Boss Đại Giá! Muốn Gả Cho Tôi

Chương 38




Dạ lái xe trở về căn nhà nhỏ.

Quả nhiên bóng đèn bên trong vẫn còn sáng, chắc là Hiểu Trình vẫn còn đợi chờ anh trở về.

Anh mở cửa bước vào, dáng người cao ráo với đôi mắt âu yếm nhìn thấy người phụ nữ ngủ gục trên bàn. Đôi mắt thanh tú nhắm chặt vào nhau ngủ thật ngon lành, đôi môi có vẻ thoải mái thả lỏng mà không sợ ai kia lén lút hôn trộm.

Thượng Quan Dạ lắc đầu cười, anh cởi bỏ áo vest để trên sô pha rồi nhỏ nhẹ bước lại ngồi gần Hiểu Trình.

Ánh mắt anh ôn nhu nhìn cô ngủ, bàn tay thô xương từ lúc nào lại nghịch ngợm trên mái tóc cô. Thượng Quan Dạ ngửi nhẹ mùi thơm vương vấn trên tóc cô mà thoải mái hẳn.

Quả nhiên vẫn là mùi hương quen thuộc này.

A Trình an tâm như vậy làm anh càng muốn cất dấu cô, không muốn ai làm tổn thương cô cả. Nhưng có lẽ người làm cô tổn thương lại chính là anh.

Đôi mắt anh như chùn xuống hẳn, trong lòng hiện lên sự buồn bã, sự áp lực trong lòng không thể nào giải bày.

Thật khó chịu.

Đôi môi anh mấp máy lầm bầm nhỏ " A Trình, đối với anh điều đáng sợ nhất không phải là cái chết mà mấy em."

Bàn tay thô nhẹ nhàng vuốt mái tóc đang xoả trên trán cô rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên.

...............

Buổi sáng sớm, tại công ty, Hiểu Trình đến từ rất sớm nhưng cũng không gặp được anh.

Hình như hôm qua Dạ không trở về nhà, hay là do cô ngủ quên rồi không biết anh về từ khi nào.

Bây giờ Dạ đi họp rồi, thư ký như cô còn không được đi cùng, ngay cả một câu cũng chưa kịp nói với nhau. Chưa gì mà đã thấy nhớ anh rồi ?

..................

Buổi trưa ở công ty, lúc sáng cô có dậy sớm làm thức ăn nên bữa trưa là cơm hộp. Tâm trạng phấn chấn vui vẻ, cô làm tận hai phần cơm nên bây giờ vẫn đang ngắm nhìn cái hộp nhỏ xinh vừa chờ đợi anh.

Ở dưới đại sảnh công ty, một cô gái trẻ đẹp mang theo mang theo một hộp cơm màu hồng nhỏ nhắn vui vẻ tung tăng đến.

Thượng Quan phu nhân đưa thẻ ra vào cho Giang Tranh nên thuận lợi ra vào mà không phải báo cho tiếp tân.

Giang Tranh vào tới thang máy định ấn nút đóng cửa thì Hạ Kỳ lại lãnh đạm đi vào trong. Nhìn thấy Kỳ ca ca, Giang Tranh tươi cười hớn hở chạy tới ôm chầm lấy hắn.

Hắn cũng sững người, lâu ngày chưa gặp lại cô út nhỏ nghịch ngợm này đúng thật là cũng có chút nhớ nhung. Hắn đưa bàn tay lên xoa đầu nhóc con trong lồng ngực, miệng nở một nụ cười nói.

" Tranh nhỉ về từ lúc nào? Sao không nói cho anh biết!" hắn hướng mắt xuống nhìn hộp cơm trong tay Giang Tranh rồi nói tiếp " Em đến tìm Dạ mặt lạnh ?"

Nghe đến đây Giang Tranh vui vẻ nhưng rồi lại rơi vào trạng thái buồn bã " Dạ ca ca nói với em là anh ấy đã có người trong lòng rồi. Mà bác mà còn ép anh ấy quen em ! Thật sự là em không biết chuyện đó..." nói đến đây Giang Tranh lại ngập ngừng, khuôn mặt dễ thương có chút sụt sịt " Em không cố ý đâu Kỳ ca ca, làm em gái anh ấy thôi cũng vui lắm rồi !"

