Bức Tường Đôi Mắt Đầu Gối

Chương 2




Nói là uống rượu, thực ra là bước đến tháp rượu, cả hai cùng nâng ly sâm panh.

Mục đích của uống rượu không phải ở rượu, mà là nói chuyện phiếm.

“Bạn cô dâu? Tên họ thế nào?” Hùng Húc lịch sự cong môi.

Lời vừa dứt, điện thoại của Lộc Nghiên vang lên, là Lục Yến.

Cô xin lỗi rồi nhấc điện thoại, giơ trước mặt Hùng Húc, nhận được phản hồi của anh, cô cúi đầu, che microphone lại, chặn tiếng ồn ào xung quanh, “Gì thế?”

Giọng hơi bực.

Lục Yến là dạng khù khờ, đương nhiên là nghe không ra, còn hỏi: “Tớ sợ cậu gây chuyện, đang ở đâu đấy?”

“Ai rảnh gây chuyện, tớ còn cần mặt mũi, có cả đàn anh đàn chị ở đây, quậy rồi tớ chui lỗ nào?” Nãy cô bắt gặp vài người quen cũ, hồi trước quen Trương Ý Trí cũng coi như rêu rao khắp trường, cô biết tỏng ý đồ của Tô Vãn mời cô đến đây.

Theo lời Lục Yến, là con gái thì nhất định sẽ không đi. Nên khi cô nói sẽ đi, tất cả những người biết chuyện năm đó đều sốc rơi răng.

Có trời mới biết, Tô Vãn đã bắn phá điện thoại cô thế nào, sự kiên trì có thể so với lúc giật bồ cô năm đó.

Tâm sự trải lòng, than thở khóc lóc.

Cô ả nói không đến không phải chị em.

Ủa mày thấy chị em nào giật bồ nhau chưa?

Giật bồ tao cũng thôi đi, lại còn đòi diễn người tốt?

Lộc Nghiên cũng phục cái tính khốn nạn của Tô Vãn.

Nếu cô không đến, cảm giác như cô ả không thể nhìn mặt đám bạn học cũ, nên thấy lòng cô vững như kiềng ba chân, cô ả quyết định gọi cho bà Hồ.

Lộc Nghiên bị mẹ véo lỗ tai, “Đi! Đi ăn cưới! Tận dụng mọi cơ hội! Thấy giai phải tán ngay cho mẹ!”

Ôi! Mẹ tôi, người phụ nữ trung niên hung dữ thèm gả con.

Lộc Nghiên bắt đầu vẽ hình tượng của bà Hồ trong truyện tranh, cả người âm u, sát khí đằng đằng.

Bà không biết ân oán tình thù giữa họ, nên mắng cô là kênh kiệu ra vẻ.

Lúc bà Hồ che ngực vờ khó thở, cô thỏa hiệp, nói là vì đạo hiếu, thực ra lúc sau cô cũng bực, máu xông lên não muốn trả thù, nhưng vừa đến nơi thấy toàn người quen, có bạn học, có người lớn, cô lại nhụt chí.

Rốt cuộc cũng chỉ cảnh trên phim thôi, ngoài đời ai dám phá đám cưới chứ, quát to thôi cũng thấy xấu hổ rồi.

Lộc Nghiên quay người, ánh mắt của Hùng Húc rơi xuống mắt cá chân của cô, khớp xương rõ ràng tinh tế, tuy không phải gương mặt quá xinh đẹp, nhưng cách lớp vải dệt, đoán chừng dáng người rất hút hồn.

Còn nữa, anh thích phụ nữ có mắt cá chân đẹp.

Anh từng tạm biệt một cô gái, vì dưới đôi chân thẳng tắp lại thiếu đi đường cong chuẩn mực đó. Đồ Nhất Bạch chửi anh biến thái, lúc ấy anh cũng cảm thấy mình biến thái thật, cho đến khi anh xem phim Friends, Joey nói mắt cá chân của Rachel hơi to, anh suýt thì chui vào máy tính bắt tay với anh ta.

Anh hùng chung chí lớn.

Đây không phải biến thái, đây là thẩm mỹ, đây là đam mê.

