Chương 30: chương 30
Trong thời gian tôi bị ốm, Ngạn Lâm thường về nhà rất sớm, giúp tôi ăn uống, ôm tôi ngủ. Nguyệt Kha giúp tôi lau người và thay quần áo, tôi không thích người khác động vào cơ thể mình, nên thường bảo cô ấy để tôi tự làm. Sau khi khỏi hẳn, Ngạn Lâm vẫn không cho tôi ra ngoài, anh ấy nói nếu bị cảm lạnh lần nữa sẽ vứt tôi ra đường. Tôi ngày nào cũng ở trong nhà, dựa vào thành cửa sổ, áp má lên mặt kính, lành lạnh, chờ đợi Ngạn Lâm trở về.
Trời dần tối, bình thường vào giờ này Ngạn Lâm sẽ về, tôi vừa mới tắm xong, Nguyệt Kha hôm sinh nhật tặng cho tôi một lọ dầu tắm có mùi sữa, mùi thơm nhè nhẹ của nó làm tôi rất thích. Tôi trèo lên ghế, áp mặt vào cửa kính, lắng nghe tiếng tích tắc của đồng hồ.
- Lạnh như vậy, em áp mặt vào đấy làm gì?
Tôi giật mình quay lại, Ngạn Lâm đứng ngay phía sau, nhấc bổng tôi lên. Nói thầm cái gì đó.
"Gầy quá.."
Tôi ôm chặt lấy cổ Ngạn Lâm, anh ấy bế bằng một tay, tôi loay hoay chỉ sợ ngã xuống. Ngạn Lâm tự dưng dụi mặt vào cổ tôi, ngửi ngửi, sau đó anh ấy lại đưa cổ tay tôi lên mũi, hỏi:
- Em vừa làm đổ sữa lên người à?
- Không..
- Sao người em toàn mùi sữa thế?
Tôi nói do dùng dầu tắm mùi sữa, anh ấy lại dụi mặt vào cổ hít một cái nữa, cười khẽ:
- Không thơm bằng mùi của em...
Tôi giật mình, mặt nóng bừng, dụi mặt vào lòng anh ấy, Ngạn Lâm thả người xuống ghế, tay vẫn ôm chặt tôi, hôn vào má tôi, nói nhỏ:
- Ngày mai cùng anh về thăm ba...
Tôi sững người, nghĩ đến viễn cảnh phải gặp lại Hữu Dực ở đó, lồng ngực bỗng nhói đau.
- Ông ta bệnh rồi, mọi người trong gia đình đều về, anh cũng muốn đưa em về.
Tôi cắn chặt môi, mùi tanh nồng dậy lên trong miệng. Ngạn Lâm hốt hoảng quay mặt tôi về phía anh ấy:
- Em sao thế? Nếu không thích thì không về nữa, được không?
Tôi lắc nhẹ đầu, đưa tay lau miệng, ôm chặt lấy Ngạn Lâm. Cố gắng dùng sự ấm áp để lấp đầy cảm giác bất an cùng thống khổ trong lòng, Ngạn Lâm ôm chặt lấy đầu tôi, khẽ nói:
- Đừng sợ, anh sẽ không để ai làm hại em!
Ngạn Lâm hôn lên vành tai tôi, đưa lưỡi liếm vòng quanh, sau đó dùng răng cắn nhè nhẹ. Môi anh ấy trườn xuống cổ tôi, liên tục nhả những nụ hôn vụn lên đó. Cả người tôi nóng bừng, run rẩy bám chặt tay anh ấy. Bất chợt anh ấy luồn tay vào lưng tôi, chậm rãi vuốt ve, bàn tay trườn dần lên trên chạm vào móc áo lót...
- Đừng!!!
Tôi vội vàng đẩy ra, Ngạn Lâm giống như bị bất ngờ nên sững người một lúc, sau đó thở hắt ra, thả tôi ngồi xuống ghế, đi vào phòng tắm, tiếng nước xả rào rào vang lên bên tai tôi. Tôi thẫn thờ ngồi thu mình trong ghế, đưa tay dụi dụi mắt, vẫn chưa định thần lại được. Dưa hấu nhảy lên lòng tôi ngồi, nó dùng móng cào cào vào lớp áo len, kêu lên vài tiếng. Không thấy tôi phản ứng gì thì nhảy xuống, chạy đi đâu đó.
Tôi vẫn chưa sẵn sàng, tôi vẫn rất sợ cảm giác đó...
Nguyệt Kha vào phòng, cô ấy gọi tôi ra ăn cơm. Cánh cửa phòng tắm bật mở, Ngạn Lâm không nói gì, ôm tôi ra ngoài, tôi nói khẽ với anh ấy:
"Xin lỗi..."
Anh ấy không trả lời.
Sáng hôm sau, chúng tôi cùng nhau về nhà thăm ba của Ngạn Lâm, đó là chặng đường rất dài, gần đến nơi thì tôi mệt quá nên ngủ quên mất, khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên một chiếc giường lớn, tôi xem đồng hồ thì đã là 11 giờ trưa. Vội vàng ngồi dậy, mò mẫm đi ra ngoài, căn phòng này rất lớn, lần mò mãi cuối cùng cũng ra được đến cửa. Tôi vừa động vào tay nắm thì cánh cửa bật mở.
- Tỉnh rồi?
Tôi sững người.
- Anh, chị ấy dậy rồi!
Hữu Dực xoay người, thuận tay kéo tôi ra ngoài, tôi giật mạnh tay lại, đứng im lại chỗ. Ngạn Lâm bước tới ôm lấy tôi, dẫn ra chỗ bàn ăn. Mọi người đều đã ngồi cả ở đó. Tôi chưa kịp ngồi xuống ghế đã nghe có người nói:
- Lần đầu về ra mắt đã ngủ đến tận trưa, vợ của con trai đúng là làm mọi người mở mang tầm mắt!
Một giọng nữ trầm, chắc đây là một người phụ nữ tầm trên bốn mươi tuổi, trước đây tôi có học một khóa đoán tuổi qua giọng điệu. Ngạn Lâm đỡ tôi ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng nói:
- Tôi không phải con trai dì, cảm ơn.
Dì? Phải rồi! Ngạn Lâm từng nói anh ấy và Hữu Dực không phải con ruột, có lẽ đây là mẹ kế của anh ấy. Tôi cúi đầu nói:
- Xin lỗi, lần sau con sẽ không như thế nữa...
- Ta nghĩ chắc không có lần sau đâu!
Lời nói như muốn cắt ngang họng của tôi, tôi không nói nữa, bình thản ngồi xuống ghế. Người vừa rồi tuổi cũng khá cao, chắc là ba của Ngạn Lâm, tôi không thích nói nhiều, cũng không muốn giải thích.
- Được rồi, ăn cơm thôi!
Người ta đã bài xích mình ngay từ đầu, căn bản là không thể giải thích.
Mọi người bắt đầu rôm rả nói chuyện, tôi không hòa nhập được nên chỉ im lặng, nhưng không hiểu sao Ngạn Lâm cũng không nói gì.
- Ta cũng đã hơn sáu mươi tuổi rồi, không biết hai mươi năm nữa trông sẽ như thế nào nhỉ?
Giọng nói ngọt ngào của dì kế cất lên:
- Chắc chắn sẽ rất đẹp lão...
- Hoặc là đã chết.
Ngạn Lâm bình thản nhả ra một câu.