Bức Tường Đôi Mắt Đầu Gối

Chương 14




Một tiếng thở dài nhỏ đến mức khó phát hiện xẹt qua không khí, “Sao có thể chứ.” Hùng Húc nghiêng đầu xoa lông mày cô, “Đừng nghĩ lung tung nữa, mình đến đây thư giãn, bên ngoài hay trong khách sạn, có làm tình hay không đều như nhau, vui là được.”

Nói dễ nghe ghê, nhất thời Lộc Nghiên không biết đáp thế nào.

Dù trong lòng có ngàn vạn thắc mắc, nhưng đốm lửa thiêu thảo nguyên tình cảm ấy khó có thể nói ra miệng. Ngay từ đầu người ta đã thẳng thắn rồi, nói nhiều hỏi nhiều cũng chẳng ích gì, cô lại sĩ diện, không thể làm mấy chuyện khép nép xin danh phận được.

Người thành phố có quy tắc riêng của họ. Trong thế giới của Hùng Húc, anh chỉ mở một cánh cửa cho cô, lịch sự đề nghị, không bỏ thuốc, không ép buộc, mỗi bước đi của cô đều là tự nguyện.

Anh nói vui là được, vậy cô có vui không? Vui.

Có buồn không? Buồn.

Thật mâu thuẫn.

Cô càng nghĩ càng oán thán, ngón tay mảnh khảnh vô thức xoa lông tơ trên đùi anh, đến khi lều bạt dựng cả lên, cô mới nhận ra mình đang làm gì. Cô cởi quần lót căng chặt ra, nhẹ nhàng cầm lấy, vuốt ve lên xuống.

Qua mấy giây, chất nhờn rỉ ướt ngón tay cô.

Nhưng mặt người nọ vẫn rất nghiêm nghị, gõ bàn phím. Thấy anh không lên tiếng, cô cũng thi gan, khéo léo khảy đồ vật trong tay.

Tốc độ tay cô không nhanh, độ bền cũng không tốt, một lúc sau đã đuối sức, cử động khó khăn, cô dễ dàng nhận ra hơi thở trên đỉnh đầu trở nặng, bụng căng chặt, nhưng anh vẫn không nhúc nhích.

Cô buông tay ra, nghe anh hít vào một hơi.

“Làm đi.” Cô tránh cái máy tính, trườn đến ngực anh.

“Không làm.” Anh né khỏi cô, dựng thẳng máy tính, đặt một tay lên lưng cô, nghiến chặt quai hàm. Nghẹn chết mất.

“Lí do?” Vì ốm? Hay vì mấy lời ban nãy của cô?

Hùng Húc liếc cô một cái, cặp mắt phượng sáng ngời, còn cọ cọ bắp đùi như thêm dầu vào lửa, “Hôm nay không làm.”

“Vì ốm ư? Tôi hết ốm rồi!” Cô vùi đầu vào cơ ngực phập phồng của anh, ngậm lấy núm vú. Anh có núm vú màu hồng rất đáng yêu, dù cho ánh sáng lúc này rất kém, cô vẫn có thể tưởng tượng ra thứ hồng nhạt dốc đứng dưới lưỡi.

Hùng Húc trong lòng vững vàng, anh thở sâu một hơi, khép lại máy tính, bế Lộc Nghiên sang bên cạnh, đắp chăn bông, cách lớp chăn anh giữ chặt cái tay vẫn còn muốn náo loạn của cô, “Một nửa thôi.”

“Thế nửa kia là gì?” Cô nhìn anh chằm chằm trong ánh sáng le lói, con ngươi nâu thẫm tối sầm lại, phản chiếu lẫn nhau, như đang giằng co, lại như thâm tình. Nói đi, nói rằng anh cũng không vui.

“Nếu làm, chẳng hóa những gì em nói là đúng à.” Anh nheo mắt, cắn chóp mũi cô như trút giận, nhưng không dùng tí lực nào, chỉ để lại cảm giác tê tê. Anh cũng rất bực, nhưng nể tình cô đang ốm, không thèm so đo.

Cái gì mà dẫn cô tới chỉ để làm tình? Anh là ngựa giống à? Cũng 30 rồi, lấy đâu ra nhiều sức thế.

