Bỗng Dưng Muốn Khóc

Chương 33: Chap-33




Chương 33: chương 33

Mạch máu chảy dọc trong người dường như ngưng đọng lại. Nghiên An vừa nói... có người giống tôi mua lại rồi, không... không thể nào! Lẽ nào là Giai Khiết? Vừa rồi Hữu Dực lại đến nói có chuyện cần gặp....

Tôi thẫn thờ, đầu óc trống rỗng, chiếc điện thoại tuột khỏi tay tôi rơi xuống. Tôi bắt đầu hoảng loạn, bàn tay không tự chủ được vò nhàu ga giường. Nguyệt Kha giữ chặt lấy tôi, luôn miệng nói gì đó, tôi không nghe thấy được nữa. Cảm giác bất an càng lúc càng lớn, đè nặng lên trái tim tôi.

- Ngạn Lâm đâu?

- Phu nhân... Cô sao vậy..?

- Ngạn Lâm đâu rồi?

- Ông chủ đang nói chuyện với cậu Dực...

Tôi vội vã đẩy Nguyệt Kha ra, chạy ra bên ngoài, do đầu óc lúc này rối tinh rối mù, tôi vấp phải thứ gì đó, ngã lăn xuống sàn.

- Phu nhân, cô không sao chứ?

Nguyệt Kha lao đến đỡ tôi dậy, lo lắng hỏi han tôi. Tôi lúc này không còn để tâm đến điều đó nữa, loạng choạng đứng dậy, ngực trái càng lúc càng đau. Tôi bảo Nguyệt Kha đưa đến chỗ Ngạn Lâm, cô ấy thấy tôi có vẻ mất bình tĩnh nên hơi chần chừ, đúng lúc đó giọng nói của Giai Khiết lại vang lên.

- Chị có vẻ nôn nóng nhỉ, mới xa chồng vài phút đã không chịu được rồi à?

Tôi phát điên, nhào đến chỗ Giai Khiết, cô ta mất đà ngã xuống sàn nhà, bị tôi ngồi đè lên, tay giữ chặt lấy cổ áo.

- Đoạn video đâu?

- Ồ...

- Đoạn video đâu rồi? Mày giữ nó đúng không?

Nguyệt Kha sợ hãi kéo tay tôi, nói tôi phải bình tĩnh. Tôi không them bận tâm đến những lời nói đó, trong khi đó Giai Khiết vẫn thản nhiên đáp:

- Chà, ai nói cho chị biết thế?

Tôi ghì chặt cổ Giai Khiết xuống, hét lên:

- Mày muốn cái gì? Hả?

- Chị muốn lấy lại nó sao, trễ rồi!

- Cái gì?

- Ngạn Lâm đang xem nó cùng với Hữu Dực rồi!

Tôi sững người, Giai Khiết cười loạn lên, sau đó gỡ tay tôi ra, thở dốc. Nguyệt Kha đỡ lấy tôi, Giai Khiết vội vã lùi người lại, thoát khỏi thế bị động.

- Chị à, thử tưởng tượng xem, anh ấy sẽ cảm thấy thế nào...?

Tôi ngồi bệt ra đất, quản gia không biết từ lúc nào đã xuất hiện, bảo Nguyệt Kha đỡ tôi dậy, đưa về phòng nghỉ ngơi. Tôi không đồng ý, giãy dụa đòi gặp Ngạn Lâm. Quản gia biết không ngăn được tôi thì đành đồng ý, dẫn tôi đi. Tâm trí tôi càng lúc càng mờ mịt, lồng ngực phập phồng co rút. Lại chợt nhớ ra, tôi trước đây từng hỏi Ngạn Lâm:

- Nếu anh cưới một người con gái không còn trong trắng, anh có ghét cô ấy không?

- Tại sao lại ghét?

- Ví dụ như... cô ấy trước đây từng ngủ với nhiều người...

- Thế sau này cô ấy còn như vậy không?

- Không...

- Đó có phải là lỗi của cô ấy không?

Tôi cúi mặt lắc đầu, Ngạn Lâm nâng mặt tôi lên, hôn nhẹ, sau đó cười nói:

- Vậy thì anh sẽ không ghét cô ấy.

- Thật không?

- Thật!

Có thật không?

