Bức Tường Đôi Mắt Đầu Gối

Chương 27




Ghế lái được hạ xuống.

Khoang xe nửa sáng nửa tối, đèn đêm bị cầu vượt che gần hết, chỉ có ghế phó lái là còn chút ánh sáng.

Cô gái cưỡi lên người người đàn ông, ướt át và cứng rắn giao thoa trong vòng vài cú chạm.

Không khí oi bức, hơi thở gấp gáp, âm thanh phóng đại bên tai, làm giữa hai chân thêm ướt.

Lộc Nghiên kéo mãi mà áo Hùng Húc chỉ bung có một cúc, cô cau có lắc lư giữa háng anh, suýt nữa thì chui vào.

Mông và vùng kín của cô cọ xát vào côn th*t của anh, ngọn lửa phía dưới hai người phản vật lý, thiêu đốt ra một dòng nước nhớp nháp chảy không ngừng.

Hơi thở của Hùng Húc nhuốm màu dục vọng, lòng bàn tay nôn nóng vuốt ve vòng eo thon thả của cô.

Lộc Nghiên dồn hết tập trung vào chiếc áo sơ mi, kéo thật mạnh cuối cùng cũng đứt được hai cúc. Cơ ngực hoàn hảo lộ ra một nửa. Cô vùi đầu ăn đậu đỗ, trêu chọc nó đứng lên, rồi mặc kệ bên còn lại, tiếp tục kéo áo sơ mi.

Hùng Húc đưa tay sờ thử, nước nôi lênh láng, anh thở dài, “Cục cưng, nhất định phải cởi áo bằng cách này à?”

“Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.” Cô không xuống nước được, tính sao bây giờ! Vừa vội vừa thẹn.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Chỉ cần xé thôi đúng không, không cần biết ai làm?”

“Hả?” Lộc Nghiên chưa kịp phản ứng, mắt đẹp đã bị động tác tiếp theo của anh dọa trợn to.

Hai tay anh xé toạch chiếc áo sơ mi, cúc áo vãi khắp khoang xe. Bộ ngực trần trụi lập tức hiện trước mắt cô. Cô thu người lại, còn chưa kịp thảng thốt trước mỹ nam, đã bị anh ôm vào lòng cưỡng hôn.

Anh cắn môi cô, đưa tay vào trong váy, nhúng vào chỗ ướt đẫm, “Váy này đắt không?”

Cô ôm cổ anh, lắc đầu nguầy nguậy, “Đắt! Cả Châu Âu chỉ có một cái là cỡ của tôi thôi, khó mua lắm.”

“Ờ, đẹp thế này lần sau lại mặc cho tôi xem nhé.”

Lộc Nghiên đổi chỗ với anh, anh thích ở trên, chiếm lĩnh cơ thể cô, còn cô thì luôn thích bị động phối hợp, âu cũng vì thể lực có hạn.

Anh chạm vào ví tiền, lại dừng lại, trở tay kéo ngăn đựng đồ. Lộc Nghiên hỏi: “Cái trong ví đâu?”

Cô buột miệng hỏi nên không kiểm soát được giọng điệu, cũng may hô hấp đang phấn khởi, làm dịu giọng nói đi.

Anh quay sang cười đểu nhắc nhở: “Dùng hết ở hành lang hôm nọ rồi, em quên à?”

Lộc Nghiên thở phào nhẹ nhõm, gõ ngón chân lên của quý của anh, thúc giục: “Nhanh nào.”

Anh tìm thấy nửa hộp bóc dở ở trong góc, miệng hộp bị xé rách. Lộc Nghiên nhìn thấy, quay đầu nhắm mắt lại, tự nhủ bản thân đừng nghĩ lung tung.

Hùng Húc xé bao, nắm lấy tay cô, “Cục cưng đeo giúp tôi với.”

Cô xoa đầu v* anh, dụ dỗ nói: “Đừng đeo, mấy hôm nay là kỳ an toàn của tôi.”

Tất nhiên Hùng Húc vẫn đeo.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lộc Nghiên luôn muốn anh không đeo, thật ra có rất nhiều biện pháp tránh thai, cô không thích dùng bao cao su, vì cảm thấy có màng ngăn nhưng anh vẫn cứ đặt cái màng trong suốt ấy ở chỗ giao hợp của họ, giống như mối quan hệ của họ, khiến người bực bội, còn buộc cô phải chấp nhận nó.