Giờ phút này, anh bỗng hơi rung động, không phải kiểu phong tình chớp mắt lúc hút thuốc vừa nãy.

Mà đơn giản là vì mắt cá chân xinh đẹp kia.

Khiến người ta nảy sinh dục vọng nhấm nuốt.

Lộc Nghiên thấy anh đẹp trai đằng sau mãi không nâng ánh mắt lên, bèn ho nhẹ một tiếng.

“Xin lỗi.” Anh hoàn hồn.

“Không sao.” Cô chỉ phía cổng hoa đang tụ tập đông người, “Bạn tôi gọi tôi đi.”

Tiếc thế, chưa kịp bắt đầu đã đột ngột kết thúc.

Lộc Nghiên cũng có một giây tiếc hận.

Có duyên phận, kéo cũng chẳng ra; không duyên phận, giữ cũng chẳng được.

Mà người đàn ông trước mặt này, cô dùng ánh mắt quét qua lần nữa, mặt đẹp, hơi giống Trương Ý Trí, nhưng góc cạnh rõ ràng hơn, tình thú ám muội trong mắt cũng trắng trợn, phong phú hơn.

Là dân lão làng.

Lộc Nghiên vẫn còn choáng váng với bài hùng ca hôn lễ, nên giờ cũng mất hứng thú với trò tán tỉnh cò cưa của trai đẹp.

Đang dự đám cười mà đã tìm trai, ả dâu kia kiểu gì cũng cười cô, có khi lại nghĩ cô thiếu hơi trai ấy chứ.

Thiếu không?

Cô muốn to giọng cãi lại bản thân, nhưng bị hiện thực vả sấp mặt.

Thiếu.

Mẹ nó, từ lúc chia tay rồi lượn quanh một vòng đàn ông độc thân, cô mới phát hiện loại phần cứng cỡ Trương Ý Trí có đốt đèn cũng không tìm thấy, càng nghĩ càng tức.

Đáng tiếc, người trước mặt chỉ là tay chơi lão luyện.

Cô xoay người đi vào đám đông.

Bên ngoài nóng bức, tiếng chúc mừng càng khiến người ta khó chịu.

Cô tìm thấy Lục Yến đang lẫn trong tiệc rượu, chỗ chụp ảnh của cô dâu chủ rể vẫn đông nghịt, cứ oăng oẳng cái gì mà Kim Đồng Ngọc Nữ, trời sinh một đôi, từ trường học đến áo cười.

Có cái cục cứt ấy!

Lúc ở trường, Tô Vãn còn không được tính là nữ phụ, chỉ là phông nền cho cô thôi.

Lộc Nghiên lôi bao thuốc ra, đầu ngón tay gẩy thân cây thuốc, lòng thầm sỉ vả, hai đứa cờ hó này, xứng cái quần què.

Không chửi thì thấy mình hèn quá.

Nhưng chửi xong lại càng thấy bực hơn.

Điều hòa vẫn bật hết cỡ, chui vào lỗ chân lông, nhưng vẫn không xua tan được lửa giận trong lòng cô, ngược lại còn khiến nó sôi trào thêm.

Cuối cùng vẫn chẳng thế giải tỏa.

Hùng Húc bị bà Chu Mẫn coi như búp bê hình người, không ngừng đẩy anh vào đám con gái, nói được mấy câu thì nghe người ta học trường nghệ thuật, bà đột ngột kéo anh chuồn, anh cười khổ, “Sao mẹ vẫn kỳ thị bằng cấp thế.” Anh thấy lưng cô gái thẳng tắp, chắc là học vũ đạo.

“Hai bên lựa chọn thôi.” Bà phủ nhận chữ kỳ thị này.

Hùng Húc đã chuẩn bị tâm lý từ trước, mấy tháng không về nhà, Chu Mẫn thấy dây cương trong tay sắp không giữ nổi con ngựa hoang là anh, liền xách anh đến đám cưới, xoay từ chỗ cô này, xoay sang chỗ cô khác.

“A Trí quen bạn gái từ lúc đại học, con xem hồi đại học con làm cái gì!” Bà vừa nhắc đã bực mình.

