Chương 3: Chương 3
Chị nói với tôi, sẽ tặng quà sinh nhật cho tôi.
Lâu lắm chưa được tặng quà....
Từ bé đến giờ, lần đầu tiên cảm thấy được quan tâm tới vậy. Trước giờ chị ấy một chút cũng chưa từng để mắt đến cuộc sống của tôi. Thoải mái sống trong ánh hào quang của mình. Tôi không ghen tị, cũng không ghét chị. Những thứ đó là do chị ấy một tay gây dựng, một mình cố gắng. Số phận đã sắp đặt tôi thua kém chị ấy, chị ấy không làm gì sai cả. Bây giờ thậm chí còn muốn tặng quà cho tôi...
Tốt thật đấy...
Mọi thứ tốt đến bất ngờ. Anh ấy yêu tôi, chị ấy cũng quan tâm đến tôi.Tôi gật đầu chào chị ấy, bước ra ngoài. Anh đang đứng bên ngoài cửa, đôi mắt ấm áp nhìn tôi. Bước tới nắm lấy tay tôi, dẫn đi.
Cuộc sống của tôi, bỗng nhiên hiện ra một màu hồng rực rỡ, ấm áp. Hạnh phúc đến lạ kỳ.
Một tuần sau đó sinh nhật tôi. Ba mẹ đều không có nhà, chị tôi nói họ đi công tác.
Tôi có mời anh ấy đến, anh ấy nói sẽ đến muộn một chút, để mua quà cho tôi.
Chỉ có tôi và chị ở trong nhà. Tôi háo hức, chờ đợi anh đến. Chị cười với tôi, nói dành cho tôi một bất ngờ trong phòng của mình. Tôi cười rạng rỡ, không do dự mà bước vào.
Phải, không do dự mà bước vào.
Còn chị ấy, không do dự mà khóa cửa.
Ba người đàn ông ngồi trên giường của tôi. Tôi không biết họ ở đó từ lúc nào. Họ nhìn tôi, đôi mắt thèm khát, ghê tởm. Tôi hoảng loạn, tìm mọi cách đập cửa, nhưng nó một chút cũng không chịu xoay chuyển. Họ tiến đến, tóm lấy tôi, đè tôi xuống.
Chị, tại sao lại gạt em?
Tại sao lại muốn hại em?
Mọi chuyện sau đó tôi không nhớ rõ, mà cũng không muốn nhớ...
Chỉ biết bản thân lúc đó gào thét, cầu xin họ rất nhiều lần.
Chỉ biết bản thân lúc đó rất đau, đau đến mức muốn chết đi...
Lúc tỉnh táo lại đã không còn thấy họ đâu nữa, chỉ thấy máu nhuộm đỏ một khoảng chăn.
Máu...
Máu màu đỏ...
Mọi thứ quanh tôi hình như cũng màu đỏ...
Có tiếng gì đó ngoài cửa... Tiếng lạch cạch, tiếng kim loại bị bẻ gẫy.
Cánh cửa bật mở, tôi thấy anh đứng đó, mắt mở to, sững sờ.
Tôi điên cuồng kéo lấy chăn, cố gắng tìm cách che đi mọi chỗ trên cơ thể mình, cảm giác đau khổ, tuyệt vọng xâm chiếm trái tim tôi.
Tại sao, tại sao che thế nào cũng không hết được cái cảm giác ghê tởm chính bản thân mình ấy?
Tại sao, tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi?
Không dám khóc.
Người con gái, quan trọng nhất là trinh tiết. Tôi bây giống cái gì rồi, có ra người không, có ra ma không.
Anh vẫn đứng ở đó.Anh ấy nhất định sẽ ghê tởm tôi, ghét bỏ tôi.
Tôi nắm chặt lấy lớp chăn, quay mặt vào trong.Tôi không muốn thấy đôi mắt của anh ấy, không muốn thấy gì hết.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân của anh ấy, tiến lại gần tôi. Tôi run rẩy thu nhỏ cơ thể lại. Càng nhỏ càng tốt, biến mất luôn cũng được.
Bỗng dưng muốn ... bản thân biến mất khỏi thế giới này...
Anh ấy đưa tay ôm chặt lấy tôi vào lòng. Áp đầu tôi vào ngực anh ấy.
" Có đau không?"
"Ngoan, bình tĩnh, anh ở đây rồi."