Bóng Ma

Chương 15




Học kỳ này mới vừa bắt đầu, vẫn còn bốn tháng nữa mới hết học kỳ, một tháng hơn hai trăm tệ, một học kỳ ước tính ít nhất phải có tám trăm tệ, tám trăm tệ đối với người trưởng thành không tính là nhiều, nhưng đối với một học sinh cấp hai như Tống Thường Thường thì đây là một khoản tiền rất lớn.

Tiền mừng tuổi hàng năm Tống Thường Thường đều sẽ đưa cho mẹ mình, bản thân không có dư tiền tiêu vặt. Mẹ cô thấy bây giờ cô còn nhỏ cũng không cho cô nhiều tiền tiêu, mỗi tuần bà chỉ đưa hai mươi tệ tiền ăn sáng, còn thiếu hẳn một khoản so với số tiền đám Lý Soái yêu cầu.

Ngày hôm sau, Tống Thường Thường còn chưa chuẩn bị xong, Lý Tử Nhiên đã tìm tới Tống Thường Thường: “Thường Thường, Lý Soái hỏi cậu đã chuẩn bị xong tiền chưa?”

Tống Thường Thường kéo kéo tay áo Lý Tử Nhiên: “Tử Nhiên, cậu có thể giúp tớ nói một chút không? Năm mươi tệ, thật sự quá nhiều…”

Lý Tử Nhiên kéo Tống Thường Thường ra ngoài lớp học, lúc đến trước cầu thang thì thở dài: “Thường Thường, không phải tớ không giúp cậu. Tớ đã nói giúp cậu rồi, nhưng Lý Soái nói nếu cậu không đưa anh ấy tiền, anh ấy sẽ dán thư công khai lên trên cột, tớ cũng không có cách nào khác. Cậu cũng không muốn hai chúng tớ cãi vãi rồi từ mặt nhau đúng không, như vậy cũng không tốt cho cậu.”

Tống Thường Thường cúi đầu không lên tiếng, chỉ cảm thấy tương lai phía trước thật tuyệt vọng.

Lý Tử Nhiên thấy Tống Thường Thường không có phản ứng gì, lại quay về đề tài cũ: “Tiền của cậu đâu, đã chuẩn bị xong chưa?”

“Tớ…” Tống Thường Thường hơi do dự, lục lọi trong túi quần một lúc, cầm lấy tờ mười tệ ra: “Tớ đưa cậu ta muộn một chút nhé.”

“Cậu đưa thẳng cho tớ là được rồi. Tớ giúp cậu đưa cho anh ấy, chắc cậu không muốn gặp mặt anh ấy đâu nhỉ.” Lý Tử Nhiên rút tờ mười đồng trong tay Tống Thường Thường đi.

“Ừm, được.” Tống Thường Thường cúi đầu bấu bấu ngón tay.

Lúc Lý Tử Nhiên định xoay người định trở về lớp, bỗng xoay người trở lại nói một câu: “Hay là sau này mỗi thứ hai cậu đưa cho tớ năm mươi tệ đi, tiết kiệm thời gian.”

Buổi tối, Tống Thường Thường về đến nhà. Hôm nay mẹ Tống không ra ngoài đánh bài, bà đang đứng trước bếp xào rau cải xanh. Ví tiền bà hay cầm trong tay bây giờ đang để trên bàn, dây khóa không kéo kín, có thể nhìn thấy một xấp tiền giấy với mệnh giá mười tệ, hai mươi tệ, năm mươi tệ.

Tống Thường Thường ngồi trên chiếc ghế nhựa loay hoay một lúc: “Mẹ ơi, mẹ có thể đưa con tiền mừng tuổi của con được không?”

Mẹ Tống không hề quay đầu lại, vừa xào rau cải vừa nói: “Con muốn lấy tiền mừng tuổi làm gì?”

Lý do cụ thể Tống Thường Thường không thể nói ra được: “Không có gì ạ, mẹ có thể trả lại cho con không?”

“Con còn nhỏ, cầm nhiều tiền như vậy làm gì. Hơn nữa tiền mừng tuổi của con đều là mẹ con cho đi để con được nhận lại, mẹ sẽ giúp con để dành.”