Anh đương nhiên không thể kể tình sử cho mình cho mẹ thân yêu, nhưng Hùng Húc cảm thấy hồi đại học mình cũng rất bận rộn, mới quen thì phải để ý mặt mũi cho nữ thần, đi theo làm người hầu, tán tỉnh đúng lúc, khi chia tay thì phải tỏ vẻ lạnh lùng, dùng một đao chặt đứt tình duyên, đây đều là kỹ thuật sống, kiên nhẫn sống, tâm cơ sống.

Hùng Húc ngước mắt lên nhìn Trương Ý Trí, thấy anh ta quay lưng với mọi người, giãn cơ mặt. Anh bước tới vỗ vai anh ta, khuôn mặt chàng rể lập tức treo nụ cười tiêu chuẩn, sau khi thấy là Hùng Húc, anh ta lại gục xuống.

“Đừng kết hôn, mệt chết đấy.” Còn mệt hơn huấn luyện quân sự đứng 8 tiếng dưới trời nắng to nhiều.

“Còn lâu anh mới kết hôn.” Hùng Húc đã quá quen với quy trình của đám cưới, vô cùng thông cảm, xoa đầu thằng em họ an ủi, ai ngờ lại dụi tay vào đống keo xịt tóc đã dính bết mồ hôi, “Fuck!”

Trương Ý Trí nhìn thấy bàn tay lóe sáng của Hùng Húc, lộ ra nụ cười chân thành nhất hôm nay.

Anh ta nhìn Hùng Húc đi vào hội trường, ánh mắt bỗng dừng lại hai giây.

Vừa rồi hình như có người bước vào.

Trong hội trường, khăn trải bàn trắng, những chiếc ghế vải xanh được sắp xếp ngay ngắn, những bông hoa chuông màu xanh lá cây được cắt tỉa tỉ mỉ, thắt nơ xinh xắn.

Nhìn qua cửa sổ sát đất, khung cảnh bên ngoài trở nên thật rõ ràng.

Lộc Nghiên cầm điện thoại, lướt vòng bạn bè, từ trên xuống dưới đều là chúc mừng.

Đến lúc này, cô mới phải thừa nhận rằng vòng giao thiệp của cô với Tô Vãn không hề ít tí nào,  gần như 360 độ bao phủ toàn bộ.

Cho nên cô mới cần ở đây.

Cho nên cô ở đây mới có thể khẳng định lời nói dối của Tô Vãn___ Ả và Trương Ý Trí chỉ đến với nhau sau khi cô chia tay với anh ta.

Không phải thọc gậy bánh xe, không phải bồ nhí, không phải giành giật tình yêu.

Lộc Nghiên càng nghĩ càng tức, ngực phập phồng kịch liệt.

Hiện tại đi cũng không được, ở cũng không xong, tởm quá đi mất.

Tô Vãn đúng là làm đĩ còn đòi lập đền thờ trinh tiết.

Trương Ý Trí cũng là thằng hèn rụt cổ.

Muốn làm ầm lên quá.

Cô lại bất giác chạm vào bao thuốc rồi nhìn xung quanh, có khá nhiều người lớn tuổi ngồi đây tránh nóng, không thích hợp để hút thuốc.

Cô cắn chặt răng, mông nâng lên định đứng dậy.

Trong ánh nắng chói chang, toàn bộ cây cối xanh tươi tràn đầy sức sống, cô chuẩn bị rít một hơi nicotin làm dịu tinh thần rồi quay về.

Phải tranh thủ thời gian thôi, bỗng một đôi giày da đen xuất hiện trong mắt.

Lại là anh.

Hùng Húc nhìn cô hồi lâu, sắc mặt biến hóa như hoa bảy màu, bao thuốc lá đóng rồi lại mở, rồi đi về phía trước, “Cùng nhau?”

“Được.”

Lộc Nghiên đi theo anh bước ra ngoài, mới gặp một lần đã cảm thấy quen thuộc với nhau.

“Bên ngoài hơi nóng.” Húng Húc đè lên bờ vai trần của cô, lòng bàn tay nóng bỏng cùng bả vai lạnh buốt, cảm giác mềm mại của tơ lụa, wow.

