Bức Thư Tình Anh Viết Cho Em

Chương 33




Ngày hôm sau đến lớp, tôi với con Linh đã có thể nói chuyện lại với nhau, mặc dù vẫn cảm thấy có chút gì đó gượng gạo.

Vũ Phong vẫn chưa tới, tôi thấy chỗ bên cạnh trống trải vô cùng, cảm giác như cái bàn học này như dài hơn vậy.

Anh Tài thấy tôi ngồi đờ đẫn một chỗ thì sang hỏi tôi có chuyện gì, tôi chỉ lắc lắc đầu, sau đấy kêu mình đi lấy nước, cậu ấy nói cũng muốn đi lấy nước và đề nghị đi cùng tôi.

Tôi bơm thật đầy chai nước, Anh Tài đứng bên cạnh nói gì đó nhưng tôi nghe ko rõ. Tôi cứ suy nghĩ mãi chuyện hôm qua, hay cậu ấy vẫn giận tôi vì tôi nói lời tuyệt tình như thế. Nếu cậu ấy đi học nhất định tôi sẽ làm lành trước với cậu ấy, còn câu xin lỗi chắc tôi sẽ ko nói đâu, vì để nói ra được câu xin lỗi với ai đó với tôi quá khó khăn.

Đi dọc hành lang về lớp, tôi đưa mắt nhìn xuống thì thấy bóng Vũ Phong ở lán xe, tôi vui vẻ hơn hẳn, đứng trên đấy gào to vẫy vẫy tay:

- Ê, ở đây.

Cậu ấy thấy tôi thì cười rất rạng rỡ, vẫy tay lại, sau đó gào to ko kém:

- Vào lớp đi, cô giáo vào rồi đấy.

Tôi gật đầu lia lịa, sau đấy kéo tay Anh Tài chạy vào lớp, Anh Tài nghiêng đầu hỏi tôi:

- Nhìn thấy cậu ấy vui lắm à?

- Ừ, vui lắm.

- Thế nhìn thấy tớ có vui ko?- cậu ấy hỏi câu này làm tôi đang chạy cũng phải dừng ngay lại.

- Ơ, cũng vui.

- Hì. - Anh Tài cười, nhưng ko được tự nhiên lắm, sau đấy chúng tôi đi chậm lại phía cửa lớp.

Ngồi học 1 lúc lâu sau Vũ Phong mới vào, tôi cau mày nhìn khuôn cậu ấy chi chít vết xước còn mới vẫn còn rỉ máu.

- Bị ngã à? Sao kinh vậy?

Cậu ấy gật gật đầu, nói bị ngã xe, con Hạnh nghe thấy thế quay lại cũng xót xa vô cùng, kêu cậu ấy xuống phòng y tế sát trùng đi, cậu ấy lắc đầu, sau đấy lôi oxi già trong cặp ra nhờ tôi ra chơi lau giúp.

Tôi nhẹ nhàng rửa chỗ bị rách, băng lại cẩn thận cho cậu ấy.

- Đi kiểu gì để ngã xước cả mặt ra thế?

- Hì hì. Tại lúc đó tớ đang nghĩ linh tinh.

- Nghĩ về cậu đấy. ^^

- Xàm quá.

Tôi lấy tay nhấm mạnh vào chỗ xước ở mặt cậu ấy, chắc đau quá nên cứ nhăn nhăn nhó nhó, cho chừa cái tội ăn nói hàm hồ, tôi lại hỏi tiếp:

- Thế chân tay còn chỗ nào bị chảy máu ko?

- Còn nhưng tớ băng lại rồi, tại ở mặt ko có gương nên mới nhờ cậu băng giúp, cảm ơn nhé.

Tôi gật đầu, đứng dậy đi vứt cái bông băng thừa vừa xong, ánh nắng mùa đông yếu ớt chiếu qua cây cau trước cửa lớp. Cũng sắp Tết rồi, hơn 1 tháng nữa, do năm nay là năm nhuận nên có 2 tháng 6, đáng ra mọi năm tầm này phải Tết rồi ấy.