Tống Thường Thường lại liếc nhìn ví tiền đặt trên bàn: “Vậy, con cần mua tài liệu học thêm.”

“Tài liệu học thêm gì, trước đó con chưa mua à?” Mẹ Tống đổ rau đã xào xong ra đĩa, quay đầu nhìn lại Tống Thường Thường, hơi ngạc nhiên.

“Con sắp lên lớp chín rồi, các bạn học trong lớp đều chuẩn bị mua đó mẹ.”

Mẹ Tống xoay người đặt rau lên bàn, sau đó lại bắt đầu tráng nồi, chuẩn bị nấu một bát canh: “Vậy được, bao nhiêu tiền?”

Hôm nay Tống Thường Thường đã xem xem qua sách tài liệu ôn tập học thêm của người khác mua, một cuốn hơn hai mươi tệ, trong lòng tính toán một lúc rồi nói: “Dạ, cần một trăm tệ ạ.”

“Bây giờ sách đắt như vậy à.” Mẹ Tống nghe thấy giá thì cảm khái một câu rồi cũng không nói gì nhiều.

Tống Thường Thường chỉ sợ mẹ Tống không đưa mình tiền, vội vàng bổ sung thêm một câu: “Con phải mua sách cho mấy môn lận.”

Mẹ Tống thả cà chua thái hạt lựu vào trong dầu nước đảo đảo, không quay đầu lại: “Được rồi, con tự lấy tiền trong ví ở trên bàn đi.”

Tống Thường Thường liếc nhìn mẹ Tống một cái, thấy mẹ Tống không quay đầu lại thì, lấy hai tờ năm mươi tệ ở trong túi ra, lại liếc mẹ Tống một cái, rồi nhanh chóng rút thêm một tờ hai mươi tệ nhé vào trong túi, tim đập thình thịch.

“Xong rồi, ăn cơm thôi.” Mẹ Tống đổ vào trong nồi nóng một bát nước, đậy nắp nồi vào rồi đi dọn cơm.

“Mặc dù bình thường mẹ không quản con chặt, nhưng anh con cũng lớn lên như vậy, bây giờ con tự giác học tập như vậy thì rất tốt, về khoản học tập này mẹ ủng hộ con.”

Tống Thường Thường còn chưa hoàn hồn, lơ đãng đáp lại một tiếng. Cô đang suy nghĩ, bây giờ đã có một trăm hai mươi tệ, tính cả tiền ăn sáng hai tuần thì có thể chống đỡ được ba tuần. Sau đó còn có cách nào lấy tiền từ nhà đi không đây.

Ngày hôm sau, Tống Thường Thường không đợi Lý Tử Nhiên đến tìm mình, đã chủ động đến chỗ ngồi của cô ta đưa mười tệ cho cô ta. Lý Tử Nhiên không ngờ Tống Thường Thường đưa tiền trắng trợn như vậy, sợ hết cả hồn.

Bạn ngồi cùng bàn Lý Tử Nhiên còn hỏi một câu: “Cậu ấy nợ cậu tiền à.” Lý Tử Nhiên ậm ừ một tiếng.

Lúc Tống Thường Thường đi quang qua chỗ ngồi của Trần Khả Ý nghe thấy bạn ngồi bàn trước hỏi Trần Khả Ý: “Khả Ý, thầy toán sắp mở lớp học thêm, cậu có đi không?”

Trần Khả Ý ngồi phịch xuống chỗ ngồi, giống như bị cái gì đó đả đích: “Đi chứ, cho dù tớ không muốn đi, mẹ tớ mà biết cũng sẽ bắt tớ đi.”

Bạn ngồi bàn trước tiếp tục than thở: “Thầy thật sự biết kiếm tiền ấy nhỉ, nghe nói lần này bên lớp 8/1 cũng đi, hai lớp cộng lại cũng kha khá người đấy.”

“Một người một tháng năm trăm tệ, hai mươi người thì là mười nghìn tệ rồi.”

