Buổi chiều cô được xuất viện và đương nhiên vẫn là lý do ghét bệnh viện.
Vừa mới ra khỏi cổng chưa gì cô đã đòi đi xe buýt về nhà, anh một mực không cho phép cô đi trên cái thể loại xe đông người dễ lây nhiễm vi khuẩn như vậy được. Sẽ rất có hại cho sức khỏe của cô. \( Tính tổng tài, sạch sẽ vẫn hơn \)
Sau một lúc lâu đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cô vẫn chắc thắng.
Trên đường đi đến bến xe, vì sợ cô đau chân nên Dạ lại bắt đầu lo lắng. Vừa đi vừa để ý đến cô không ngừng, cuối cùng không chịu được nữa anh bước ra trước, liền ôn nhu cúi xuống trừa lại phần lưng trước mặt cô.
Hiểu Trình quả thật chưa load nổi, cô không hề nghĩ ra là anh muốn làm gì.
" Anh làm gì thế ?" cô hỏi.
" Lên đây anh cõng em đi, đi bộ mỏi chân lắm." anh nghoảnh ra sau nói.
Cô khá bất ngờ chợt sững người tại chỗ, rồi lại mỉm cười hạnh phúc leo lên người anh.
Người anh khá cao lớn nên cô quá nhỏ nhắn nên leo lên quả thật khó khăn xíu.
" Được chưa, anh đi nhé. " anh thoả mãn vừa nhịn cười ôn nhu nói.
" Ừ, đi thôi, hướng về phía trước. " cô chỉ tay về phía trước nói lớn.
Xong anh dần lê bước chạy càng lúc nhanh hơn nên suy ra cả cô và anh đều rất phấn khích. Đúng là cô chưa bao giờ cảm thấy được lo lắng, được trân trọng, được chăm sóc như vậy từ một người đàn ông. Anh quả thật rất tốt, luôn lo lắng cho cô từng chút một.
Vừa nghĩ cô vừa hạnh phúc mỉm cười nhìn một bên khuôn mặt anh.
" Dạ, hình như em thích anh thật rồi. " cô nói nhỏ.
.........
Đến bến xe, hầu rất như chỉ có vài người đứng đợi. Anh cõng cô đi tới nơi, bao nhiêu ánh mắt đều dán hẳn lên người anh và cô.
Hiểu Trình quá gượng gạo nên thì thầm bên tai anh " Anh mau thả em xuống đi. Mọi người đều nhìn kìa. "
" Kệ họ chứ, em có số hưởng thụ nên họ ghen tị cũng đúng thôi. " anh thản nhiên nói
"..."
Xe buýt đi tới nơi liền từ từ chậm rãi lại rồi dừng luôn, lái phụ bắt đầu mở cửa nghênh đón khách.
Ấy vậy mà, anh lại là lần đầu đi buýt, ban đầu có chút lạ lẫm nhíu mày nhìn nhưng rồi lại thả lỏng.
Cô vừa mới lê chân bước đi thì anh bế cô ngay rồi bước lên xe.
Anh vẫn khuôn mặt lạnh đặt cô vào chỗ ngồi rồi bước xuống trả tiền. Anh cầm ví ra rồi lấy tiền đưa cho ông tài xế, ổng khá choáng với tờ tiền anh đang cầm.
Chưa bao giờ gặp ai như anh, đi xe buýt chỉ cần đưa tiền lẻ với đơn vị nhỏ còn anh lại là tờ tiền đủ để tài xế lái xe cả tháng trời.
Anh đứng che mất máy thanh toán nên cô chỉ nhìn thấy vẻ mặt ông tài xế. Chẳng biết anh đã làm gì mà vẻ mặt tài xế khó coi như vậy.
Nhìn ông ta có vẻ bất ngờ nên anh lại ngây ngô hỏi " Có ý kiến gì sao ?"
" Ờm....chỉ cần đưa tôi tiền lẻ hoặc xu thôi, tờ đấy của cậu tôi chỉ có thể đưa cho cậu một tá xu thôi. " ông hơi lo lắng nói.
" Vậy cũng được, thôi đi mà còn lái xe nhanh cho chúng tôi về. " anh lạnh lùng nói.
