Chương 29: chương 29
Tôi ngủ một mạch đến tận chiều muộn, trong lúc ngủ chập chờn thức dậy rất nhiều lần, tiếng gõ bàn phím bên tai vẫn vang lên đều đều. Tôi quay mặt vào trong, ôm chặt lấy Dưa Hấu, Dưa Hấu hôm nay rất ngoan, nó không lăng xăng chạy đi chơi nữa, ngoan ngoãn nằm trong lòng tôi, thỉnh thoảng lại ngọ nguậy cái đầu, lật ngửa người lên nằm ngủ, vẫn luôn cảm thấy khóe mắt và sống mũi có chút nhột nhột, hình như còn hơi nghẹt mũi nữa, chắc là do lông của Dưa Hấu cọ vào.
Đêm nay tôi lại mơ.
Mơ thấy rất nhiều thứ, thấy một cặp nam nữ đang ôm lấy nhau, còn quay lại nhìn tôi cười ngạo nghễ, khuôn mặt người đàn ông tôi nhìn không rõ, chỉ là cảm giác vô cùng quen thuộc. Có những cánh tay xuất hiện vây khắp xung quanh, bám chặt lấy tôi, giống như đứng giữa một dòng sông đen đặc, từng chút một bị nó nhấn chìm.
Nước dâng kín cổ rồi...
Thế nhưng lần này, cảm giác vô cùng bình thản.
Tôi tỉnh dậy khi nghe thấy có tiếng nói chuyện lọt vào tai, thính giác của tôi sau khi bị mù thì trở nên rất nhạy bén. Tôi nhẹ nhàng ngồi dậy, im lặng lắng nghe, Ngạn Lâm hình như đang đứng bên ngoài nói chuyện với ai đó.
Họ nói nhỏ quá, tôi nghe tiếng được tiếng mất.
" Hiểu rồi!"
" Mọi chuyện sẽ được xử lý ổn thỏa."
" Đừng lo, cô ta không biết được đâu! "
Hình như là nói chuyện qua điện thoại, vì tôi chỉ nghe được giọng Ngạn Lâm mà thôi.
- Phu nhân, cô tỉnh rồi ?
Nguyệt Kha vừa lên tiếng, Ngạn Lâm lập tức cúp máy, vì tôi không còn nghe thấy tiếng nói nữa, chỉ có tiếng bước chân đến gần giường, sau đó dừng lại ngay bên cạnh tôi.
- Em tỉnh rồi à?!
Ngạn Lâm cúi xuống hôn lên trán tôi, hơi thở nóng ấm của anh phả lên mái tóc , mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt. Anh ấy ôm tôi vào lòng, sau đó nói với Nguyệt Kha:
- Mang đồ ăn vào cho cô ấy đi!
- Vâng!
Ngạn Lâm trước mặt tôi chưa từng hút thuốc, tôi cũng không hề ngửi thấy mùi thuốc trong nhà, vậy mùi hương vừa rồi thật sự là do anh ấy hút thuốc sao?
Nguyệt Kha mang đồ ăn vào phòng, mùi thịt thơm nức xộc vào mũi tôi. Ngạn Lâm dựa cằm lên đầu tôi rồi đột nhiên sững lại, kéo mặt tôi lại gần, sờ nhẹ lên trán tôi, sau đó áp trán của anh ấy lên đó.
Có hơi lạnh...
- Đổi cho cô ấy một bát cháo đi! Mang kẹp nhiệt độ vào đây!
Tôi không để ý, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, đầu nặng như chì, Ngạn Lâm đo nhiệt độ cho tôi, khẽ nói:
- Em bị sốt rồi, mau ăn cháo đi rồi uống thuốc.
Ngạn Lâm để tôi dựa vào người anh ấy, sau đó bón cháo cho tôi ăn. Cháo thịt bằm, chỉ là khi cho vào miệng cảm thấy đắng ngắt, nuốt không trôi. Tôi cố gắng ăn hết bát cháo, sau đó uống thuốc. Ngạn Lâm để tôi nằm xuống giường, tháo bớt lớp băng đang quấn trên đầu ra, đắp một chiếc khăn ướt lên trán tôi, sau đó kéo chăn đắp kín người tôi. Từ đầu đến cuối anh ấy đều làm hết, không hề gọi người hầu.
Tôi khó nhọc nhắm mắt, cố gắng ngủ, nhưng có lẽ do ngày hôm nay ngủ hơi nhiều, nên bây giờ chỉ thấy mệt chứ không ngủ được, khiến cho cơ thể tôi nặng nề vô cùng.
Ngạn Lâm nắm lấy bàn tay tôi, bao bọc trong lòng bàn tay anh ấy, khẽ hôn nó một cái, tựa đầu vào đó, sau đó cứ giữ yên như vậy.
Tôi quay đầu về phía anh ấy, nằm yên một lúc, sau đó không nhịn được mà hỏi:
- Anh và Hữu Dực là anh em à?
- Không phải anh em ruột...
Dừng một lúc, anh ấy đột nhiên hỏi lại tôi:
- Sao em biết đó là Hữu Dực?
- Nghe giọng rất quen...
- Ừm...
Câu trả lời vang lên đầy mệt mỏi, anh ấy đang né tránh sao? Hay là không thích tôi hỏi về Hữu Dực?
- Ngạn Lâm...
- Sao thế?
Tôi im lặng, sau đó hít một hơi thật sâu.
- Anh có yêu em không?
Ngạn Lâm ngẩng đầu, chậm rãi hôn lên mu bàn tay tôi, khẽ nói:
- Anh yêu em, Tử Ngọc.
- ....
- Đừng nghĩ linh tinh nữa, mau ngủ đi.
Tôi nhắm mắt lại.
- Cảm ơn..
Vắt kiệt chút lòng tin còn sót lại, đem cho người đàn ông này, chỉ sợ lại là trò lừa gạt.
Tôi chắc hẳn rất ngu ngốc.
Mi mắt nặng trĩu, đầu óc càng lúc càng mờ mịt, tôi chìm vào giấc ngủ, trời càng lúc càng lạnh, tôi đã cố chui sâu vào chăn rồi vẫn không thấy khá hơn. Bất chợt tỉnh dậy giữa đêm, chỉ thấy Ngạn Lâm đang ôm cả tôi và chăn trong lòng, thỉnh thoảng lại cúi xuống sờ trán của tôi.
- Anh ôm em như vậy sẽ bị lây bệnh đấy...
Ngạn Lâm thở ra, khẽ thì thầm:
- Đừng lo, anh khỏe lắm, mau ngủ đi.
Tôi không nói gì nữa.
Sáng hôm sau, Ngạn Lâm không ở nhà nữa, Nguyệt Kha nói công ty có việc, anh ấy phải đi sớm. Tôi chợt nhớ ra anh ấy đêm qua ngủ không sâu, hôm nay đi làm chắn chắn rất mệt.
Dưa hấu nhảy lên giường, chui vào lòng tôi.
- Mày đi ra đi, lây bệnh bây giờ.
Nó không chịu, lại bò ra nằm lên tay tôi, dụi dụi. Tôi không để ý đến nó nữa, nằm trên giường, bắt đầu suy nghĩ lung tung. Nguyệt Kha mang tôi chao vào phòng, đặt một chiếc bàn trước mặt tôi, mùi trứng thơm lừng. Cô ấy giúp tôi ăn từng chút một, miệng đã bớt đắng, không thấy khó nuốt nữa rồi. Ăn xong lại phải uống thuốc, tôi nhắm mắt nhắm mũi nuốt năm viên thuốc vào trong cổ họng, uống một ngụm nước thật lớn.