“Vậy?”

“Tôi đưa em đến một nơi.”

Hùng Húc tự nhiên kéo cổ tay cô, Lộc Nghiên nhìn những ngón tay thon dài và trắng nõn của anh, thầm nghĩa đôi tay này rất thích hợp để chơi đàn piano.

Nó quá đẹp. Cũng hơi giống tay con gái.

Lộc Nghiên không đồng ý hay phản đối, chưa kịp nói gì đã bị anh kéo đi.

Khi bước vào thang máy, cô còn nghĩ dạo này phòng hút thuốc được bố trí cao cấp quá.

Cô chỉ từng ghé vào phòng hút thuốc ở sân bay, còn lại đều ra ngoài trời hút, nên cô không biết phòng hút thuốc trong khách sạn trông như thế nào.

Đám cưới được tổ chức ở một khách sạn nhỏ ở ngoại ô thành phố, phía trước là hồ lớn, nếu không phải đám cưới của họ, chắc hẳn Lộc Nghiên sẽ có ý nghĩ rằng mình cũng sẽ làm như vậy trong tương lai, nhưng vì hai nhân vật chính, cô đã bóp chết ý tưởng này từ trong trứng nước.

Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, “ding” một tiếng kéo dòng suy nghĩ của cô trở lại.

Đây là phòng khách sạn à?

Khách sạn tổng cộng có sáu tầng, chủ yếu dành cho khách du lịch, không quá cao cấp, Lộc Nghiên đứng trong thang máy, nhìn thảm đỏ trước mặt trải dài ra hai hướng.

Những căn phòng quen thuộc nối tiếp nhau, cô từ từ tỉnh táo khỏi những suy nghĩ miên man.

“Vào phòng hút thuốc?”

“Ừ.”

Hùng Húc dẫn đầu bước khỏi thang máy, thấy cô không còn yên tâm, liền cười tủm tỉm nói: “Chỉ hút thuốc thôi mà.”

“Tìm chỗ nào thoáng gió không phải là được rồi à?” Lộc Nghiên cố gắng không để mình nói lắp. Đành rằng là dân chơi thứ thiệt, nhưng tốc độ này có phải đáng sợ quá không?

Bốn góc của bao thuốc lá đã bị cô bóp mềm. Loại Nam Kinh màu đỏ quê mùa, mua ở một quầy thuốc lá bên đường.

“Tôi không biết phun vòng khói, muốn học.”

“Nên?”

“Nên chỗ thoáng gió không được.”

“…”

“Tích____”

Âm thanh mở cửa điện tử quen thuộc.

Lộc Nghiên bỗng bồn chồn trong lòng, cái gì thế này, sao có thể đi theo người lạ vào phòng?

Quá nhanh.

Không không.

Thật là một lý do thái quá.

Từ độ cao của tầng sáu, tiếng ồn ào nổi lên, xen lẫn tiếng chúc tụng.

Có vẻ là tiết mục tung hoa náo nhiệt.

Cô liếc nhìn điện thoại, Lục Yến nói, vừa rồi Tô Vãn tìm cậu đấy, còn bảo với đám bạn là sẽ tặng cậu bó hoa.

Cô ấn màn hình, không trả lời, trong lòng lại rủa mấy câu.

Dối trá. Biến thái. Bitch… Được rồi.

Hùng Húc ngồi xổm xuống mở vali, lấy ra một bao thuốc đã bóc trong góc.

Bao thuốc vừa nãy đã bị mẹ yêu tịch thu.

Cùng với động tác của anh, chỉ có âm thanh của dây kéo và đồ vật trong không khí.

Anh lấy điếu thuốc ra, liếc nhìn, cô gái đang đưa mắt đánh giá căn phòng.

Khóe miệng anh cong lên, trong mắt trào dâng thâm ý.

“Em thích hút Nam Kinh đỏ?” Phụ nữ rất hiếm khi hút loại này.

Lộc Nghiên rốt cục cũng tìm được cái cớ nhìn anh, “Không, không mang thuốc, cũng không có loại vừa ý.”