“Tôi không…”

“Ngủ!”

Trong ánh trăng mờ ảo, cái tay hư hỏng của Lộc Nghiên chui khỏi chăn, năm ngón tay làm động tác chơi bóng, hai ngày nay cô mệt rũ người, hiếm lắm mới có một lúc tỉnh táo, quan trọng nhất là cô có chút phấn khích.

Trời sinh phụ nữ đã yếu đuối trước tình cảm, dễ bị cảm xúc chi phối, cho một miếng táo là vui cả ngày, dù không muốn thừa nhận nhưng khóe miệng cong cong lại chứng tỏ cô đang rất hạnh phúc.

Nhưng hạnh phúc chẳng kéo dài lâu, ba giờ sáng, cô lại bắt đầu đau khắp mình mẩy, run lên cầm cập.

Hùng Húc nửa đêm tỉnh giấc, đưa cô đi cấp cứu, trên xe taxi, anh ôm lấy cô đang run rẩy, lo lắng nói: “Sao lại thành thế này?”

Lúc này Lộc Nghiên ngoan như cún, mặc người định đoạt.

Mu bàn tay trái của cô đã tím xanh, tay phải còn sót lại một tĩnh mạch nguyên vẹn, trùng hợp làm sao lại là cô thực tập sinh hôm nọ, cô ấy cầm khay truyền dịch, sững sờ đứng ở cửa, tất nhiên là cũng nhận ra bọn họ. Hùng Húc đang tra bệnh cảm cúm trên Baidu, vừa ngẩng đầu lên, lông mày đã cau lại, anh chưa kịp nói thì chiếc áo blouse ở cửa đã lập tức biến mất.

Lộc Nghiên buồn cười, tuy hiện tại cô chẳng còn sức nâng cơ mặt lên nữa, nhưng hóa ra một chút quan tâm cũng có thể điều khiển được cảm xúc. Cô cụp mắt tự hỏi không biết hồi trước mình đã bị ai thao túng cảm xúc kiểu này chưa, nhưng mãi chẳng lật nổi trang ký ức.

Y tá già nhìn tĩnh mạch rồi bảo cô chườm khăn nóng một lúc, nhưng đêm hôm khuya khoắt lấy đâu ra khăn nóng, “Hay ra ngoài mua?” Lộc Nghiên xoa nhẹ cánh tay lạnh lẽo.

Hùng Húc không buồn nghĩ ngợi, trực tiếp bắt tay cô bỏ vào vạt áo, chạm vào ngực anh.

Lạnh lẽo và ấm áp, kích thích cả hai cứng đờ.

Một lúc lâu sau, tay cô ấm lên, anh bấm chuông đầu giường, đặt tay cô trong lòng bàn tay mình, chờ y tá tới.

“Hùng Húc, anh tốt thật đấy.” Đôi mắt Lộc Nghiên vẫn rủ xuống, lông mi giả lông mi thật xen lẫn vào nhau, cùng che đậy cảm xúc dao động và nước mắt mỏng manh.

Haizz, đâu phải chưa từng được đàn ông chiều chuộng, sao cô lại ngây ngô cảm động như gái mười tám đôi mươi thế này. Nhất định là ốm đau khiến con người ta trở nên yếu ớt, nhất định là như vậy.

“Biết tôi không phải chỉ vì chuyện đó rồi nhỉ.” Anh nghiến răng nhắc lại thù cũ.

Phòng truyền dịch yên tĩnh không một bóng người, cô nằm một hồi, tuy rằng mệt mỏi khó chịu, nhưng cũng không buồn ngủ, Hùng Húc ngồi cạnh gõ máy tính, có vẻ rất bận.

Từng giây từng phút lặng lẽ trôi đi trong đêm đen, hành trình này cũng bắt đầu đếm ngược thời khắc chia ly, Lộc Nghiên như một đứa trẻ sắp tựu trường, đột nhiên phát hiện mình không quý trọng thời gian, hối hận đã không chơi thật vui trong kỳ nghỉ hè.

“Ngày mai đi đâu.” Cô thở dài.

“Tiếc hả?” Khóe miệng Hùng Húc hiện lên ý cười, không cần ngẩng đầu nhìn cô, ánh sáng trắng của máy tính làm làn da anh trắng thêm vài phần.

