Bức Tường Đôi Mắt Đầu Gối

Chương 15




“Crush có thể ngủ của cậu đâu rồi?” Lục Yến ngậm kẹo mút, làm động tác liếm láp. Lộc Nghiên không biết nó có cám dỗ trong mắt đàn ông không, nhưng giờ cô chỉ muốn đấm Lục Yến một phát.

Dạo này Lộc Nghiên rất chăm chỉ cày game, rảnh cái là rủ Lục Yến chơi PUBG, Lục Yến kết luận đây là biểu hiện của đàn bà cô đơn.

“Mấy tuổi rồi còn chơi yêu thầm.” Lộc Nghiên xách trên tay một đống túi, giày cao gót hiệu X, một tháng lương nháy mắt bay sạch. Hôm nay cô sẽ đi thu tiền thuê nhà, Hồ Phượng Tương không quản việc này, nên cô muốn làm loạn một lần.

“Còn vụ xem mắt hôm bữa thì sao?”

“Đừng nhắc nữa, tớ không muốn nhớ lại.” Quá mệt mỏi. Suýt mù. Thật đấy. Ông giời đã ấn đầu cô vào tảng đá thẩm mỹ mang tên Hùng Húc rồi.

“Thế là mất cả chì lẫn chài à?”

“Tớ vẫn còn bản thân!”

Hôm đó Lộc Nghiên tự sa ngã, lại bực dọc với chính mình, trốn trong nhà tự biên tự diễn một vở “thất tình” như con điên.

Hùng Húc cũng không liên lạc với cô nữa.

Anh ngủ cô, không liên lạc với cô, vốn là chuyện thường ngày ở huyện.

Nhưng cô vẫn suy nghĩ miên man, lần mò manh mối, có phải vấn đề ngày hôm đó khiến anh khó chịu không?

Ánh mắt đó đã xuyên thấu tâm tư cô chưa? Hay như cô hằng mong, nó chỉ là một cái nhìn thâm thúy hơn bình thường, khiến cô bất ngờ kinh hãi thôi?

Cô đợi suốt hai tuần, anh lại như không có việc gì, gửi tin nhắn đến—-

[Khi nào?]

Vài tin nhắn rời rạc, mỗi tin nhắn đều kèm theo lời hẹn hò, hai tin nhắn gần đây nhất là sau hôm chia tay anh gửi—

[Phải làm sao đây, vô tác dụng thôi?]

[Tôi sẽ tiếp tục cố gắng?]

Mất hai tuần mới hỏi khi nào, anh muốn con gái người ta tự xử kiểu gì?

Những thứ nên suy nghĩ cẩn thận đều lần lượt bày ra trước mắt, Lộc Nghiên điên tiết mắng, chết đi thằng chó.

Lộc Nghiên ganh đua, quyết không nhắn lại, anh cũng im luôn.

Hoàng lương chỉ là một giấc mộng thôi. (*)

(*) Tích cổ: Lư Sinh đi thi không đỗ, vào một cái quán nghỉ lại. Có một vị đạo sĩ cho mượn một cái gối để kê lên mà nằm. Lư Sinh liền chiêm bao thấy thi đỗ tiến sĩ, làm quan trong triều ngoài quận trên 20 mươi năm hiển hách, con cái đều làm quan to. Sau vì dâng sớ hạch tội Lý Lâm Phủ nên bị cắt chức. Lúc tỉnh dậy Lư mới hay đó chỉ là giấc mộng. Khi bắt đầu nằm ngủ thì trong quán đang nấu nồi kê, tỉnh giấc nồi kê vẫn chưa chín, thế mà mộng thấy không biết bao nhiêu chuyện nữa, vinh hoa phú quý đều đủ cả. Nghĩa bóng: giấc mơ phù phiếm không có thật.

Cô lại lao vào cảnh xem mắt mù quáng lần nữa, tiếp tục cuộc sống tẻ nhạt trước kia, nhoáng cái đã ba tháng.

Thời gian 3 tháng rất lợi hại, đủ đánh tan tình cảm đắm say ta dành cho một người.

Cũng giống như câu trả lời của Hùng Húc ngày đó, “Tôi không biết chính xác tình yêu là gì. Có lẽ tôi từng yêu rồi, nhưng đó là chuyện của trước năm 23 tuổi, còn giờ nó không tồn tại trong đầu tôi.”

“Vì sao?”

“Vì đây là chuyện chỉ có tác dụng trong thời gian nhất định, giống như năm nay em rất thích ăn vải, em nghĩ mình sẽ thích ăn suốt đời, lúc nó hết mùa em còn thấy tiếc. Nhưng năm sau gặp lại, em bỗng thấy không thích nó nữa. Tình cảm của con người cũng vậy thôi, yêu là một loại ảo giác, khi em bị nó dẫn sai đường và chợt nhận ra một lần, em sẽ không dễ lún sâu trong vũng bùn lần nữa.”

Thằng chó, không muốn chịu trách nhiệm, không muốn yêu còn văn vẻ.

Suýt nữa thì lừa được cô.

Lúc ấy cô tin, sững sờ nhìn anh, bất động, cho đến khi bị ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo của anh dọa sợ, cô mới sực tỉnh.

Cô đoán tính toán bé nhỏ của mình đã bị nhìn thấu, dường như anh đã biết tất cả.

Cô nhớ cô đã xóa sạch tình yêu với Trương Ý Trí trong ba tuần.

Lần này đã ba tháng, hừ, một người đàn ông mới ngủ vài lần, có thể khắc sâu đến đâu.