Đây là quy tắc. Bạn tình không phải là người yêu, và theo một nghĩa nào đó, bao cao su giúp họ có thể trốn tránh hầu hết mọi trách nhiệm.

Lộc Nghiên đeo nó vào người anh, còn ghi thù siết chặt lấy quy đầu.

Hùng Húc thấy cô nghịch ngợm cũng phối hợp theo, chỉ cọ chứ không chịu đi vào, khiến cô rên rỉ không thôi.

“A…” Lộc Nghiên trống rỗng đã lâu, từ lúc ở trong khách sạn, cho nên không kìm được khi thấy anh quần áo chỉnh tề có thể lộng lẫy tiến vào đấu trường, lại cố tình thăm dò điểm mấu chốt nơi cửa mình của cô. Cô cào loạn xạ trên vai anh. Tiếng thở dốc và tiếng cười của anh lồng vào nhau, mê muội và lý trí nhìn cô mất khống chế cầu xin.

Cô giữ chặt môi anh chiến đấu, nhân lúc tay anh buông lỏng, háo hức nuốt nó vào.

Không gian trong xe khá nhỏ, theo kinh nghiệm của Hùng Húc, anh không thích ở trong xe, vài lần không khéo mới miễn cưỡng giải quyết trong xe, dựa vào sở thích đao to búa lớn của anh, lần này cũng là miễn cưỡng. Nhưng tính ra trêu cô nàng cũng thú vị phết.

Anh cố ý thả tay, cục cưng trước mặt liền nắm lấy chuôi dao như tìm được bảo bối, mông anh siết chặt, dùng sức đẩy mạnh vào hành lang ấm áp.

Lộc Nghiên co thắt bụng dưới, thở ra một hơi mãn nguyện.

Lưng, cổ Hùng Húc gần như dán lên trần xe, nên rất khó chịu. Một tia sáng vụt qua tấm lưng, khuôn mặt vốn ẩn trong bóng tối của Lộc Nghiên lại bừng sáng, biểu cảm khát khao cùng bất mãn chợt hiện ra.

Cô dùng một tay ôm lấy anh, tay kia xoa nắn ngực mình, làn da mỏng manh ánh lên ánh sáng mê người, bụng thì cứ ưỡn thẳng lên để giao hợp cuồng nhiệt với anh.

Cảnh tượng cấm kỵ trước mắt khiến Hùng Húc xúc động nín thở, anh muốn xem lâu hơn, chờ cô phóng đãng hơn.

Đáng tiếc dù đã gấp đến mức phát khóc, nhưng cô vẫn không chịu nói mấy lời lẳng lơ trên giường, anh buồn cười, lau nước mắt trên khóe mi cô đi, bàn tay đỡ lấy mông cô, chầm chậm đóng cọc. Tuy mức độ thoải mái giảm xuống, nhưng cơ thể vẫn có thể nhân nhượng không gian, chỉ là động tác hạn chế tương đối cao.

Lộc Nghiên ôm anh, theo từng đợt ánh đèn chói mắt lướt qua, cô run lẩy bẩy, tiếng rên rỉ ngày càng to.

Lông mày Hùng Húc nhíu chặt lại.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Anh siết hông, không ngừng dùng sức, mấy phút trước Lộc Nghiên cắn chặt xương quai xanh của anh, anh bị tư thế cứng ngắc của cô làm cho không thể động đậy, đành ôm cô vào lòng, chờ cô bình tĩnh lại. Tư thế này không còn có thể mang lại khoái cảm cho anh nữa.

Anh dừng lại, vùi lên vai Lộc Nghiên, cười khổ, “Cục cưng, hình như tôi không bắn được.”

Lộc Nghiên nhìn bảng điều khiển, đã 40 phút trôi qua, cô cũng bó tay, bên dưới cô đã ướt thành vũng trên ghế lái rồi, “Anh không thích ở trong xe à?”

“Ừ,” Hùng Húc hơi đẩy vào, “Em có vẻ rất thích.”

