Đồng Miên Miên ngây ngốc đứng tại chỗ, mãi sau mới có thể di chuyển đến bên cửa sổ, cô vạch nhẹ tấm màn che cửa nhìn ra bên ngoài. Xe của Hoắc Từ Minh như một con báo lao nhanh trên cung đường vắng vẻ.
Bất giác khóe miệng Đồng Miên Miên hơi cong lên, cô đưa tay chạm nhẹ vào nơi Hoắc Từ Minh vừa hôn mình, tự nhiên lòng có chút rung động.
“Mình nghĩ gì vậy, điên rồi!” Các suy nghĩ sau đó đều bị cô lược bỏ ra khỏi đầu mình, Đồng Miên Miên lắc lắc đầu, sau đó lại dùng hai tay vỗ má.
Thời kì của giai đoạn đầu mang thai, phụ nữ rất nhạy cảm với các suy nghĩ, tâm trạng và cảm xúc rất dễ giao động linh hoạt. Chính vì vậy có thể các hành động dịu dàng của Hoắc Từ Minh khiến cô cảm thấy mình được nâng niu như một người vợ đúng mực. Cô là đang ảo tưởng về mối quan hệ của hai người!
Sau khi ngâm mình tắm rửa sạch sẽ, Đồng Miên Miên mặc chiếc váy rộng thoải mái, nhìn cô bây giờ thật đáng yêu, tóc của cô được người hầu bện lại phía sau rất thục nữ, khuôn mặt ngọt ngào này thật khiến người khác khó rời mắt.
“Tiểu thư Miên Miên, cô thật xinh đẹp.”
Ngồi trước bàn trang điểm, phía sau Đồng Miên Miên là nữ hầu quen thuộc đó, trong phòng có ba bốn người đứng rất lễ phép hai bên, chỉ có nữ hầu thân cận này là tiếp chuyện với cô.
Đồng Miên Miên ngẩng đầu soi kĩ gương mặt mình rồi hơi hướng mắt lên nhìn người phụ nữ đứng sau mình trong gương đang được phản chiếu lại.
“Tôi chỉ ưa nhìn hơn nhiều người thôi.” Cô trả lời.
Cô gái đó lắc đầu, hai tay đặt nhẹ lên vai Đồng Miên Miên, cười hiền hậu. “Tiểu thư cô xem, cô như vậy mà chỉ ưa nhìn, tôi thấy cô đi thi hoa hậu còn được nữa là. Trước kia là do cô không chịu chăm sóc da mà thôi, so với lần đầu gặp cô bây giờ đã xinh đẹp hơn rất nhiều. Tôi theo hầu Hoắc tổng từ trước đến nay, lần đầu tiên được phục vụ một người dịu dàng còn mê người như cô. Tiểu thư Thẩm Vũ cũng không thể so sánh với cô được, chẳng trách ngài Hoắc…”
Nói đến đây thấy thái độ Đồng Miên Miên thay đổi tệ đi, nữ hầu đó đưa tay lên bịt miệng mình lại vì biết vừa lỡ lời, chỉ sợ Đồng Miên Miên nổi giận cô ta sẽ bị Hoắc tổng xử phạt mất.
“Tiểu thư Miên Miên, tôi thật sự không cố ý nhắc đến cô ấy, mong cô tha thứ.” Nữ hầu đó cúi gập lưng liên tục xin lỗi Đồng Miên Miên.
Đồng Miên Miên hơi giãn chân mày rồi đứng dậy vỗ nhẹ vào vai cô ta. “Được rồi, không sao.”
Người hầu đó vì sợ sệt thôi mà đã rưng rưng như sắp khóc, nhưng thấy thái độ bình tĩnh như không của Đồng Miên Miên thì đã ổn định hơn phần nào, lại vui vui vẻ vẻ buôn chuyện phiếm với Đồng Miên Miên.
“Tôi muốn ra ngoài biển đi dạo.” Đồng Miên Miên chỉ tay ra cửa sổ, ngoái đầu nhìn đám người hầu kia.
Bọn họ nhìn nhau rồi cúi đầu lễ độ. “Được ạ, chúng tôi sẽ chuẩn bị.”
Ra bên ngoài vì muốn thoải mái nên Đồng Miên Miên nói với đám vệ sĩ chỉ để người hầu đi theo mình, người theo Đồng Miên Miên chỉ có hai người. Cô cũng khá kinh ngạc khi bọn họ lại để cô tự do thay vì đi theo kè kè như trông em bé.
“Để cô ấy đi như vậy ổn chứ?”
“Không sao, tôi đã sắp xếp các người khác bao vây khu vực này, cô ấy không thể chạy khỏi đây.”
Đám vệ sĩ đứng từ xa nhìn Đồng Miên Miên, sau đó rút lui.
Đồng Miên Miên đi đôi giày bệt trắng đính ngọc đá nhỏ nhắn, đầu đội chiếc mũi cói vành, vừa dạo vừa tận hưởng mùi thơm từ biển cả.
Gió thổi tới mang theo vị mằn mặn khiến người khác cảm thấy sảng khoái vô cùng, mặt trời cũng sắp lên rồi, ngắm nhìn bình minh ở biển thật lãng mạn.
