Đường Hằng Xa chậm rãi thong thả đi hai bước, đứng lại trước cửa sổ , xa xa ngoài kia chính là đài cảnh cao 36 tảng, cây cối rậm rạp vây quanh nó, xuyên qua tới tầm mắt trở nên mơ hồ xám xịt, rối rắm.
“Bằng vào việc Đường thị gia nhập vận chuyển quốc tế, dụ tôi vào cuộc; bằng vào cục diện nước sôi lửa bỏng của Giang gia, ép tôi rat ay; Ôn Trạch, nếu không phải mấy ngày sau Phí Như Phong phục kích cậu, nếu không phải kinh nghiệm tôi dày dặn, xác nhận cậu hận Phí Như Phong thấu xương thì tôi thật sự nghi ngờ cậu có tính toán khác, nhưng mà cho dù là vậy, tôi vẫn không thể tin cậu!” Đường Hằng Xa nghi ngờ, cục diện này hoàn toàn là do tay Ôn Trạch bày ra, mỗi bước họ đi đều dựa theo con đường Ôn Trạch đã tính toán, không thể không đi, nhưng trực giác nhiều năm trên chiến trường thương nghiệp cũng nhắc nhở Đường Hằng Xa rằng mọi chuyện cực kỳ không ổn, tiến là nguy, lui là hiểm, tiếng không được mà lùi cũng chẳng xong, tất cả đều ràng buộc kiếm chế lợi thế của nhau.
“Nếu không phải đối thủ quá mạnh mẽ, tôi tuyệt đối không phân chia lợi ích của mình, tôi không nghĩ đấu đến cuối cùng, đều vẫn phải tiếc nuối, Phí Như Phong nhất định phải chết, hơn cả chết, mà còn phải làm cho hắn không có một chỗ đặt chân ở Tuyên Thành này, tôi muốn hoàn toàn diệt trừ họ Phí này ở Tuyên thành, tôi muốn hắn chết không nhắm mắt, tôi muốn hắn xương cốt cũng chẳng còn! Mà điều này chỉ khi toàn bộ thế lực ở Tuyên thành này tập trung lại mới làm được, Đường tiên sinh nói không tin tôi, nhưng mà đề nghị dưới đây của tôi có thể đánh mất băn khoăn của ngài!”
Đường Hằng Xa trầm ngâm nhìn Ôn Trạch, rất quen thuộc, loại đố kỵ cắn nuốt xương cốt, thủ đoạn tàn nhẫn lãnh khốc, giật mình như lịch sử đang tái hiện.
“Nguyện ý nghe thử.”
“Ba nhà Giang Ôn Đường hợp tác, thành lập tập đoàn Thịnh Thế, phát hành cổ phiếu mới, dùng 3 điểm cổ cũ đổi một cổ mới, làm như vậy đầu tiên có thể giải quyết vấn đề tài chính không đủ; thứ hai có thể hóa giải xu hướng suy tàn của cổ phiếu Giang thị và Ôn thị do bán ra ồ ạt; ba là có thể ngăn người có ý muốn nhân cơ hội nắm giữ quyền khống chế cổ phần Giang thị, làm khó chúng ta; Bốn là, Đường Giang hai nhà có thể nắm giữ chặt chẽ quyền không chế cổ phần tập đoàn mới, ngại gì Ôn Trạch, cuốc sống cộng sinh, Đường tiên sinh sẽ không nghĩ Ôn Trạch tôi muốn hủy đi giang sơn mà mình kiến tạo chứ?”
Không chê vào đâu được, Đường Bảo Như suy qua nghĩ lại, không có một kẽ hở để tìm ra.
“Anh, chống đỡ là biện pháp duy nhất hiệu quả, nếu không nhanh chóng quyết đoán, ngày mai lại có thay đổi nghiêng trời lệch đất gì…” Đường Bảo Như giống chim sợ cành cong. Chỉ có kiềm chế Phí Như Phong mới có thể cam đoan hắn không có sực lực và tâm trí đối phó với Tiểu Nặc, không cần biết là cách gì, bà đều phải thử một lần, huống hồ cách trước mắt chính là cách tốt nhất, căn bản không cần lo lắng.
“Số hàng vận chuyển từ nước X ra, ngài có biết là của ai không?” Ôn Trạch khẽ làm một ký hiệu tay.
Đường Hằng Xa ngạc nhiên, đây mới là điều làm hắn thật sự khiếp sợ! “Sử Hoa Lấy Đán tướng quân”
“Đúng!” Ánh mắt Ôn Trạch tràn ngập thần bí.