Thối xong, anh cầm một túi xu đi dần về phía cô. Chỉ tiếc một cái là.....xe đột nhiên lăn bánh chạy làm anh chưa kịp phản ứng đã ngã ra đằng trước làm cho đống tiền bay tùm lum. \( tui không biết mấy cái tiền Trung đâu, định cho tiền Việt vào nhưng thôi mô tả đại vậy. Thông cảm nha các bác. \)
Anh vừa ngồi dậy đã gượng gạo làm cho cô nãy giờ cứ nín cười rồi không nhịn được nữa mà cười lớn.
Phải công nhận là đối với người ngoài anh rất lạnh lùng ngầu nhưng đối với cô lại rất ấm áp giống như mẹ vậy, còn bây giờ là tấu hài.
Xu của anh rớt tùm lum làm mọi người trên xe đều xúm lại nhặt lấy.
Thời gian ngồi trên xe buýt anh đều im lặng kèm theo vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ chuyện gì đó đến nỗi thất thần.
Nhìn anh rõ ràng là có chuyện, cô cầm tay anh giọng an ủi nhẹ nhàng hỏi " Có chuyện sao?"
Cuối cùng Dạ lại gạt đi vẻ mặt thất thần rồi lắc đầu như chưa có chuyện gì. Điều đó cũng làm cô có chút lo nghĩ.
...........
Màn đêm cuối cùng cũng buông xuống, cô vì mệt mỏi nên đã ngủ say và chỉ còn anh vẫn thao thức suy tư. Trong lòng anh đã có quyết định nhưng rồi lại không nỡ.
Anh nghoảnh lại nhìn cô rồi dần lê chân bước lại. Nhìn ngắm khuôn mặt cô đang ngủ thật đẹp, nhìn ngắm hồi lâu làm lòng anh thêm thổn thức, anh thật khao khát muốn có cô.
Điều anh sợ là cô liệu có chấp nhận anh.
Thượng Quan Dạ nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô rồi lưu luyến xách vali ra khỏi nhà.
............
Trời gần sáng cô đột nhiên thức dậy vì có cảm giác hơi lạ. Cô vừa nằm mơ ác mộng từng người thân đều bỏ cô đi, mẹ viện trưởng, Dạ.
Dạ ?
Cô nhìn xuống chiếc giường nhỏ của anh thường ngày nằm ngủ mà bất ngờ. Bây giờ cô rất hoảng loạn vội vàng chạy xung quanh nhà từ nhà tắm đến nhà vệ sinh đều không có anh.
Rốt cuộc là anh đi đâu rồi, anh bỏ cô đi sao?
Nước mắt cô chưa gì đã rơi dàn dụa cả khuôn mặt vội vàng lục tủ đồ của anh cũng hoàn toàn trống rỗng.
Cô dần hoảng sợ lo lắng hơn đi tìm anh khắp nhà đều không có. Cuối cùng cô lại thấy một mảnh giấy nhỏ ở dưới cốc sữa bên cạnh bàn.
Hiểu Trình vừa khóc nức nở vừa đọc bức thư của anh.
" Đừng lo, anh chỉ làm chút việc. Nhớ đây Nhan Hiểu Trình, anh nhất định sẽ về lấy lại một thứ ở chỗ em đấy. Yêu em..."
Đọc xong bức thư, cô chỉ suy nghĩ một chút rồi lau hết nước mắt trên mặt mình còn cố gắng phấn chấn.
Dạ chỉ đi làm việc của anh, anh đã nói trở về thì nhất định sẽ trở về. Cô trấn an...
" Chưa gì mà mình đã nhớ anh ấy rồi."
..........
Hôm nay cô đến công ty làm việc, mấy ngày anh đi cô đều thất thần chán nản nên ăn uống thất thường thành ra hôm nay có chút mệt mỏi choáng váng.
Vừa vào đến đại sảnh đã nghe mọi người xì xầm bàn tán.
" Nghe nói hôm nay mở cuộc họp hội đồng quản trị chủ tịch sẽ xuất hiện đấy. "
" Thật sao, tôi mong được nhìn thấy chủ tịch lâu lắm rồi. "
" Ôi mong quá!!!"
Chủ tịch của Quan thị! Đúng là cô có chút tò mò.