Anh ấy nhất định sẽ không ghét tôi, đúng không?

Cánh cửa phòng chậm chạp mở ra, kèm theo đó là tiếng khóc, tiếng gào thét. Tôi đứng chôn chân trước cửa, thất thần nghe những âm thanh đau đớn kia. Những ký ức hệt như một thước phim đen trắng bị đứt đoạn, xuất hiện liên tục, chồng chéo lên nhau. Lồng ngực truyền đến từng cơn đau thắt, tôi ngã khuỵu xuống đất, co rúm người lại.Âm thanh vang vang bên tai

" Thả tôi ra!!"

" LÀm ơn, cầu xin các người tha cho tôi!!"

Nước mắt vô thức trào ra, tôi run rẩy ngã lăn ra đất, hai tay ôm chặt tai. Có tiếng ai đó hét lên:

-Tắt đi! Ông không nghe thấy tôi nói gì sao?

Ai đó đỡ tôi dậy, ôm chặt lấy tôi, mùi hương quen thuộc xộc vào mũi. Tôi òa khóc ôm chặt lấy Ngạn Lâm, ngón tay bấu chặt vào, lưng anh ấy, khó nhọc nuốt khan. Ngạn Lâm bế tôi ngồi vào lòng anh ấy, một tay đỡ lưng tôi, một tay vuốt tóc, hôn lên trán tôi, còn nói gì đó, hơi ồn, nhưng tôi vẫn nghe được.

" Đừng sợ!"

Tôi điên cuồng lắc đầu, trái tim giống như bị ai đó bóp nghẹt, càng lúc càng khó thở.Không biết đã bao lâu, đến khi Ngạn Lâm bế tôi về phòng, đặt tôi nằm xuống chiếc giường mềm mại ấm áp, tôi vẫn chưa bình tĩnh lại được.

" Đừng khóc nữa, anh xin em.."

Tôi cắn môi, bám chặt lấy Ngạn Lâm, giống như bám lấy chiếc phao cứu hộ cuối cùng, lắp bắp nói:

- Anh đừng đi được không...? Đừng đi...!

- Anh không đi đâu hết, anh ở đây!

Ngạn Lâm nắm chặt lấy tay tôi, liên tục vuốt ve gương mặt đầy nước mắt của tôi. Tôi khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, gục mặt vào lòng anh ấy, nhắm chặt mắt lại.

- Đừng sợ, ổn cả rồi, sẽ không ai làm hại em được nữa...

Ngạn Lâm nâng mặt tôi lên, cúi xuống hôn tôi, nhẹ nhàng tách hai cánh môi ra, luồn lưỡi vào trong.Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, nụ hôn mang theo dư vị ngọt ngào ấm áp khiến tôi mơ màng, rụt rè đáp lại anh ấy. Ngạn LÂm lật người đè tôi xuống giường, hôn vào thật sâu, đến khi nhận ra hô hấp của tôi yếu dần mới buông ra. Nằm nghiêng ôm chặt tôi vào lòng, khẽ nói:

- Ngủ ngon, anh yêu em...

Tôi nhíu chặt mi mắt, mệt mỏi thiếp đi.

Sáng hôm sau, lúc tôi tỉnh lại Ngạn Lâm vẫn ở bên cạnh, còn đang kiểm tra vết thương cho tôi. Hình như hôm qua lúc tôi hoảng loạn đã vô tình chạm vào nó khiến miệng vết thương bị rách ra. Ngạn Lâm thận trọng sát trùng vết thương cho tôi, có lẽ anh ấy sợ tôi đau nên lén lút làm trong lúc tôi ngủ. Tôi nằm im không nhúc nhích, đợi anh ấy làm xong mới ngồi dậy, ôm chặt lấy Ngạn Lâm.

- Ngoan, ngủ thêm đi, trông sắc mặt em nhợt nhạt lắm...

Tôi lắc đầu, đưa tay dụi mắt.

- Anh không muốn hỏi em điều gì à?

- Em đói chưa?

Tôi im lặng, ngồi bó gối trên giường, cố gắng đoán xem Ngạn Lâm đang nghĩ gì. Thế nhưng cuối cùng lại không muốn đoán tiếp nữa, sợ sẽ nhìn ra được thứ mình không mong muốn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.