“Nhân vật quyền lực số một số hai nước X, tiền tài quyền lực của hắn khó mà đánh giá được, ngay cả tổng thống đối với hắn cũng là nói gì nghe nấy, khó trách tập đoàn Vệ Lợi Tốn Anh Tư muốn kiến tạo xưởng đóng tàu ở nước X. Tại đó có hắn hỗ trợ, có chuyện gì mà không làm được chứ? Mà có thể là làm chuyến vận chuyển lần này, tram lợi mà không hại.
“Nhưng mà tướng quân cũng không muốn có ai biết hắn lần này vận chuyển cái gì.”
Đường Hằng Xa ngầm hiểu, thời thế nước X không ổn ai mà không muốn đưa tài sản của mình tới nơi an toàn chứ.
“Trừ góp vốn, tôi còn cần cậu Ôn ký tên vào một văn bản.” Đường Hằng Xa đưa cho Ôn Trạch một điều kiện ngoại lề.
“Đường tiên sinh cũng không phải đang ép tôi vào cuộc hay sao.” Một cái chớp mắt kéo đi biều tình lãnh liệt trong đáy mắt Ôn Trạch, hắn cầm văn kiện lên, vừa nhìn xuống liền giận tím mặt, “Đường tiên sinh, chuyện này không phải quá ép người hay sao, sau khi tôi làm Phí thị phá sản, phải chuyển nhượng toàn bộ cổ phần Ôn thị cho Đường thị?”
Ôn Trạch cười lạnh, “Đối phó Phí thị là vì mọi người, nhưng trả giá chị một mình Ôn Trạch chị, Đường tiên sinh cũng quá không công bằng!” Ôn Trạch không xem tiếp, ném thẳng văn kiện xuống bàn.
Sắc mặt Đường Bảo Như cũng không tốt đẹp, chưa tới kết thúc liên lòi đuôi ra, anh, hồ đồ hay là… , chờ kết thúc Phí Như Phong, Ôn Trạch có thể chạy đi đâu chứ. “Anh, “ Đường Bảo Như muốn khuyên bảo.
Đường Hằng XA khoát tay chặn lại, “tôi không phải người bất công, sau khi Ôn thị chuyển nhượng cổ phần, cậu làm trợ lý cho tôi, toàn bộ chức vụ đãi ngộ đều cao nhất, mà sau khi tôi qua đời, toàn bộ sản nghiệp của tôi thuộc sở hữu của cậu! Tôi đã ký tên lên toàn bộ các văn kiện liên quang!”
Suy nghĩ như điện … Ôn Trạch nhìn vẻ mặt bình tĩnh gần như quái dị của Đường Hằng Xa “Đường Tiên sinh thật sự làm việc ngoài dự đoán của mọi người.” Câu nói ý là đã đồng ý. Đường Bảo Như đối với chuyenj này cũng không có ý kiến gì, bà có tính toán của riêng mình, toàn bộ giáy tờ đều là sau khi kết thức Phí thị mới được hấp hành, mà hứa hẹn của anh bà cũng như một loại bảo hiểm, không cần biết chuyện sau này với Phí Thị thế nào, mọi người cũng không cần suy nghĩ thêm! Cùng tồn tại, thật sự đã hoàn toàn buộc chặt một chỗ với nhau! Đáng tiếc trên đời không có cuộc sống mỹ mãn, chiếm được thì sao chứ? Nếu không có lòng, thì tồn tại càng là tra tấn, tra tấn nhau thành người không ra người quỷ không ra quỷ. Bây giờ ngoại trừ đứa con, cuộc sống cũng chẳng còn gì để chờ đợi!
“Tiểu Như, em sẽ không quên gia huấn mà 20 năm trước Giang Bách Huy đặt ra chứ? Giang thị quyết không hợp tác với Đường thị, nếu ai làm trái sẽ bị trục xuất khỏi Giang gia!” Đường Hằng Xa nhắc nhở bà.
“Em không quên, thật sự đã ghi vào xương cốt, nhưng hôm nay đã khác ngày xưa,” Đường Bảo Như vẻ mặt lạnh như bang, khóe miệng hiện lên oán độc, “em gái Ôn tiên sinh không phải đang ở nhà em sao? Cô ấy ở đó thì không có chuyện gì là không thể.”
Ôn Trạch cười, “Xác thực có cô ấy ở đó thì không gì là không thể” Ôn Trạch vô cùng đồng ý, hắn cười lười nhắc mà chắc chắn.
