Bùa Thần

Chương 18




Phải nói trung tâm ăn chơi của những kẻ sành điệu phải là chốn này chứ không phải ở trung tâm thành phố. Chàng đã từng đọc nhiều sách báo ngoại quốc về

những chốn ăn chơi quốc tế nổi tiếng. Nhưng nếu đem cái xó sỉnh này mà so sánh với những chỗ đó, người ta cũng khó có thể định được hơn kém.

Ở bên Ý nổi tiếng thế giới với những con thuyền tình ái thì nơi đây, có ai phủ nhận được những chiếc ghe nhỏ bé đang đậu dọc bờ sông kia, với những cô gái

sẵn sàng dâng hiến tất cả thân thể trên sóng nước cho người tình một đêm bên bờ lạch vắng lặng, bao trùm bởi những hàng dừa nước tình tứ và thơ mộng là thua

kém.

Đó là chưa kể tới những mâm bàn đèn, những dọc tẩu thuốc phiện được các nàng hầu hạ tận miệng kẻ mua vui, dù là dân ghiền, hay khách làng chơi muốn thử một vài điếu cho biết mùi đời, cũng được các thần vệ nữ trong đêm săn sóc thật tận tình.

Đinh nhìn lên sân khấu. Một màn vũ dân tộc thật hấp dẫn với những chiếc nón lá và tà áo dài thướt tha. Ở đây hình như người ta luôn luôn cố tình lợi dụng những ngọn gió sông để thổi bật các tà áo dài lên cho khách nhìn rõ những cặp đùi hiện ra lồ lộ, dính sát vô làn vải quần mỏng manh ngược chiều ánh đèn sân khấu. Những đường cong, những vùng thịt nhấp nhô ẩn hiện, chỗ u lên, nơi chũng xuống đen ngòm hay hồng trắng...

Người Đinh nóng hổi, những làn gió đêm từ dưới sông thổi lên cũng không làm chàng thấy thỏa mãn chút nào. Chất men của rượu bia hừng hực trong lòng.

Nhất là thân thể của cả Ngân và Lyly Lan mới làm chàng ngây ngất làm sao. Da thịt hai người con gái này thi nhau cọ sát vào thân thể chàng tới run rẩy cả châu thân. Cho tới một lúc, chính Đinh không chịu nổi sự kích thích cùng tột đó, chàng phải nhướn người lên hỏi nho nhỏ:

- Các em định mướn ghe ở đâu?

Lyly Lan mỉm cười.

- Em có một chiếc thuyền riêng, cột ngay dưới nhà hàng này. Chúng ta chỉ cần đi tới cuối hành lang là có cầu thang xuống thuyền em ngay.

- Bộ em ở luôn trên thuyền à?

Lyly Lan ôm lấy cổ Đinh cắn nhe nhẹ, cười khúc khích, nói:

- Không, ai lại ở trên thuyền bao giờ. Em chỉ mua chiếc thuyền này để đêm đêm lên đó hút thuốc, tránh tai mắt của nhân viên công lực thôi. Bây giờ cũng khuya rồi, chúng mình xuống thuyền đi một vòng nhé.

Đinh chịu liền, chàng gật đầu, cả Lyly Lan và Ngân cùng đỡ chàng đứng dậy. Đi dọc theo hành lang nhà hàng, leo xuống một cái thang phía sau, cả ba người bước xuống một con thuyền cột tại đây. Nước sông đang lên cao nên xuống thuyền thực dễ.

Đinh không ngờ được chính Lyly Lan lại là người tự chèo con thuyền ra giữa giòng sông như vậy. Nàng cho thuyền chui qua cầu, đi quá về phía bên kia bờ sông một khúc rồi đâm vô bờ.

Nơi đây hình như cách biệt với hẳn thế giới bên ngoài. Những khu đất lầy lội kéo dài xa tít chằng chịt dừa nước. Nhất là vào giờ này, không còn gì hơn là hoang vu và bóng tối. Lyly Lan cắm cây sào xuống lòng sông, neo thuyền tại đây, cách bờ cũng mấy chục sải tay. Đinh nhìn qua bên kia sông, dãy nhà hàng ca nhạc chàng vừa ngồi đó, chập chờn ánh đèn như những bóng ma chơi, mịt mù trong đêm tối.

Khi Lyly Lan chui vô khoang trong thì Ngân đã bày bàn đèn ra rồi. Hình như nàng quen thuộc nơi đây như căn phòng của chính mình vậy. Nàng nhìn Lyly Lan cười khúc khích, nói:

- Hôm nay mày nôn nóng cái gì mà chèo thuyền mau quá vậy. Tao chưa kịp làm ngao nào mà mày đã neo thuyền rồi.

Lyly Lan sâ xuống bên cạnh Đinh, nàng đưa cả hai bàn tay bợ lấy má chàng, không trả lời Ngân mà nói với Đinh:

- Tay em. có lạnh không mình?

Đinh mỉm cười, nói:

- Trời nóng nực, bàn tay mát mẻ cúa em làm anh cảm thấy sảng khoái.

Lyly Lan chồm lên, hôn vô miệng chàng.

Quả thực anh là người biết nói chuyện cho đàn bà sung sướng.

Đinh ôm lấy nàng, chàng thì thào, gợi chuyện ngay:

- Anh nghĩ em còn biết nhiều chuyện đàn ông thích thú được nghe hơn.

Lyly Lan ngả ngớn, nói:

- Chuyện gì, anh nói đi.

- Anh nghe nói em có một người tình tuyệt diệu.

Ai đó anh?

- Anh Vinh.

Lyly Lan hơi nhổm dậy, hỏi;

- Ai nói cho anh biết điều đô?

