Bông Hoa Đẹp Nhất Nở Rộ Vì Em

Chương 26




“Kỳ Thư chắc bất ngờ lắm đúng không? Ban đầu ta cũng như cháu rất khó khăn để tiếp nhận, nhưng sự thật đã hiện hữu, ta không thể phủ nhận nó. Chỉ có thể đối đầu.” Ngồi trong căn tin bệnh viện, đôi mắt đặng lo âu vì vừa đưa Khang Vũ về đúng giờ trị liệu. Mẹ Khang Vũ nhìn Kỳ Thư xuyên qua làn khói của tách trà, trong lời nói dấu những nỗi niềm.

Kỳ Thư cúi đầu, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Xúc động và những dồn dập trong tâm can không thể loại bỏ, cô cảm tưởng như mình đang mơ. Một giấc mơ khủng khiếp nào đó mà cô chẳng thể tỉnh dậy. Quãng đường cùng mẹ Khang Vũ và Khang Vũ trở về bệnh viện thật dài, thật đen tối. Cô giống như cái máy tính đã lập trình, ngây dại đi theo bóng lưng của cậu.

Còn cậu không quay lưng nhìn cô. Chiếc gáy cao gợn lên nét cô đơn khi nhìn thấy biểu cảm của cô vào thời khắc gặp lại cậu sau nhiều năm xa cách. 

Mẹ Khang Vũ hiểu được xúc cảm hỗn loạn của cô. Bà nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, truyền hơi ấm kia nói:

“Ta biết đối với Khang Vũ, cháu có một vị trí rất đặc biệt.”

Giật mình ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt dịu dàng của người mẹ. Kỳ Thư càng hoảng hốt nín thở. Bà mỉm cười xoa đầu cô nói tiếp:

“Ta nhớ năm Khang Vũ học lớp sáu. Ta thường xuyên đi ra ngoài làm việc, không ở nhà chăm sóc cho nó, để mặc hai anh em tự sinh tự diệt. Rồi một hôm nó trở về nhà, chờ đến nửa đêm ta trở về mà khoe rằng đã được ăn một bữa cơm rất ngon từ mẹ của Kỳ Thư. Đó là lần đầu tiên ta thấy thằng bé vui như vậy.”

Sâu thẳm trong trái tim bị tổn thương của Kỳ Thư bất ngờ nhói lên. Hình ảnh ngày hôm đó tại ngay trước cửa quán internet. Ngày bầu trời sao mà cô cùng cậu ngắm thật rực rỡ đó, cậu đã ăn món cơm mà mẹ của cô nấu.

“Rồi một ngày nó trở về nhà với một đống đồ ăn vặt. Thằng bé này rất kén ăn, nhưng dạo đó nó lại rất thích mua đồ ăn vặt và ủ sữa ấm cả khi đi ngủ để đem đến lớp. Sự thay đổi của nó khiến cho ta dần không thể hiểu được, cũng dần nhận ra ta đã quá xa cách với nó. Để nó đơn độc tự tìm niềm vui. Ta chỉ biết được một điều rằng, từ khi gặp cháu, Khang Vũ của ta mới có sức sống. Bầu trời của nó như tỏa sáng vậy.”

Mỗi lời của mẹ Khang Vũ đều khiến cho hơi thở Kỳ Thư mỗi lần nặng nhọc. Dường như ký ức mà bà có được từ Khang Vũ đều liên quan đến cô. Mỗi thời khắc khiến cho nụ cười khắc trên môi cậu đều là vì cô.

Tim cô mệt nhọc những nhịp đập.

Thắt lại.

“Cho đến khi năm lớp tám. Dường như đã có chuyện gì đó xảy ra, ta không biết là ai đã làm tổn thương nó. Nhưng ta có thể đoán ra phần nào đó là vì cháu. Những ngày đó nó không ở nhà, không cười nói, không thích thú đi học như trước. Thằng bé trở lại như hồi tiểu học, nghịch ngợm và phá phách. Đó là cách thằng bé làm để thu mình trong vỏ bọc, bảo vệ cho bản thân không bị tổn thương.”