Liễu Đình cảm giác được thân thể đang bị thiêu đốt dưới mặt trời, ở Braxin sao? Cô lại trúng độc? Công tước Mai Nhĩ Khắc Lao chiết tiệt, hắn truy đuổi giống như quỷ hồn vậy. Đuổi sau xe, không cần gọi nữa, không cần gọi tôi, tang tầng song nhiệt, cả người Liễu Đình sợ run, co rút một lần lại một lần tập kích thân thể, trên xe một mảnh đen tối, ai cũng không thấy, chỉ còn hắn, hắn cười to nâng cô khỏi mặt đất, đảo ngược khiên lên đầu vai “Cô đồ phủ thủy chỉ biết vênh mặt hất hàm sai khiến” Bước chân hỗn độn đi qua đi lại trên giường, trong đầu nỏ vang cùng tiếng không khí ong ong quấy phá, hắn nhìn cô, trên mặt là nụ cười xa hoa mà lạnh lẽo thê lương, giữa trong mắt hắn, lộ ra phát cuồng mãnh liệt thống khổ, hắn dữ tợn thô bạo, hắn gằn từng tiếng: “Tôi tuyệt đối không tha cô” Từng chũ theo hàm rang rít ra, còn băng xuyên qua lục phủ ngũ tạng. Không vấn đề gì, vết thương nặng hơn người còn chịu được, không vấn đề gì, một chút đau này không tính là gì cả , trong bóng đêm hỗn độn và thâm thúy, có một giọng nói không ngừng lặp lại, “Cô không thể quay đầu, Hải Tình, em đã không thể quay đầu,” Liễu Đình mạnh mẽ mở mắt, miệng tràn đầy vị đắng của thuốc, một đôi tay lạnh lẽo mà ướt đẫm mồ hôi giống như một con độc xà mấp máy trên trán cô.
“Tiêu Nghi, cuối cùng anh cũng gọi được em về đây.” Hắn mừng rõ như điên phát ra âm thanh đứt quãng, quỷ dị nói không ra lời.
“Cô ta đã tỉnh, ông cũng nên ký xuống thứ tôi muốn đi” Trong bóng đêm truyền đến giọng nói của Đường Bảo Như.
“Bà đem nó đến đây, tôi ký”
“Nơi này ký thế nào, Giang Bách Vinh, chẳng lẽ hai mươi năm qua ngoại trừ chiêu hồn ông còn luyện thành cái trò nhìn xuyên thấu?” Đường Bảo Như lãnh khốc mà trào phúng, mà trong trào phúng này lại còn bao hàm bao nhiêu thân thiết bi ai.
Trong bóng đêm vang lên tiếng bước chân rời đi của Giang Bách Vinh.
Liễu Đình nằm trong bóng tối, bóng tối nơi này dày tới vậy, đặc tới vậy…
“Ôn Nguyệt”, Mặt Đường Bảo Như phóng đại trước mắt cô, hơi thở lạnh băng phun lên mặt Liễu Đình “Thật đen đúng không, có phải là đen đến mức làm người ta tuyệt vọng không?” Đường Bảo Như nhẹ nhàng nói với cô “Đừng sợ, cô về sau sẽ quen thôi, bởi vì sau này cô đều ở trong quan tài này …”
“Ai” Một tiếng thở dài thật dài và thê lương vang lên trong phòng, Đường Bảo Như cảm thấy hình như có người thổi một hơi qua vành tai bà, lạnh tận vào xương.
“Ai” Đường Bảo Như quát to, thân mình mãnh liệt quay lại, bà rõ rang nhìn thấy miệng Liễu Đình cũng không nhếch một cái, căn bản là bị dọa đến choáng váng, “Là ai” Giọng nói của bà trở nên kinh hoàng.
“Bà kêu la cái gì?” Giang Bách Vinh lớn tiếng quát bảo ngừng lại.
Đường Bảo Như hướng sát tới ông, “Ông nghe, ông có nghe được cái gì không?” Đôi môi bà rung dộng.
Giang Bách Vinh nghiêng người, hắn dùng hồ sơ ngăn Đường Bảo Như tới gần “Của bà” Hắn cao ngạo mà lạnh lung, giống như nước bằng làm Đường Bảo Như đông cứng tại chỗ.
“Giang Bách Vinh” Đường Bảo Như rít tên ông qua kẽ rang.
Hắn không them quan tâm lý lẽ, hướng về phái Liễu Đình mà đi đến, “Ra ngoài! Đóng cửa lại!”
Trong bóng tối truyền đến tiếng ồ ồ thở dốc của Đường Bảo Như, phành, cửa phát ra một tiếng nố, bước chân dồn dập của bà xa dần.
“Tiểu Nghi” Giọng nói của Giang Bách Vinh vô cùng mềm nhẹ, giống như sợ quấy nhiễu một giấc mộng say. “Đừng chạm vào tôi!” Giọng nói của Liễu Đình trở nên mềm nhẹ mà quyết tuyệt.