Tống Thường Thường bị cuộc nói chuyện này giữa hai người mở ra một suy nghĩ. Cô đang nghĩ nếu cô nói với mẹ mình là phải đi học thêm, xin mẹ khoản tiền này, cộng thêm tiền ăn sáng tiết kiệm hai tháng nữa ước tính là sẽ đủ tiền. Cô không định lấy của mẹ mấy tháng tiền học phí, cô chỉ định nói đi học một tháng rồi làm như không có hiệu quả nên không học nữa, cô cũng không phải là người thích học tập.

Trên đường về nhà hôm nay Tống Thường Thường vẫn luôn suy nghĩ nên nói thế nào với mẹ mình, hôm nay lúc ở trong lớp cô đã hỏi thăm bạn bè về lớp học thêm. Nhưng đến khi về nhà thì ở trong nhà không có ai, mẹ cô lại ra ngoài đi đánh bài rồi. Bây giờ trong người còn hơn một trăm tệ, Tống Thường Thường vẫn chưa cần gấp như vậy.

Hai ngày liên tiếp, Tống Thường Thường về đến nhà cũng không nhìn thấy mẹ Tống, đến lúc tối thứ sáu, mới nhìn thấy bóng dáng của mẹ Tống.

“Mẹ, thầy toán cùng với mấy giáo viên cùng khoa tổ chức lớp học thêm, con có thể đi học không ạ?”

Mẹ Tống nghe thấy Tống Thường Thường nói đến lớp học thêm thì nhớ lại sách học thêm mấy bữa trước: “Lần trước con nói mua tài liệu học thêm đâu rồi?”

Tống Thường Thường không ngờ mẹ Tống còn nhớ chuyện này: “Dạ, con vẫn chưa mua, con chờ đến khi đi học lớp bổ túc này mua luôn.”

“Thế con học thêm ở đâu?”

“Ở nhà thầy toán của bọn con, bên đường Nam Sơn ấy.” Trong đầu Tống Thường Thường nghĩ may là hôm nay cô đã đi tìm hiểu kỹ.

Mẹ Tống lại đưa ra một câu hỏi: “Bao nhiêu tiền.”

“Năm trăm tệ ạ.”

“Một học kỳ à?”

“Dạ không, một tháng.”

Mẹ Tống vừa nghe năm trăm tệ một tháng tiền học thêm thì mắt mở lớn: “Trời ạ, bây giờ thầy giáo cũng đi cướp tiền rồi.”

Tống Thường Thường lặp lại những mánh khóe cũ, tính dùng nhiều môn học để làm giảm suy nghĩ học phí đắt đỏ của mẹ Tống: “Tổng cộng bốn môn á mẹ.”

“Bây giờ cần tiền thôi, còn chưa bắt đầu đâu hả.”

Tống Thường Thường nuốt nước miếng: “Tuần sau bắt đầu, hôm đó phải đóng tiền ạ.”

“Vậy con cứ qua đó học một tháng đi, nếu lần tới con thi mà thành tích của con không cải thiện thì không cần tới đó học thêm nữa đâu.”

Thần kinh căng thẳng của Tống Thường Thường lập tức giãn ra, cười nói: “Vâng vâng, được ạ, con cảm ơn mẹ.”

“Thành tích học tập của con mà tốt một chút mẹ coi như cảm ơn trời đất, con nói xem anh con từ nhỏ đến lớn chưa từng đi học thêm lớp bổ túc, điểm số lúc nào cũng tốt không cần người bận tâm, đều là cùng một bố một mẹ, sao con lại không được giống vậy chứ.”

Tống Thường Thường đã quen mẹ Tống nói chuyện được ba câu là nhắc đến anh trai mình, từ nhỏ đã quen bị so sánh, từ nhỏ đã không bằng, bây giờ cô chỉ quan tâm năm trăm tệ tiền học thêm: “Còn tiền học…”

Mẹ Tống liếc Tống Thường Thường một cái: “Gấp cái gì, mẹ không yên tâm để con cầm nhiều tiền trong người như vậy, một trăm tệ trước đó vẫn chưa mất đấy chứ.”