Đi vào trong lớp thấy cậu ấy đang ngủ, ko nỡ làm thức giấc nên tôi nhẹ nhàng ngồi xuống, làm nốt đống bài tập về nhà.

Cô Khuyên ở phòng mang lên 1 tập giấy gì đó, bọn trong lớp tôi nháo nhào. Cô Hoa đang đứng trên bụng giảng vừa nhăn nhó vừa gõ thật mạnh thước xuống bàn:

- Trật tự đi, nháo cái gì?

- Cho cô xin vài phút nhé.

- Ko cho cô xin, bọn em có 45 phút để học, cô xin vài phút bọn em học ko đủ giờ thì sao.

Cô Khuyên cười khanh khách, sau đấy nói tiếp:

- Ko đủ thì cô Hoa dậy quá giờ ra chơi là đủ ngay.

- Ài, có mấy phút ra chơi dậy thêm chắc bọn em chết.

- Thôi, ko trêu cô giáo nữa, từ lẫy 2 phút rồi đấy.

- Thôi được rồi, cô nhờ lớp trưởng phát phiếu này cho các bạn ghi đầy đủ họ tên, lớp, quê quán, ngày tháng năm sinh để trường làm lại thẻ cho các em nhé.

- Có phải ghi chiều cao cân nặng ko cô?- thằng Minh hỏi.

- Haha, ghi cả số đo ba vòng nữa. -1 thằng khác nói.

- Lớp này cứ thích vặn vẹo cô. Chị ơi, em về đây.

Cô Khuyên quay sang nói với cô giáo tôi, cô giáo tôi cười gật đầu, sau đấy lấy phấn bắt đầu ghi đầu bài học hôm nay.

Cô Hoa hỏi bài cũ hôm qua, thằng Thiện ngơ ngác ko biết trả lời thế nào, nó mấy quay sang cầu cứu con Dung ngồi bên, cô Hoa biết nó ko trả lời được, chỉ bảo với nó thế này:

- Nếu có ai giúp được anh, tôi cho anh 10 điểm.

Cô giáo biết lớp tôi sẽ ko trả lời nổi câu này nên mới nói vậy, cô thâm thúy quá.

- Mày có coi tao là bạn mày ko?- thằng Thiện nhìn con Dung.

- Ừ, bạn, chẳng lẽ mặt tao giống mặt mẹ mày?

- Vãi mày, thế nhắc tao đi.

- Tao ko biết thật, thề luôn, cả lớp ko ai biết.

- Thôi, ko phải nhiều lời, 0 điểm vào sổ, đã ko hiểu bài còn cứ thích nói chuyện. Em nào trả lời được câu hỏi này ko?

Cả lớp im lặng, thở mạnh thôi cũng ko dám, chỉ sợ thở mạnh 1 chút cô Hoa sẽ nghe tiếng, rồi gọi lên ko trả lời được lại ăn con 0, thì kiếm bao nhiêu điểm bù lại điểm 0 này được. Đột nhiên Anh Tài giơ tay trước con mắt ngạc nhiên xem lẫn ngưỡng mộ của bọn xung quanh.

Cô Hoa có vẻ rất hài lòng trước học sinh mới chuyển tới này, Anh Tài đứng dậy đi lên bảng, cảm tưởng như tất cả ánh sáng mặt trời chiếu vào cậu ấy, bây giờ tôi là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy nét chữ của cậu ấy.

- Òa, con trai mà viết chữ đẹp quá.- tôi trầm trồ, chữ còn đẹp hơn cả chữ tôi ấy chứ.

- Đẹp làm sao bằng chữ tôi.

Thằng Nguyên vừa nói vừa giơ sách của cậu ta ra trước mắt tôi chỉ chỉ, tôi cười đểu cậu ta 1 cái:

- Chữ bác sĩ à?