- Anh nghe trong lời ca. Những bài hát vừa rồi trong nhà hàng không phải là em hát cho Vinh đó hay sao? Có ai lại không biết điều này.

Lyly Lan nhìn vô bóng đêm mờ mịt, nàng nói như trong mơ:

- Phải rồi, hồi đó chỉ có mình anh ấy mới làm lòng em mê mẩn được như vậy.

- Còn bây giờ thì sao?

- Chỉ là kỷ niệm thôi.

Nói xong, nàng với chiếc dọc tẩu Ngân vừa trao, hít một hơi thực mạnh.

Đinh nói thực nhỏ:

- Em kể cho anh về những kỷ niệm êm đẹp đó đêm nay được không?

Lyly Lan trả lại dọc tẩu cho Ngân, nói nho nhỏ:

- Được chứ anh, em thích được tâm sự. Anh có thực tình muốn nghe hay không?

- Nói đi em, đó là điều anh hằng mong ước.

Trong ánh sáng lờ mờ của cây đèn dầu lạc. Lyly Lan bắt đầu kể về mối Unh giang hồ của nàng với Vinh. Một câu chuyện có máu và nước mắt chan hoà, rồi kết thúc bằng những chém giết man rợ. Những giành giựt địa vị trong làng chơi cho tới những tội ác không ai ngờ có thể lại xảy ra. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn lại là một kỷ niệm trong ký ức của một cô ca kỷ giang hồ.

° ° °

Sáng sớm trở về nhà, Đinh được tin Thảo đã về, chàng tới nhà nàng rủ qua nhà thầy San ngay. Thảo vui vẻ tíu tít như một con chim nhỏ bên người tình. Nàng không ngờ Đinh đã tìm ra tất cả những gì cần thiết trong câu chuyện này.

Đinh kể lại hết tình tiết những gì chàng thu lượm được trong mấy hôm nay. Lẽ dĩ nhiên chàng chẳng dại gì thú tội trước mặt Thảo những gần gủi với giới giang hồ như vừa rồi. Nhưng có lẽ Đinh không qua mặt được thầy San, chàng thấy mặt ông rầu rầu và có cái nhìn Đinh hơi khác.

Thảo nghe xong những gì Đinh nói lại, le lưỡi hỏi:

- Sự việc xảy ra có ghê gớm tới độ đó thực không.

Lợi hại tới như vậy hay sao?

Đinh trả lời:

- Sự thật trước mắt, không tin không được.

Thầy San trầm ngâm hồi lâu mới nói:

ChếMạc Triết là tay cao thủ trừma ai cũng biết, y đối phó cũng không xong, phải nói tình thế rất nguy hiểm.

Thảo nói:

- Sư phụ à, chúng mình có nên rút lui không?

Thầy San nhìn Thảo hiền từ hỏi:

- Con mong chúng mình rút lui à

Thảo lắc đầu, cương quyết nói:

- Dạ không, thưa thầy, ma kia đã giết hại biết bao nhiêu người. Con nhất định phải đương đầu với nó.

Thầy San hỏi:

- Con có cách nào?

Thảo mím môi:

- Sự việc như vậy làm sao con có cách gì được chứ. Nhất định là phải nhờ sư phụ rồi.

Thầy San thở dài:

- Sự việc này không đơn giản như con nghĩ đâu.

ChếMạc Triết tài ba không kém gì thầy, trực diện với con ma đó còn bỏ mạng. Bây giờ ta nhất định dùng đường lối cứng rắn đó có hơn gì ông ta đâu.

Thảo nói:

- Như vậy nhất định sư phụ phải có biện pháp. Ác quỉ kia trước sau gì cũng tìm tới đây vì chiếc hộp sắt giam giữ con ma vợ nó còn nằm trong tay ta. Hơn thế nữa, khi còn sống, chính con ma vợ này còn gian ác hơn thằng chồng nó gấp bội. Nếu bây giờ được thằng chồng về giải thoát, chắc chắn nó không để cho chúng ta yên.

Thầy San gật đầu.

- Cũng vì vậy mà mình nhất định phải tìm ra biện pháp trước trời tối, vì hôm nay chính là ngày phải làm cho xong việc này.

Nói xong, người ông sững lại, ngơ ngơ, ngáo ngáo; thậm chí hai mắt cũng lờ đờ. Thảo là học trò cưng của ông từnhiều nămnay cũng khônghiểunổi sưphụ mình.

Có lúc ông đùa dỡn như con nít, có lúc ông nghiêm trang đạo mạo khác thường. Nhưng tình trạng nhưngày hôm nay nàng chưa từng thấy. Thảo hoảng hốt nói:

- Sư phụ, sư phụ bệnh rồi hả. Có cần con đưa đi bác sĩ không?

Thầy San tự nhiên trong trạng thái phờ phạc, giống như một người đang kiệt sức, thều thào nói:

- Không, tôi không có sao đâu.

Thảo vẫn không an lòng hỏi:

Sư phụ không có gì thực không?

Thầy San hơi mỉm cười.

- Nếu có gì xảy ra rồi, tôi đâu có ngồi mà nói chuyện nhưthế này được nữa. Sắc diện tôi vẫn còn tốt lành phải không?

Thảo lắc đầu.

- Sư phụ còn cho là có sắc diện tốt nữa hay sao.

Để con lấy tấm kiếng cho thầy coi nhé.

- Khỏi cần, con tưởng sư phụ bị ma bắt rồi hay sao. Sự thực thì mấy bữa nay ta bảo các con đi truy lùng tung tích của hai vợ chồng con ma này là để được yên tĩnh, rảnh rỗi mà đi tìm con ma kia. Con ma đực nó khôn lanh và quỉ quyệt vô cùng, không bao giờ y chịu trực diện với chúng mình trong những lúc mình đi tìm nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.