“Không ạ, con để trong cặp sách mà.” Tống Thường Thường vội vàng xua tay, muốn lập tức lấy cặp sách qua cho mẹ Tống nhìn một chút, chỉ sợ chậm một chút sẽ khiến mẹ Tống không tin tưởng mình nữa.

“Con nhanh ăn cơm cho xong đi, tiền học chiều chủ nhật mẹ sẽ đưa cho con.”

Tống Thường Thường trở về phòng, bỗng chốc trong lòng có chút khó chịu, cô không muốn nói dối mẹ mình, nhưng bây giờ cô cũng không còn cách nào khác. Sau đó chỉ cần cố gắng trốn tránh qua được một tháng này, những chuyện khác cũng sẽ tránh được.

Chiều chủ nhật nhận được tiền, trong tay Tống Thường Thường đã có sáu trăm tệ.

Vì để tiết kiệm tiền ăn sáng, đã một tuần liền Tống Thường Thường không ăn sáng. Mỗi ngày mỗi khi đến tiết thứ ba, bụng của cô bắt đầu réo ùng ục, cô chỉ có thể cuộn người lại ôm chặt bụng, như thể đường ruột sẽ ngừng chuyển động, tiếng vang từ bụng của cô cũng sẽ nhỏ lại một chút.

Cô lo sợ buổi sáng đến mức bụng kêu ùng ục nên cô bắt đầu ăn nhiều hơn mỗi tối, cho đến khi bụng trướng cả lên mới dừng lại.

Thời gian học thêm buổi tối là từ sáu giờ đến tám giờ. Sau khi ăn cơm tối xong, Tống Thường Thường ở nhà nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì phải làm bộ như đi học thêm đeo cặp sách lên rồi ra ngoài.

Cô sợ đi gần trường sẽ gặp phải bạn học, nên chỉ có thể đeo cặp sách một mình chạy đến gần miếu thờ chờ đến giờ, cũng may bây giờ đã là tháng tư, buổi tối nhiệt độ không quá thấp, một mình ở bên ngoài vẫn có thể chịu đựng được.

Cứ như vậy, đã qua ba tuần, Tống Thường Thường vẫn luôn đóng vai đi học bổ túc ảo tưởng rất tốt.

Vào một ngày thứ ba của tháng bốn, mẹ Tống chơi bài không quá tốt, cũng không có tâm trạng tiếp tục đánh bài nữa. Nhìn đồng hồ sắp đến tám giờ, chỗ đánh bài của bà chỉ cách con đường Nam Sơn mấy phút, nghĩ thuận tiện qua ghé đó đón con gái cùng nhau về nhà.

Bà đến địa chỉ học thêm Tống Thường Thường nói, đã là tám giờ kém mấy phút, bà đứng ở bên ven đường đợi một lúc. Chỉ một lúc sau, đám học sinh ôm vai bá cổ bước ra ngoài, đến khi không còn bóng người nào nữa, vẫn không thấy con gái bà Tống Thường Thường đâu cả.

Trong đầu mẹ Tống còn đang nghĩ đứa ngốc xui xẻo này sẽ không vì điểm số quá kém nên bị thầy giáo giữ lại răn dạy, nhưng đèn trong phòng lập tức tắt ngấm.

Trong đầu mẹ Tống bắt đầu tập hợp lại mọi chuyện, bà cũng nắm kha khá tình hình, bà đã nói mà, sao tính nết của con bé này lại thay đổi thế được. Mẹ Tống nổi giận đùng đùng trở về nhà, bà phát hiện Tống Thường Thường đã ở trong phòng ngủ.

“Rầm rầm rầm” Mẹ Tống đập mạnh vào cửa phòng: “Tống Thường Thường, con mở cửa cho mẹ!”

Tống Thường Thường mở cửa nhìn mẹ Tống có mặt đỏ bừng, không biết đã chọc vào mẹ ở chỗ nào.

Mẹ Tống nhìn chằm chằm vào mắt Tống Thường Thường, hỏi: “Hôm nay con đã làm gì.”