“Cũng bình thường.” Lộc Nghiên duỗi chân quá lâu khiến háng bị đau, thấy anh thả chậm tốc độ, bèn khụy chân mình xuống.

Thắt lưng tê mỏi nên không còn mấy sức, Hùng Húc tạm nghỉ ngơi, bàn tay ôm mông chuyển ra trước mặt, “Nếu đây là bình thường, thì tôi thật sự hổ thẹn về quãng thời gian trước kia đấy.” Dù ở trong bóng tối, vẫn có thể nhìn ra bàn tay sũng nước của anh. Anh còn cố tình lắc nhẹ tay, để Lộc Nghiên nhìn thấy thứ chất lỏng đáng xấu hổ trượt xuống cổ tay anh.

“A!” Lộc Nghiên xấu hổ thét chói tai, chôn đầu vô ngực anh, nghiến răng, đồ xấu xa biến thái.

Hùng Húc lau tay ướt lên bầu ngực thấm mồ hôi của cô, thổi một hơi, mặc cô đưa tay đẩy chân, chỉ cảm thấy buồn cười, “Còn bày đặt mắc cỡ với tôi?”

Lộc Nghiên bơ anh, cúi đầu nhìn thanh củi, nó vẫn còn gắng gượng. Cô đưa mắt nhìn băng ghế sau, “Hay ra đằng sau?”

Anh chân dài vai rộng, ghế lái quả thực không tiện.

Cô bò qua trước, vừa di chuyển vừa ngó ra ngoài. Thành phố lúc này như trong khung cảnh của ngày tận thế, và họ chiếm lấy chút không gian cuối cùng, trộm gạt thế giới đi giao hoan.

Cô nâng cặp mông vểnh lên, Hùng Húc theo đó đẩy vào, bao để ngoài không khí lâu, vốn trơn trượt lại bị gió hong lạnh lẽo, cô hơi rụt lại, nhưng nhanh chóng bị động tác của anh làm phân tâm.

Cô nức nở lắc eo, trong xe đầy những tiếng vỗ dày đặc. Khi eo cô sắp đứt làm đôi, anh mới thấy thoải mái hơn chút.

Lúc bắn tinh, anh còn chưa đã thèm thúc cô thêm vài cái.

Bên tai Hùng Húc vẫn vang vọng tiếng kêu dâm đãng của cô, anh lau mồ hôi trên trán hỏi: “Em hát hay không?”

“Không.”

“Thật á? Tôi không tin.” Anh vòng qua lưng cô, không rút quân mà ôm cô ngồi xuống, xoa nhẹ hai túi thịt mềm.

Nếu ai đó đi ngang qua, thì cơ thể trần trụi của Lộc Nghiên, đôi tay ngang ngược đặt trên ngực cô, và vẻ mặt mê ly sau phút ái ân của cô sẽ không bị thấy không sót thứ gì.

Lộc Nghiên cọ ngón chân lên chân anh, “Thật mà.”

“Ngũ âm không hoàn chỉnh?”

“Không.”

Anh không thể tin được, ghé sát tai cô, cười hỏi: “Thế sao hát không hay?”

“Không có cảm xúc.” Lộc Nghiên không thấy vẻ mặt của anh, chỉ nghe thấy anh im lặng, bèn hỏi: “Còn anh?”

“Lần sau hát cho em nghe.”

Lộc Nghiên rút ra, hai người đều rên khẽ. Cô choàng vai anh, lưỡi hồng liếm môi anh, đuôi mắt đong đưa: “Tôi muốn nghe bây giờ!”

*

Khi xe về đến cổng chung cư, Lộc Nghiên bỗng thấy hối hận, đáng lý không nên đú đởn qua đêm với anh, giờ cô mệt như chó.

Cô lặng lẽ mặc lại áo phao trong lúc anh dừng xe, Hùng Húc chỉnh lại áo cho cô cẩn thận, “Đi thôi, tôi đưa em về.”

26 độ đột ngột giảm xuống dưới 0 độ, cơ thể cô sẽ đóng băng mất.

“Không cần.” Lộc Nghiên liếc ra ngoài cửa sổ, thầm than mùa đông tháng 12 thật là lạnh.

Hùng Húc mở cửa bước xuống xe, cả người run lên.

Lộc Nghiên xoa hai tay vào nhau, run môi nói: “Không cần đưa đâu, phía trước là chung cư rồi.”