- Ừ, chữ bác sĩ đấy.- cậu ta toe toét.

Vũ Phong bên cạnh cười ko khép được miệng, nói thế thôi chứ nét chữ của Vũ Phong cũng đẹp lắm, chỉ là ko đẹp bằng Anh Tài thôi. Bài tập Anh Tài vừa giải là đúng, cô Hoa rất hài lòng, cho cậu ấy 9 điểm vào sổ cộng cả điểm có tinh thần xung phong.

Anh Tài và Tố Như học rất giỏi, những đứa lớp tôi ngày trước được thầy cô giáo cưng nựng bây giờ cho ra rìa hết, thay vào đó chú ý tới Tài và Như hơn. Anh Tài quả thật rất đáng để tâm, một người con trai vừa cao ráo, đẹp trai, nhà còn có điều kiện, đã thế còn học giỏi nữa, đứa con gái nào ko thích đây?

Tố Như thì dịu dàng vô cùng, học giỏi ngang ngửa Anh Tài với con Hải lớp tôi. Bọn con trai thằng nào cũng thích lắm, mấy thằng con trai lớp bên cạnh hôm nào cũng giả vờ sang lớp tôi mượn rẻ lau để được nhìn bạn ấy.

Điểm số của 2 bạn ấy vượt mặt bọn học sinh giỏi lớp tôi, bọn kia cay cú lắm, tiết nào cũng cắm đầu cắm cổ vào làm bài tập, luyện đề chỉ mong dìm 2 người họ xuống mà leo lên đầu.

Nhiều khi tôi suy nghĩ, việc gì phải vậy, điểm số có gì quan trọng đâu? Nếu nói ko quan trọng cũng là vô lý, nhưng cũng ko đến mức vùi mặt vào sách vở rồi thù trống tan trường lúc nào cũng ko biết.

Tại sao những năm tháng thảnh thơi như này, ko phải suy nghĩ cuộc sống sau này thế nào lại ko biến nó trở nên ý nghĩa hơn? Biết lúc nào nên học lúc nào lên chơi, cứ dành hết thời gian cho việc học thế này có ngày tẩu hỏa nhập ma ấy.

- Nhà ông có gia sư riêng à?- con Hạnh tò mò hỏi Anh Tài khi chúng tôi đang đi ra lán xe.

- Mình ko, sao bạn lại hỏi thế?

- Bài khó như vậy ko ai trong lớp làm được, bạn đứng lên giải như 1 vị thần ý.

- Người ta thông minh sẵn rồi, thuê gia sư để làm gì.

Con Tâm đi bên cạnh dúi đầu nó 1 cái, con Hạnh điên quá đập mạnh vào lưng con Tâm làm nó tránh ko kịp.

- Sao ông học giỏi quá vậy, tôi được 1 phần như ông thì tốt.

Con Hạnh cứ nói liếng thoắng, Anh Tài bên cạnh chăm chú lắng nghe, sau đó cười lộ hàm răng trắng bóng.

- Mày phải đổ cho lỗi tại định mệnh. - tôi chọc nó, nó thì lườm tôi 1 cái, tôi chỉ nhún vai ko nói gì thêm nữa.

- Nếu ko hiểu bài gì bạn có thể mang sách sang tìm mình, mình sẽ chỉ cho bạn.

Anh Tài đề nghị, chúng tôi nghe xong ngạc nhiên lắm, con Hạnh thì nhảy cẫng lên rối rít:

- Ko phiền bạn chứ?

- Ko phiền. ^^

- Thế để mình về nhà tìm mấy bài tập hôm nọ hỏi con Giao nhưng nó ko biết làm mang cho cậu xem giúp.

Tôi nghe nó nói thế điên lắm, ko ngờ nó dám bôi xấu mặt tôi, tự dưng muốn phi ra túm cổ nó ném ra đường ghê gớm.