Giang Tranh nhắc đến chuyện đó thì chắc chắn là Dạ đang đấu tranh với Thượng Quan phu nhân vì Hiểu Trình. Giang Tranh chưa biết Hiểu Trình ngược lại cô ấy cũng vậy ?

Tên Dạ lần này đau đầu thật rồi.

" Anh biết rồi, đúng lúc anh cũng lên tìm Dạ. Chúng ta đi thôi ?"

................

Vào đến cửa phòng chủ tịch, cảnh chị xinh đẹp đang làm việc lại làm cho cô gái nhỏ thấy tò mò mà chạy tới lén nhìn.

Nhìn khuôn mặt ngây thơ kia đang chăm chú nhìn mình làm Hiểu Trình giật mình. Nãy giờ cô không chú ý đến cô gái kia, không biết có làm cho cô ấy sợ không.

" Em là ?"

" Chị xinh đẹp, em tên là Giang Tranh. Dạ ca ca đâu rồi ạ! Em đến đưa cơm cho anh ấy." Giang Tranh vui vẻ nói.

Nhìn Hạ Kỳ đứng phía sau lưng Giang Tranh làm cô cũng đủ hiểu. Giang Tranh là người mà Thượng Quan phu nhân muốn Dạ cưới.

Nhìn cô bé tuổi mới lớn ngây thơ như vậy lại làm Hiểu Trình cảm thấy có lỗi. Cô ngập ngừng nói " Dạ, à... không! Chủ tịch, anh ấy vẫn đang họp, từ sáng tới giờ chị chưa thấy anh ấy về nên em ráng đợi nhé!"

" Vâng !"

Hiểu Trình vừa làm việc nhưng đầu óc cô lại suy nghĩ rất nhiều chuyện. Nhìn Giang Tranh hoàn hảo như vậy trong cô lại có cảm giác chạnh lòng, thấy tự ti về bản thân mình.

Trong lòng thật khó chịu, trái tim như bị bóp chặt lại đau đến thấu tâm can.

Cuối cùng Dạ cũng trở về, trông anh khá mệt mỏi, ngay cả cái cà vạt cũng bị nới lỏng ra trông thật lộn xộn.

Vừa nhìn thấy anh, Giang Tranh đã vui vẻ chạy tới nhào vào lòng anh như bình thường vẫn thường hay làm. Cô gái nhỏ vui vẻ cầm hộp cơm trên tay đưa anh và dặn dò.

" Dạ ca ca, em cất công chọn thức ăn cho anh đấy! Chắc nó không còn nóng nữa nhưng chắc cũng không tệ lắm đâu."

Dạ như không nghe những lời Giang Tranh đang nói, đôi mắt anh liếc qua nhìn cô từ xa. Cơm hộp trên bàn còn nguyên, chắc đến bây giờ Hiểu Trình vẫn chưa ăn.

Anh có chút lo lắng lại khó chịu trong lòng, Hiểu Trình hay cả một cái nhìn cũng không nhìn anh.

Nhìn Giang Tranh ôm chặt lấy anh, trái tim cô thật khó chịu, đến hô hấp cũng khó khăn hẳn. Hiểu Trình khó chịu đến muốn khóc nhưng đôi môi lại bị cô cắn chặt lấy cố gắng nhẫn nhịn.

Hạ Kỳ ngồi một bên sô pha, hắn để ý sắc mặt của Hiểu Trình rồi lại quay qua nhìn Dạ. Hắn thật sự muốn cướp cô ngay lập tức chứ không phải là ngồi chứng kiến hắn làm cô đau lòng.

Bàn tay trên bàn phím dần run lên hẳn, cả người cô cảm thấy lành lạnh khó chịu. Trong lòng như bị hàng vạn mũi kim đâm rỉ máu, nghẹn ngào đến mức cả nước mắt cũng không chảy nổi.

Anh cầm lấy hộp cơm của Giang Tranh rồi đi thẳng vào trong không nói một câu. Mặc dù anh biết cô gắng gượng kìm nén đau đớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.