Hùng Húc thoải mái ngồi xuống giường, một chân duỗi thẳng, một chân uốn cong, để lộ mắt cá chân và lông tóc.

Lộc Nghiên cố gắng bỏ qua đánh giá dựa trên số lượng lông chân____ xem ra tình dục rất mạnh.

Căn phòng khá đơn giản, khách sạn ngoại ô phục vụ khách du lịch, không nhiều tiện nghi cao cấp, một bàn, một ghế đẩu, một giường và một đèn.

Nhưng cửa sổ sát đất lại rất ok, nhìn thấy được một nửa khung cảnh của sân thượng bên ngoài.

“Quên không giới thiệu, Hùng Húc.” Anh nói xong liền châm lửa, khói bốc lên, thấy cô chưa trả lời, liền bổ sung thân phận, “Anh họ chú rể.”

Anh họ? Thảo nào hơi giống nhau.

“Lộc Nghiên.” Cô nuốt nước bọt, bây giờ cô không có dục vọng hút thuốc gì nữa. Não đã cháy rồi.

Thực ra, lúc này cô hoàn toàn không thoải mái, sự xấu hổ và buồn bực đã bao trùm phần lớn ý chí của cô.

Chỉ vì hút thuốc mà cô lại mất não theo người ta vào phòng.

Trai đơn gái chiếc, quá khó xử.

Anh thấy cô không nói gì nữa, bèn hỏi: “Bạn học cô dâu?”

“Coi là vậy đi.”

“Sao lại coi?” Anh cười.

Lộc Nghiên bị hàm răng trắng của anh dọa hoảng, “Cũng là bạn học chú rể.”

“Ha ha ha ha, cũng là? Tôi nhìn biểu cảm của em còn tưởng sẽ nói gì chuyện gì bất ngờ cơ?”

Lộc Nghiên nhấc tay dựa lưng vào tường, nhiệt độ mát lạnh.

Nhìn có vẻ thoải mái nhưng thực ra lại là một sự phòng bị, “Chuyện gì bất ngờ ấy hả?”

Điếu thuốc của anh đã cháy một nửa, tàn thuốc rơi xuống sàn nhà cũ kỹ, “Ví dụ như cốt truyện giành giật tình yêu cũ rích.” Rốt cuộc, cái nhíu mày và trạng thái mượn thuốc lá tiêu tan phiền muộn của cô có chút rõ ràng, không nghĩ cũng khó.

Anh chỉ thuận miệng mở đề tài giúp cô thoải mái nói nhảm, ai ngờ cô lại lạnh lùng: “Không biết có tính không. Tôi là bạn cùng phòng 4 năm đại học của cô dâu, và là bạn gái 4 năm đại học của chú rể. Lúc họ ngủ với nhau, chúng tôi còn chưa chia tay.” Mẹ kiếp, nói xong chỉ muốn hút thuốc.

Hùng Húc nghẹn hơi thuốc trong cổ họng, khói thuốc quấn quanh, quên cả thở.

Cốt truyện này.

“Vậy em còn đến tham dự lễ cưới?” Còn ngoan như này?

“Định đến phá.” Xung quanh là tiếng nhạc ồn ào, quê mùa gần chết, trong khoảnh khắc nào đó cô còn thấy buồn thay cho cái đám cưới này, “Nhưng nhiều bạn học cũ quá, còn có người lớn hai bên, tôi không xuống tay được.”

Hơn nữa, cũng đã ba năm rồi.

Có uất ức bao nhiêu đi nữa cũng không đủ để khiến một người trưởng thành điên loạn.

Kiểu cuồng loạn đó, bất cứ người trưởng thành nào bị kẹt trong khuôn khổ xã hội đều không thể làm được.

Sau khi điếu thuốc hết sạch, tâm tư xa xăm của Hùng Húc cũng đã cháy theo điếu thuốc, bạn gái cũ của Trương Ý Trí.

Quên đi.

Thấy điếu thuốc của anh đã hết, Lộc Nghiên giãy giụa mở miệng: “Không phải anh muốn học phun vòng khói à?”

Bây giờ anh đã hút xong, cô thì không muốn hút nữa, nên đi hay ở đây?

Có vẻ hơi xấu hổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.