Tống Thường Thường vừa nghe câu hỏi cũng không dám nhìn vào mắt mẹ Tống: “Con đi học thêm.”

Mẹ Tống cầm dép lên chỉ vào Tống Thường Thường hỏi: “Con thật sự đi học thêm à? Ngày mai mẹ đi hỏi thầy của con xem có phải con thật sự đi học bổ túc không!”

Tống Thường Thường nhìn dáng vẻ của mẹ Tống thì không dám nói dối nữa: “Me, con… con không đi học.”

Bàn tay cầm dép của mẹ Tống run rẩy, giọng càng lúc càng cao: “Con không đi, con không đi! Vậy tiền mẹ cho con, con dùng làm gì.”

“Con dùng để… đi chơi net.”

Mẹ Tống vừa nghe xong lập tức đập dép lên người Tống Thường Thường, hừ lạnh một tiếng: “Đi chơi nét, chơi net mà cần năm trăm tệ, con chơi net ở đâu!”

Tống Thường Thường nhịn đau giải thích: “Con không có đi đâu.”

Mẹ Tống lại đánh một tiếng bốp: “Đến bây giờ con còn không chịu khai thật, có tin mẹ trực tiếp đi tìm giáo viên của con không.”

Tống Thường Thường chạy đến một góc phòng vừa né tránh đòn dép vừa cãi lại: “Mẹ, con thật sự không làm gì cả.”

“Mẹ hỏi con trước đó con nói muốn một trăm tệ đi mua sách tham khảo có phải con cũng không hề mua sách tham khảo không? Vậy con cầm nhiều tiền thế làm gì? Rốt cuộc con có nói không hả?”

“Con chỉ muốn có một chút tiền tiêu thôi.”

Mẹ Tống thấy dáng vẻ đánh chết không chịu khai ra của Tống Thường Thường, bà thả dép xuống, chạy về phòng cầm cây tre nứa.

Các đốt tre có khớp nối rõ rệt, mấy cái bó thành một nắm, chỉ cần vung nhẹ cũng có thể nghe thấy tiếng xé gió, đánh vào da thịt chỉ cần một lúc sẽ sưng tấy đỏ.

Tống Thường Thường đau đến mức co ro người lại, nước mắt không kiềm chế được rơi xuống, nhưng miệng vẫn cứng rắn: “Con đi chơi net.”

“Hơn sáu trăm tệ con cũng đã tiêu hết rồi? Con nói xem con đã làm gì hả?” Mẹ Tống quất một cái lên lưng Tống Thường Thường.

“Vậy con nói xem con đi chơi net ở đâu, lại cần hơn sáu trăm tệ, mẹ đi tìm ông chủ quán hỏi một chút.” Mẹ Tống thấy Tống Thường Thường im lặng, lại nâng tay lên quất hai cái lên cánh tay, lên đùi con gái.

Tống Thường Thường đau đến mức đầu óc quay cuồng, vắt hết óc như không tìm được lý do nào khác, không muốn bị đánh nữa nên chỉ có thể thừa nhận, lấy hơn bốn trăm tệ chưa dùng hết giấu trong sách đưa cho mẹ.

Tống Thường Thường hít hít nước mũi bật khóc: “Còn dư từng này.”

Mẹ Tống giật lấy sách trong tay Tống Thường Thường, đếm tiền kẹp trong sách, còn hơn bốn trăm hai mươi tệ.

Mẹ Tống cầm lấy cặp sách Tống Thường Thường, đổ hết sách vở bên trong ra, lật từ quyển tập ra, lại tìm thấy trong quyển đạo đức có một tờ năm mươi tệ.

Bà trợn mắt nhìn Tống Thường Thường: “Đến bây giờ, con vẫn không chịu thành thật.” Bà lục lọi một hồi không tìm thêm được tờ tiền nào khác, lại lục túi của Tống Thường Thường, trong túi không có gì, chỉ có một vài tờ một tệ.

Mẹ Tống tức giận cầm quyển sách trong tay đập lên người Tống Thường Thường: “Con nói xem con còn nhỏ như vậy, mà đã biết lừa tiền trong nhà rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.