Móng tay Kỳ Thư bấm vào da thịt. Cô nhớ rằng chính thời điểm đó, cô vì sự yêu thích bất ngờ của cậu mà bật khóc, mà xa lánh, mà hoảng sợ cậu. 

Là cô đã làm cậu tổn thương.

“Cháu....xin lỗi.”

Mẹ Khang Vũ dịu dàng mỉm cười: “Đứa trẻ này, có gì mà xin lỗi chứ. Đó chỉ là phỏng đoán của ta, cho dù cháu có làm nó tổn thương cũng đã là chuyện quá khứ. Dù có tổn thương đến mức nào cũng chẳng thể làm nó ghét cháu được. Nhờ có cháu mà nó mới có thể nỗ lực đến tận hôm nay đấy có biết không?”

Kỳ Thư hít một hơi thật sâu, cô biết rằng bà sắp nói cho cô biết những điều quan trọng mà cô không hề biết về cậu. Những điều mà cậu đã che dấu bấy lâu nay.

“Xin cô hãy cho cháu biết. Khang Vũ rốt cuộc là bị gì?”

Rèm mi mẹ Khang Vũ thấp xuống, đôi mắt bà đong đầy nỗi buồn. Hớp một ngụm trà, bà trầm giọng nói:

“Thi cuối cấp lớp chín. Ta đã quyết định đi thêm bước nữa cùng một người đàn ông khác, vì vậy mà đưa theo Khang Vũ đi. Buộc nó phải rời xa bạn bè, đặc biệt là rời xa cháu....Khoảng thời gian đó, ta biết đối với nó là khó khăn nhưng cũng chính là giải thoát.”

Giải thoát khỏi cô ư? Cậu đã bị cô làm tổn thương nhiều đến vậy ư?

“Đã rất nhiều lần nó yêu cầu ta cho phép quay lại thị trấn tiếp tục học ở đó. Có lẽ bởi vì quá nhớ bạn bè, cũng có lẽ nó quá lo cho tình trạng của cháu lúc đó. Nghe nói lúc đó bố cháu xảy ra chuyện, ta cũng lấy làm tiếc khi không thể giúp được điều gì.”

“Không sao ạ, mọi chuyện cũng đã qua rồi.”

Bà nở nụ cười đôn hậu xoa đầu cô: “Cháu đã rất mạnh mẽ, nhưng trong mắt Khang Vũ, cháu lại rất yếu ớt cần được bảo vệ, vì vậy mà năm lần bảy lượt nó trốn về thị trấn để gặp cháu. Ban đầu ta không đồng ý, nhưng sau nhiều lần nài nỉ, ta cũng thuận lòng. Chỉ là cuối năm lớp mười, ta đã phát hiện ra Khang Vũ không được bình thường khi liên tục vấp té đến sứt đầu mẻ trán, ngay cả nhảy lò cò cũng chẳng thể vững vàng. Khi ta đưa thằng bé đi kiểm tra, người ta nghi ngờ vào biểu hiện của nó nhưng không dám chắc điều gì. Chỉ khuyên ta nên để thằng bé ở lại bệnh viện tỉnh, cho thằng bé tiếp nhận kiểm tra trong những tháng tiếp theo. Có một lần nó ngất đi ngay trong lớp học. Lúc đó ta đã nhận được kết quả....Khang Vũ bị bệnh thoái hoái dây sống tiểu não....”

Giọng bà lạc đi. Còn Kỳ Thư mơ mơ hồ hồ. Cô không rõ về ngành y học, cũng chẳng biết đây là loại bệnh gì thì bà nói tiếp:

“Bác sĩ đã tiên liệu cho ta những biểu hiện của căn bệnh này và mức độ nguy hiểm của nó nhưng ta không quan tâm. Ta vẫn tin rằng đó chỉ là một căn bệnh nhẹ, mỗi ngày nó đều đến viện tiêm thuốc, trị liệu, rồi nó sẽ được chữa khỏi, sẽ tiếp tục vui đùa chạy nhảy như thường ngày. Thế nhưng ta đã lầm khi chủ quan nhìn thấy tốc độ của căn bệnh tiến triển chậm lại kia. Cho đến khi Khang Vũ học lớp mười hai, nó đã không thể đi được như người bình thường, không thể viết được những nét chữ mượt mà nữa. Lúc đó ta mới nhận ra tình trạng của nó đã không dừng lại. Chỉ là vì cháu mà mỗi ngày nó đều nỗ lực tập luyện nhằm làm chậm đi thời gian phát triển căn bệnh. Cố gắng níu giữ lấy tuổi thọ của nó. Những nỗ lực của nó đều hiện hữu hình bóng của cháu. Ngay cả bác sĩ cũng thán phục trước nỗ lực của nó khi có thể kéo dài thời gian phát triển bệnh lúc đó. Vì điều đó mà ta đã tin rằng kỳ tích sẽ xảy ra.”

Đôi mắt Kỳ Thư mở to trợn tròn, lồng ngực cô nghe rõ tiếng tim gào lên những tiếng trống đau điếng khi tâm trí cô mường tượng ra khoảng thời gian khó khăn của Khang Vũ không có cô ở bên. Cậu lấy cô ra làm nỗ lực, mỗi ngày đều đến bệnh viện tiếp nhận trị liệu.

“Cháu....cháu đã không hề biết điều đó. Cháu....”

Nhìn đôi môi lập cập run rẩy của cô, bà xót xa nói: “Không đâu, cháu đã làm được rất nhiều điều cho Khang Vũ. Nó không hề nhụt chí dù chỉ một chút, nó sẵn sàng rời bỏ nơi này đi Singapore xa xôi để điều trị với một mong ước có thể đứng thẳng người trước mặt cháu. Suốt thời gian ở đó, nó nhớ cháu đến quay cuồng. Cho đến khi đôi chân không thể đi được nữa, cho đến khi nó chẳng thể nói được nữa. Nó vẫn nhớ cháu day dứt từng ngày. Hai năm qua chúng ta đã làm tất cả, thế nhưng mọi thứ vẫn chẳng thể thay đổi. Hôm sinh nhật cháu, Khang Vũ đã quyết định trở về. Nó cùng bé An và Tần Quang đợi cháu ở ngọn đồi mặc kệ trời mưa suốt năm tiếng đồng hồ nhưng cháu không đến. Ba tháng qua sau khi về nước, nó vẫn luôn tìm cháu.” Mẹ Khang Vũ nhìn cô thật lâu, thật sâu. Bà cúi đầu trịn trọng nói:

“Thời gian này cô mong cháu có thể ở bên Khang Vũ, mong cháu đừng chê bai nó bệnh tật mà bỏ rơi nó. Khang Vũ của ta....rất đáng thương.”

Tai Kỳ Thư ù đi, cảm giác như bản thân cô đang rơi vào một cái hố sâu không đáy. Cảm giác như bóng đêm đang hút lấy cô, khiến cô rơi giữa khoảng không lạc lõng với đôi mắt xuyên suốt buồn thẳm của Khang Vũ.

Thời gian qua đều là cậu một mình chống chọi căn bệnh quái ác, đều là cậu vì cô mà kiên trì gắng gượng, đều là mặc kệ đôi chân đã vô lực mà nhìn cô hạnh phúc bên kẻ phản bội kia.

Cô gục ngã.

Khang Vũ! Khang Vũ! Cô đã làm gì Khang Vũ thế này?

Vừa đi vừa khóc, cô không nhớ đã lần thứ mấy cô khóc nhưng mà nước mắt kia khi nhớ đến cậu lại tự động chảy ra, khiến mắt cô ẩm ướt những bong bóng nước. 

Cay.

Mặn.

Đau.

Có những sự thật một khi bản thân biết được, cơn đau sẽ không bao giờ nguôi ngoai mà ngấm vào da thịt, ăn vào tâm can. Kéo dài đến vĩnh cửu.