Bàn tay đang vươn ra của Giang Bách Vinh khựng lại giữa không trung. Nửa khắc sau, hắn hô lên: “Thật sự là em” Một tieengshoo này so với tiếng hô vui sướng lúc nãy càng giống một tiếng tru hơn, hắn bổ nhào đến bên giường Liễu Đình, con mắt gắt gao nhìn cô.
“Tôi muốn về phòng mình!” Liễu Đình nhắm mắt, không hề nhìn hắn.
Giang Bách Vinh cảm thấy mình muốn nứt vỡ, từ trong xương tủy toát ra vẻ mừng như điên, là cô ấy, mỗi lần tỉnh lại đều nói như vậy, cuối cùng cuộc đời này cũng không gặp lại cực độ tịch mịch nữa. Giang Bách Vinh quỳ trên mặt đất khóc, toàn thân đều run rẩy.
“Thím Trương, Thím Trương” Hắn hô to, một phụ nữ trung niên chạy vào, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
“Dìu tiểu thư về phòng, lầu hai, là phòng thứ hai lầu hai.” Hắn nói năng lộn xộn.
“Tiên sinh, tôi không có chìa khóa phòng đó mà.” Thím Trương mới tới, đối với hào môn thế gia này tuyệt đối không hiểu rõ, bà không hiểu sao lại có người làm phòng ở biến thành đen tối thế này, toàn phòng đều che vải đen, ban ngày ánh sang cũng không xuyên vào được, âm trầm, nhưng mà kẻ có tiền chắc đều kỳ quặc như vậy đúng không, cái người nước ngoài gì gì đó còn nuôi cá mập trong nhà không phải sao? Nhớ đến điều này thật là lạnh quá.
“Bà đỡ tiểu thư lên, theo tôi đi lên, ngoài cửa sổ đã che kín chưa, nếu có một chút ánh sáng…” Sắc mặt hắn làm thím Trương vừa nhìn liền sợ đến mức vội vàng nói “Không có ánh sáng, tiên sinh, không có ánh sáng”
Thím Trương kinh hãi đỡ Liễu Đình, tay bà xuyên qua hai nách của cô, chỉ cảm thấy mềm mại êm ái, giống như một khối ngọc trăng tốt nhất trên tay, nắm không dám nắm, thả ra lại sợ tan, bà gấp gáp đến mức chop mũi đều toát ra mồ hôi tinh mịn, mẹ của tôi ơi, đúng là tram nơi nuôi ra trăm loại người trên đời sao lại có người đẹp như vậy chứ? Không phải lão gia gặp phải hồ tiên đấy chứ, bảo sao nơi này chỗ nào cũng tối… Thím Trương mạnh mẽ rùng mình, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, chuyên chú nhìn đường đi.
Cạch, Giang Bách Vinh mở cửa ra, “Tiểu Nghi, phòng của em, trừ anh ra chưa bao giờ có người khác bước vào, em xem, tranh của em, bút của em, em …”
Thế giới yên tĩnh không tiếng động.
Trong phòng không có lấy một hạt bụi nhỏ, đèn phòng màu lam nhạt ấm áp chiếu vào trong phòng , thảm long trắng dài trên sàn, bức màn in những hoa dây leo màu xanh rủ xuống nhẹ nhàng lay động, một góc dùng cát bạc vây lấy, một bức tranh lướt song trên biển treo bên trong, người đàn ông lướt sóng trong đó dáng vẻ tiêu sái hơn người, nụ cười trên mặt hắn, sáng lạn, cô gái đứng trên thuyền hai tay bắc lên miệng, lớn tiếng kêu, nụ cười trên mặt tinh thần như ngọc, cảnh xuân hòa thuận vui vẻ, bức tranh ghi: Bách Vinh Tiểu Nghi, mùa xuân năm 78, người vẽ: Khải Văn.
Hương hoa thản nhiên thổi vào phòng, đây là mùi hoa đã lâu, kéo dài đến tận sau trong trí nhớ.
Linh hồn đều yên tĩnh đến sắp hôn mê.
“Tất cả đã bị ông hủy hoại” vẽ mặt Liễu Đình không thể che dấu nỗi đau xót bi ai.
Thân mình Giang Bách Vinh vì thống khổ mà co rút, “Anh yêu em, Tiểu Nghi” Giộng nói hắn tuyệt vọng mà thê lương.
“Đi ra ngoài” Liễu Đình không liếc hắn thêm cái nào.
Giang Bách Vinh ngơ ngác nhìn cô, cuối cùng ra ngoài.