- --------------------------

Chiều tối đi học về, mẹ bảo tôi sang nhà bà ngoại hái nắm rau cải về nấu, tôi đạp xe sang thì thấy nhà khóa cửa, chắc ông bà đi làm chưa về. Mở cửa bếp ra lấy cái túi bóng to, thấy trong lồng bàn có cái bánh khoai lang rán, tôi lấy ăn luôn tại đang đói. Hề hề.

Đang nhổ rau được 1 lúc thì bà tôi về, mang theo mấy quả đu đủ chín cây.

- Mày có ăn đu đủ thì chọn lấy mấy quả về mà ăn.

- Cháu có.

- Ừ, cứ cây rau nào to thì nhổ, rau đều non cả ko già đâu, rau sạch đấy bà ko bơm xọc gì đâu.

- Vâng, cháu đang nhổ đây, ông chưa về à bà?- tôi thắc mắc.

- Ông đi khoanh nhãn, còn lâu mấy về.

Tôi ồ một tiếng, sau đấy tiếp tục nhảy vào giữa vườn nhổ rau tiếp, trong khi tôi nhổ được cây nào thì nhặt rễ luôn, bà tôi lại nhổ 1 đống để ra 1 chỗ rồi mấy bắt đầu nhặt sau, thế cho nhanh. Bà tôi bảo nhổ nhiều nhiều vào, rau cải này nấu chung với mì tôm cũng ngon lắm. Tôi cẩn nhặt rễ đi, sau đấy bà tôi bốc chỗ rễ ý vứt ở góc vườn cho nó tự khô.

Bà tôi chọn cho mấy quả đu đủ dài dài, đu đủ như vậy mấy ngon, chứ mấy quả to to nhưng ruột toàn hạt thì ăn nhạt toẹt à.

- Cái Hân ko thấy lên xin rau à bà?

- Mấy hôm nay ko thấy lên.

Ngồi rửa rau ngoài sân bị muỗi đốt cho cục hết cả chân, tôi điên tiết cầm vợt muỗi ra vợt lia lịa ở đấy. Cứ nghe thấy tiếng nổ tách tách liên tục vang lên, sau đấy là mùi thịt muỗi cháy thơm thơm khét khét. 😂😂😂

- Con gái thì phải nhanh nhẹn lên chứ lị, rửa có mấy cái rau mãi ko xong.

Mẹ tôi ngồi ở bậc thềm nhìn tôi rửa rau mà sốt ruột, đã thế còn lườm tôi 1 cái, chắc thấy tôi lề mề xả nước rồi vớt vớt mấy cái rau đây mà.

- Rửa nhanh thì bẩn à?

- Rửa chậm như mày cho nát cái rau ra.

- Đã 30 tháng 11 rồi cơ à?- bố tôi nhìn quyển lịch ngạc nhiên hỏi.

- Đâu có, con xé nhầm đấy, hôm nay mới 29 thôi.

- Ừ, tháng nữa là Tết rồi.- bố tôi vừa lẩm bẩm vừa vào trong nhà lấy ấm ra đổ bã chè.

- Tết năm nay mẹ phải mua kẹo ngon ngon vào đấy nhớ.- tôi vừa nấu rau vừa nói với mẹ tôi ngồi gần đấy.

- Mẹ chưa thấy cái kẹo nào ko ngon với mày cả.

- Eo, đầy kẹo mẹ mua về con có thèm ăn đâu, như cái kẹo dẻo dẻo mẹ mua năm ngoái đấy, cả cái gói đấy mình mẹ ăn chứ con có động đến cái nào đâu.

- Kẹo dẻo nào nhể, mẹ chẳng thích Tết gì, chục triệu trong mấy ngày Tết cũng ko cánh mà bay.

- Mẹ đi cày tiền đi, xong Tết này mừng tuổi cho con rủng rỉnh 1 chút.

- Bao nhiêu mà rủng rỉnh.

- Càng nhiều càng tốt. Hehe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.