“Không, chủ yếu là anh thôi.” Sợ anh thấy tôi là gánh nặng, hối hận đã mang nhầm người.

“Vốn là đến nghỉ dưỡng, thành phố nào cũng như nhau cả.” Anh nghiêng đầu, tạm tha bàn tay đang cầm chuột, vuốt tóc cô, trêu chọc: “Tôi rất vui, mấy khi được ngồi viện tận 3 ngày.”

Cô nắm lấy bàn tay sắp rời đi của anh, áp lên mặt mình, “Anh không thấy tôi phiền phức à?”

“Em thì phiền cái gì.” Anh đóng máy tính, để cô nghịch tay.

“Bị ốm, vờ vịt ra vẻ.” Còn gì không nhỉ, cô cắn môi bắt đầu kiểm điểm bản thân.

“Bị ốm không phải phiền phức.” Anh dừng lại, không khí bất động trong hai giây, chờ cô nhìn anh đầy cẩn thận, ánh mắt lập lòe bất an, anh mới tiếp tục cười nói, “Vờ vịt ra vẻ cũng không phải phiền phức.”

“Hồi nhỏ tôi hay ốm vặt, nửa đêm cũng lên cơn sốt như thế này. Bố tôi bế tôi đi khám, dỗ dành rồi che tay cho tôi. Lúc đó, mẹ tôi chê tôi sức đề kháng kém. Bố tôi còn bịt miệng bà, không cho bà nói, sợ tôi nghe thấy.”

“Nên lúc nãy thực sự nhớ bố hả?” Tay anh đan vào tay cô, độ ấm dần hòa làm một.

Lộc Nghiên nghĩ đến câu nói của anh ban tối, ranh mãnh bắt chước, “Một nửa thôi.”

“Thế nửa kia là gì?” Anh cũng học theo cô.

Là anh.

“Ừm… Tại mấy ngày rồi không làm.” Cô làm bộ tiếc nuối. Cô muốn diễn tốt vai mà anh giao cho.

“Ha ha ha ha, tôi lợi hại thế á? Muốn làm tình cùng tôi đến phát khóc?” Anh cười nghiêng ngả, rất hợp tác tin tưởng.

“Lời cho anh quá.” Cô nguýt anh một cái, vờ thẹn thùng niết khớp xương của anh.

Anh mạnh mẽ đáp lại, xoa xoa một lúc rồi thì thầm: “Thật ra, hơn nửa năm trước tôi có nằm viện một thời gian, lúc đó tôi cũng thường ngẩn người nhìn bức tường trắng cả đêm.”

“Bị bệnh gì?”

“Không có gì đâu.” Anh cúi đầu, tóc đen che khuất nửa khuôn mặt, nhìn không rõ biểu cảm, một lúc sau anh mới nói: “Chỉ là tôi thấy cuộc đời giống như một chiếc đồng hồ cát lộn ngược, phần thắng vốn thuộc về tay như cát trong bình, nháy mắt sụp đổ.”

Lộc Nghiên bị dáng vẻ nghiêm túc của anh làm nặng lòng, cô kéo anh, dịch người sang mép giường, “Lên đây.”

“Đừng nghịch, đây là bệnh viện.”

“Nghĩ bậy bạ gì đấy.”

Hùng Húc cởi giày, nằm cùng cô trên giường bệnh chật hẹp, bị cô yếu ớt ôm chặt, thủ thỉ bên tai anh: “Ở bệnh viện ôm anh Hùng một cái.”

Anh cười ôm lại cô.

Khi họ đến viện, đêm đã qua được ba phần tư, nhưng một phần tư tiết kiệm được đã khắc sâu vào tim.

Lộc Nghiên ôm anh giờ phút này, thành thật và kiên định.

Hôm đó hết thảy đều tốt đẹp, giống như anh nói, có làm tình hay không không quan trọng.

Lộc Nghiên ngỡ mình và Hùng Húc đã bước vào một cấp độ mới của mối quan hệ, trong phút chốc cô có ảo giác mình là một “ngoại lệ”.

Truyền là nước muối và thuốc hạ sốt, nhưng vào mạch máu lại như cồn như rượu, “Tôi có thể mạo muội hỏi một câu được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.