Cái gọi là khắc sâu, chẳng qua chỉ là ảo tưởng bản thân tự vẽ ra thôi.

Quả nhiên, chơi PUBG một tuần, tần suất truy cập WeChat cũng thấp xuống, qua hai tuần, Hùng Húc đã chìm xuống đáy.

Bất kể là ở giao diện WeChat hay trong trái tim cô.

Tình yêu mới mong manh làm sao.

Lộc Nghiên đã hẹn với bạn học đại học chơi PUBG tối nay, nên nhìn đồng hồ xong nhanh chóng lái xe đến cửa hàng.

Ba tháng nay cô học lái xe, Hồ Phượng Tương nghe tin vội vàng nhờ một đồng nghiệp cũ, thông qua quan hệ lấy được bằng lái. Cô đã lái xe được hơn một tháng, vẫn chưa quen đỗ xe, nhưng lái thì khá trơn tru.

Cô miễn cưỡng đỗ xe thành một góc nghiêng vẹo, giờ chỉ muốn lao thẳng vô nhà chơi game.

Không thể không nói, chiến tranh máu thịt ở thế giới online vui và hấp dẫn hơn trò đoán tâm lý ngoài đời thật nhiều. Ít nhất, là nó có kết quả, mặc kệ là thắng hay thua.

Cô chạy lên tầng 4 thì thấy bóng dáng quen thuộc, anh đi cùng một cô gái ôm đứa con béo múp.

Người đàn ông là Hùng Húc, vẫn đẹp trai sáng láng. Người phụ nữ là Tô Vãn, ha ha, béo như lợn.

Trương Ý Trí xuất hiện sau lưng cô, vừa nhìn anh đã nhận ra cô, ngạc nhiên chào hỏi, “Thật trùng hợp.”

Mối lương duyên giữa bọn họ liền dừng ở bước này, đêm đó anh hùng cứu mỹ nhân, cũng chỉ là đêm khuya say rượu mới có thể xằng bậy một lần.

Lộc Nghiên tặng anh ta một cái nhìn khinh thường, xoay người bước vào cửa hàng, ông chủ Vương đang bận, kêu cô đợi một lát.

Cô ngồi trên ghế xoay, nhớ ra cửa hàng của ông Vương bán đồ dùng cho mẹ và bé, đồ gì cũng có.

Khi ba người Tô Vãn bước vào, cô vừa chiến xong một trận trong điện thoại.

“Trùng hợp ghê Lộc Nghiên.” Tô Vãn nhiệt tình tươi cười, vô cùng chân thành và khoa trương.

Lộc Nghiên đấu tranh tư tưởng hai giây cho việc nên làm người hay làm thú, cuối cùng cô vẫn kiềm chế quay lưng. Còn muốn cô cười huề à. Không phá đám cưới là do cô nhát gan, nhưng chỗ này miễn cưỡng coi là địa bàn của cô, còn lâu cô mới thua nhé.

Tô Vãn xấu hổ, nhìn chòng chọc cái gáy của cô vài giây rồi bị Trương Ý Trí kéo đi xem bỉm.

Mà Lộc Nghiên tuy giả bộ chơi game, nhưng mắt vẫn dán vào đôi Timberland đứng im trên sàn nhà.

Địch bất động ta bất động.

“Chơi trò gì thế?” Hùng Húc cúi người ghé vào tai cô, “Có phải do NetEase sản xuất không?”

Lộc Nghiên liếm môi, “ừm” nhẹ một tiếng.

Anh tự nhiên kéo ghế ngồi trước mặt cô, như thể chủ shop là anh, “Có à?”

Lộc Nghiên nghẹn một hơi, bực bội, “Có cũng là của anh.”

“Khụ.” Anh phì cười, ra vẻ lơ đãng liếc cái bụng phẳng lì của cô, “Thế tính sao bây giờ? Tôi dắt em đến bệnh viện nhé?”

Lộc Nghiên nghiến răng, “Anh còn là người không?”

Ông chủ Vương xong việc chạy lại đây, lau tay rồi bắt đầu kí hợp đồng.

Tô Vãn cũng dạo xong cửa hàng, thấy Lộc Nghiên không định tráo trở lật lọng, nên thuận theo không lên sinh sự nữa.

Trương Ý Trí thấy Hùng Húc hình như đang nói chuyện với Lộc Nghiên, “Hai người quen nhau à?”

Lộc Nghiên đưa biên lai cho ông chủ Vương, cầm lấy phong bì, trợn mắt lên, “Quen cục cứt.”

Vì yêu sinh hận, Lộc Nghiên cảm thấy có lẽ mình sẽ như thế với Trương Ý Trí, còn Hùng Húc thì không. Nhưng cô sai rồi, phụ nữ sáng nắng chiều mưa, phàm là không được yêu, dù ít dù nhiều, cũng sẽ sinh hận.

Đêm đó, Lộc Nghiên nhận được tin nhắn của Hùng Húc.

[Hay là mình làm quen lại từ đầu nhé?]

Trước nửa đêm cô chém chém giết giết, sau nửa đêm lúc đọc được tin nhắn, cô vẫn chưa thoát khỏi dư âm của tiếng súng bằng bằng, nhiệt huyết trả lời.

[Dạo này không muốn làm, không cần quen lại.]

*

Tác giả: Tôi viết văn dị lắm nên mọi người đừng mất công đoán làm gì, không đúng đâu, tránh cho mọi người thất vọng. Khả năng sẽ là một HE sến súa. Mục đích viết truyện này là để giải trí, không ngược, không nữ phụ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.