-----

“Thư!!! Cậu đã ở đâu vậy hả???” Phát hiện ra bóng Kỳ Thư đứng như tượng trước cửa phòng bệnh Khang Vũ. Thùy An và Tần Quang mừng rỡ lao đến, nhưng ánh mắt vừa trượt đến gương mặt Kỳ Thư liền kinh ngạc đứng hình:

“Sao lại gầy như vậy? Suốt cả đêm cậu không ngủ đấy hả? Tay cậu làm sao thế kia?” Tần Quang không nhịn được mà nhiều lời. Từ lúc quen biết Kỳ Thư cho đến nay, lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô tiều tụy như vậy. Phải chăng gia đình sụp đổ, tình yêu phản bội và người mà cô trân quý đang sắp rời bỏ cô đã hút hết sinh khí của cô. Khiến cho cô ngày một héo mòn, ngày một tàn úa.

Thùy An nâng đôi bàn tay bị bong và thương đôi chỗ, đốt ngón tay sần sùi kia của Kỳ Thư xoa vào lòng bàn tay. Thùy An vuốt lọn tóc rối bù của Kỳ Thư về phía sau tay thật gọn gàng. Kéo những vết gấp ly trên bộ đồ bị dính vài vết bẩn đã cũ kia của Kỳ Thư. Đôi mắt đọng nước xót xa ôm chầm lấy Kỳ Thư. Bật khóc. 

Kỳ Thư danh gia ưu tú đã không còn nữa rồi.

Khóc đủ, Thùy An mới kéo Kỳ Thư vẫn còn đực mặt như trời trồng nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng bệnh không dám bước vào kia đi ra ngoài. Thùy An lau vội nước mắt nói:

“Nào, tớ giúp cậu.”

Tần Quang nhìn theo bóng Thùy An và Kỳ Thư đi mất, đôi mắt người hiểu chuyện đó rõ ràng nhận ra lý do Kỳ Thư không dám bước vào phòng bệnh kia. Là cô rất sĩ diện với Khang Vũ. Cô không dám vác bộ dạng như kẻ ăn xin kia vào, cô không dám biểu lộ sự kém cỏi và tiều tụy trước mặt cậu. Cô luôn nuôi dưỡng cho Khang Vũ một hình tượng tuyệt vời nhất.

Tần Quang thu tầm mắt đẩy cửa vào phòng bệnh Khang Vũ. Đặt chai nước cam mà Khang Vũ nhờ cậu mua lên bàn. Nhìn Khang Vũ ngồi chỉnh tề trên giường đến mức không thể chỉnh tề hơn.

“Kỳ Thư đứng trước cửa rất lâu nhưng không dám vào. Có lẽ một lát nữa mới quay lại.”

Biết rõ Khang Vũ chờ Kỳ Thư. Tần Quang mới giúp cậu giải đáp. 

Đôi mắt căng thẳng của Khang Vũ vì vậy mà thả lỏng, có vẻ như cậu cũng rất hồi hộp với lần hội ngộ này.

“Th...Thư.....G....ầy....gầy....Ta.....tay....đa....u...” (Thư gầy, tay đau)

Tần Quang nghe qua có thể hiểu được lời Khang Vũ nói về chuyện Kỳ Thư trông gầy hơn trước rất nhiều, bàn tay lại có chỗ không ổn, vài ba vết thương li ti nhưng dễ dàng nhận thấy.

“Không sao. Cậu ấy xuống sắc nhiều nhưng có vẻ vẫn ổn. Hình như là làm thêm ở ba cửa hàng một ngày nên tay mới như vậy.”

Phát hiện ra sắc mặt u ám của Khang Vũ khi biết chuyện này Tần Quang vội sửa lời: “Cũng hay thật đấy, tớ và Thùy An chạy ngược chạy xuôi tìm không ra, vậy mà hôm nay cậu ta lại biết chuyện mà chạy tới đây. Đúng là thần kỳ.”

Khang Vũ không thể nói cho Tần Quang biết là tình cờ gặp mặt. Sự tình cờ này đối với cậu chính là điều kỳ diệu tuyệt vời nhất cũng là đánh dấu một nỗi đau với Kỳ Thư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.