”

“Em nghe ở đâu thế?”

Khung chat bị đánh bom, cô không phản ứng kịp, chẳng lẽ là hiểu lầm? Lục Yến hóng sai? Cô còn đang cố tìm cách trả lời, cuộc gọi của “Thằng hèn mất nết” đã hiện lên trên màn hình.

“Thế nào? Nghe nói tôi kết hôn nên không vui à?”

Lộc Nghiên ngồi xổm bên thùng rác, không chút hình tượng, ngẩng đầu nhả một vòng khói về phía bầu trời đêm nhuốm màu đèn neon.

Cáu thật đấy.

Anh kết hôn, nên cô cáu.

Bây giờ biết đó là nhầm lẫn, anh không kết hôn, cô vẫn cáu.

Biết chẳng thể rút lui khỏi mối quan hệ này, biết khó giữ được người như anh, biết trong tình cảm, mình chỉ là con ngốc. Không thể nhẫn tâm, cũng không thể bỏ xuống.

Như bị “ma đưa”, mãi lòng vòng ở một chỗ.

Vòng khói tan biến, cô mê mang cười khổ, “Rất vui, chúc mừng anh.”

*

Việc đầu tiên Lộc Nghiên làm khi về đến nhà là tìm Lục Yến, tất nhiên cô không thể kể rõ cảm xúc tồi tệ cả đêm qua của mình, nên cách xử lý của cô là: “Lục Yến! Tớ hạn cho cậu tối nay phải làm rõ có phải anh rể cậu họ Hùng không!” 

“Hả?” Hiển nhiên cô ấy chẳng hiểu gì, nhất thời không dám tin giọng nữ gào thét trong điện thoại là Lộc Nghiên.

11 giờ đêm, Lục Yến rốt cục cũng làm rõ được thông tin, liền gọi lại cho cô.

Đáng tiếc là Lộc Nghiên tối qua thức khuya, ngủ không đủ giấc, nên hôm nay chưa đến 10 giờ đã lăn khò ra ngủ, để tránh bị Hùng Húc quấy rầy, cô tắt máy luôn.

Sáng hôm sau cô nhận được tin nhắn thoại của Lục Yến.

“Lộc Nghiên, anh Hùng có phải bạn giường của cậu không? Bảo sao hôm đó thái độ của cậu lạ vậy. Tớ xin lỗi, tại tớ hóng nửa vời. Tớ cứ tưởng điều kiện của anh Hùng quá tốt, chị tớ gặp may rồi. Ai ngờ tối qua chị tớ bảo, loại đàn ông này chỉ là rich kid làm ăn thất bại thôi. Ai không cần ai còn chưa biết đâu.”

“Mà cậu biết anh ta làm ăn thất bại chưa? Đối tác của anh ta còn đang ngồi tù đấy. Bởi vì anh ta không phải pháp nhân, lại có gia đình che chở, nên mới được tự do, nhưng tín dụng ngắn hạn sẽ gặp khó khăn. Nghe nói dạo này còn nhờ bán nhà, không biết lại có chuyện gì. Tớ thấy hơi nguy hiểm, phú bà như cậu nhớ giấu kỹ tiền, kẻo lại bị lừa sạch.”

Lộc Nghiên ngu luôn, nhất thời còn tưởng Lục Yến lại hỏi thăm sai người, nhưng nghĩ lại thì Hùng Húc gặp lần đầu và Hùng Húc gặp lần hai đúng là….

Cô rơi vào một sự tương phản đáng sợ.

Cô không biết Tần Nhược và Lục Yến bêu rếu Hùng Húc làm gì, hệt như cô vì yêu sinh hận luôn mồm chửi anh. Những lời đó chỉ là sự phát tiết của lòng dạ đàn bà, cô sẽ không để tâm.

Nhưng nếu Hùng Húc đang trong tình trạng sự nghiệp sa sút, gặp phải khủng hoảng kinh tế, thì dáng vẻ bất cần đời của anh đều là diễn ư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.