“Giờ là nửa đêm.” Anh thấy miệng Lộc Nghiên còn muốn nói tiếp, liền nheo mắt nhắc nhở, “Em không mặc…”

Lộc Nghiên ngoan ngay, bước từng bước xuống xe, gió ở ngoài to quá.

Cô được anh dắt tay băng qua đường.

Bước cùng anh trên con đường quen thuộc, cô nhất thời thảng thốt, nhưng trời lạnh quá, răng va vào nhau, lỗ chân lông dựng đứng, xua tan chút ấm áp còn sót lại, vậy mà giữa đường thẳng về nhà và đường vòng về nhà, cô lại chọn đường vòng.

“Anh không thích ở trong xe mà vẫn làm làm gì…?” Lạnh quá, cô bất giác cao giọng.

“Vì hẹn em em có chịu đâu.”

“Tôi cũng đâu cố ý, bận thật mà.”

“À đúng rồi, sao lại chặn tôi xem vòng bạn bè?”

“Tôi không có vòng bạn bè.” Cô nghiêm túc chớp mắt. Đúng không nhỉ. Nói xong còn làm như thật mà kết luận, “Giống anh thôi.”

Một luồng gió mạnh đập vào mặt, vạt áo bị thổi tung bay, cô lập tức được Hùng Húc ôm vào lòng, dẫn về phía trước, anh thở phì phò nhìn mặt cô bị thổi trắng bệch: “Đi mau nào.” Anh không tưởng tượng nổi vừa nãy cô chạy ra đây kiểu gì, 3 tiếng trước cũng không ấm hơn giờ là bao. Con nhóc này.

Lộc Nghiên run rẩy cảm nhận cái ôm nam tính của anh, vừa giống vừa khác với lúc trần truồng, cô thấp giọng hỏi: “Anh đối với mọi cô gái mình từng ngủ đều tốt như này à?”

Hùng Húc: “Đương nhiên không phải.”

Đồ khốn. Có chó mới tin.

“Tôi không có cơ hội thứ hai.” Anh cười tủm tỉm, Lộc Nghiên không nhìn thấy, cô cúi đầu nghiến răng nghiến lợi, tôi biết tôi chiếm lợi nhiều lần, nhưng cũng ăn đủ mệt nhọc chứ bộ, lần đầu tôi ngủ anh có thấy anh tốt tiếc gì đâu, tức ghê chứ.

Cô phồng miệng, chỉ về phía hành lang trước mặt, “Đến nhà tôi rồi.”

“Ừ, vào đi.”

Lộc Nghiên tiến lên hai bước, cơ thể rời khỏi vòng tay của anh nên thấy hơi lạnh, cô không cầm lòng được mà quay đầu lại, áp trán vào vai anh.

“Sao thế?”

Lộc Nghiên chớp mắt, muốn nói gì đó, lại không nói gì, trong lòng thầm đếm, mười giây nữa cô sẽ đi vào.

Hùng Húc xoa tóc cô nói: “Tự nhiên dính người ghê?” Giọng nói dịu dàng, không có chút nóng nảy nào, nhưng Lộc Nghiên vẫn vô thức thấp thỏm.

Giây tiếp theo cô được anh kéo vào lòng, ngọn lửa trong tim lại bị anh thổi bùng lên.

Hùng Húc mỉm cười, giả vờ thở dài, “Lưu luyến như này thì mai phải gặp nhau rồi? Mai thắp hương về em còn bận gì không?”

“Hửm?” Cô ngẩng mặt lên trông đợi.

Hùng Húc cụp mắt nghĩ: “Đi tắm suối nước nóng nhé?” Lần trước hai người đã lỡ hẹn.

Lộc Nghiên kiễng chân ôm cổ anh, nhiệt tình đáp lại lời mời của anh.

Đêm lạnh, ánh sáng lung linh, nụ hôn nóng bỏng.

Khoang miệng ấm áp của anh, bàn tay dày rộng của anh, đong đầy cảm giác an nhiên và rung động.

Lộc Nghiên nghĩ, cô nhất định phải ngủ với người đàn ông đáng chết này vài lần nữa. Ngủ đến chán mới thôi. Xin đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.