“Tiểu thư, biển thật đẹp ha!”
“Ừm.”
“Tiểu thư có muốn ăn gì không?”
“Tôi chưa đói.”
Chạm chân đến cát vàng, Đồng Miên Miên mỉm cười tươi rói, cô dang hai tay như ôm lấy bầu không khí, hòa mình vào khí hậu này đúng là tuyệt vời.
“Đồng Miên Miên?”
Đâu đó tiếng gió vang vọng tới một giọng người đàn ông thanh cao, Đồng Miên Miên mở mắt nhìn về phía trước, bất ngờ thốt lên. “Bách Gia Yến?”
Bách Gia Yến dạo bước cùng Đồng Miên Miên, người hầu của cô được cô ra lệnh đi lùi về phía sau một khoảng để hai người có thể thoải mái hơn. Đã lâu không thấy Đồng Miên Miên, Bách Gia Yến có chút cảm động nhìn cô từ đầu đến chân.
“Bấy lâu nay cô đi đâu thế hả?”
Đồng Miên Miên cười xòa, không trả lời anh.
Bách Gia Yến nhíu mày cau có, anh bất chợt đưa tay ra nắm chặt cổ tay Đồng Miên Miên, ép cô quay lại nhìn mình. Mái tóc ngắn của anh bị gió biển thổi hất lên, khuôn mặt anh tuấn tỏa sáng nhưng không mấy vui vẻ. “Tôi đã tìm cô suốt đấy, tôi tưởng cô đi biệt tích luôn rồi, không trở về nữa.”
Đồng Miên Miên sợ hãi, khuôn mặt tụt mấy phần huyết sắc trước thái độ của Bách Gia Yến, anh ta đúng thật là lo lắng cho cô, không giống đang nói dối.
Thấy Đồng Miên Miên nhìn mình đau khổ như có nỗi lòng riêng, Bách Gia Yến buông tay cô ra không chất vấn nữa. “Cô ổn chứ?”
Đồng Miên Miên xoa xoa cổ tay mình. “Tôi ổn, cảm ơn anh đã quan tâm, tôi thật sự không sao hết.”
Anh đảo mắt quay đầu nhìn hai người phụ nữ đi theo Đồng Miên Miên, tỏ vẻ nghi ngờ. “Bọn họ là người của cô à.”
Cô gật đầu nhận định.
“Thấy cô không sao là tôi yên tâm rồi. Bây giờ cô ở đâu, không quay về khách sạn nữa sao?”
Đồng Miên Miên cười ngọt tỏ vẻ cảm ơn Bách Gia Yến. Một tên thiếu gia phóng túng như anh ta cũng có bộ mặt tốt đẹp này sao. “Tôi về nhà rồi, không ở đó nữa.”
Khuôn mặt Bách Gia Yến lộ rõ vẻ hụt hẫng và thất vọng, anh không nhìn cô nữa mà nhìn biển vẻ ưu tư.
“Thời gian qua anh sống tốt chứ, có hại cô gái nào không?” Để thay đổi không khí Đồng Miên Miên bắt đầu moi móc tật xấu của Bách Gia Yến.
Bách Gia Yến cười lạnh. “Tôi giống kẻ hại người lắm à.”
“Đương nhiên!”
Bách Gia Yến đưa hai tay ra phía sau đầu vẻ phiêu du tuấn lãng. “Cô gái của tôi ơi, tôi thật sự tốt bụng lắm đó.”
Đồng Miên Miên xì miệng nhìn Bách Gia Yến khinh thường. “Tốt bụng vậy mà tôi không biết, thiệt thòi cho anh rồi.” Nói xong cô lại nhìn biển, rồi lại nhìn bờ cát mịn, không để ý đến Bách Gia Yến nữa.
Chỉ có Bách Gia Yến là vẫn luôn nhìn kỹ từng hành động của cô như thỏa mãn thú vui trong lòng. Trong mắt cô anh là người xấu, trong mắt anh cô là người phụ nữ đặc biệt. Mấy ngày qua không có giây phút nào anh ăn ngon ngủ yên, hàng ngày truy tìm tung tích của Đồng Miên Miên nhưng không tài nào tìm ra nổi. Giống như mọi thông tin của cô đều được bảo mật kĩ càng, với bộ dạng ngày hôm nay của Đồng Miên Miên, anh cũng phần nào đoán ra gia thế của cô hẳn cũng không đơn giản gì. Trước kia cứ nghĩ cô là người phụ nữ nghèo nàn, hóa ra…
Đồng Miên Miên bỗng cúi xuống nhặt một chiếc vỏ sò trắng, vỏ sò cứ như được trạm khắc tinh tế, thật đẹp.
“Còn trẻ con lắm hay sao?” Bách Gia Yến nhìn cô vui vẻ bèn chen ngang.
Đồng Miên Miên tụt hứng lườm anh. “Anh là đồ mù thẩm mỹ, tôi không so đo.”
“Ồ, mù thẩm mỹ.” Bách Gia Yến nhại lại lời cô, miệng cong cong, đúng thật là mù thẩm mỹ mới nhìn trúng cô.