Chương 16: Chương 16
Chiều hôm đó, có rất nhiều người đến khám bệnh cho tôi, Ngạn Lâm cũng đến. Anh ta ngồi trên ghế, im lặng đọc kết quả, sau đó bước tới nhấc bổng tôi lên.
- Lấy xe đi, đưa cô ấy đến bệnh viện khám kĩ hơn.
Ngạn Lâm lấy một chiếc áo khoác lên người tôi, sau đó bế tôi ra ngoài, ngồi vào xe ô tô.Sau đó là một khoảng thời gian im lặng dài. Tôi không chịu nổi, khẽ hỏi Ngạn Lâm:
- Bây giờ là mấy giờ rồi?
- Năm giờ, sao thế, em đói à?
- Không...
- Kiểm tra thêm một chút nữa sẽ xong thôi, đừng lo!
Lo?
Lo sao?
Tôi đang lo sao? Anh ta dựa vào đâu mà nghĩ như thế?
Không gian xung quanh tôi đều là bóng tối bao phủ, ai mà biết được một kẻ mù thèm khát âm thanh xung quanh đến mức nào. So với cái chết, sự cô độc đáng sợ hơn nhiều. Nhưng mà tôi lại chẳng biết nói gì nữa cả.
Ngạn Lâm đưa tôi đến bệnh viện, sai bác sĩ kiểm tra tổng thể lại cho tôi. Sau một loạt các giai đoạn lằng nhằng, họ đưa tôi vào một căn phòng, ngồi lên ghế, đeo một chiếc máy gì đó lên đầu tôi. Khẽ hỏi:
- Phu nhân, cô có thể trả lời những câu hỏi của tôi không?
- Được!
Hình như là máy phát hiện nói dối.
- Cô có quan hệ tốt với gia đình không?
- Có.
- Cô có ghét ai trong gia đình không?
- Không.
- Cô có nghĩ mình bị bệnh gì đó không?
- Không.
- Có phải cô đang nói dối không?
- Đúng vậy.
Kết quả mà máy đo được, từ đầu đến cuối đều là nói thật.
Ngạn Lâm đi vào bế tôi ra ngoài, ngồi thêm một lúc đợi kết quả xét nghiệm. Tôi bắt đầu thấy mệt, không khí ngột ngạt ở bệnh viện khiến tôi không thích nghi nổi. Bèn lay lay tay hắn, đòi về.
- Tôi muốn về nhà có được không?
Ngạn Lâm im lặng, sau đó bảo bác sĩ gửi kết quả cho người của hắn, rồi đưa tôi về nhà.
Tôi cảm thấy hình như mình hơi phiền rồi.
Về nhà cũng đã gần bảy giờ tối, Ngạn Lâm bảo người hầu lấy thức ăn cho tôi, sau đó ôm tôi vào lòng, bắt đầu giúp tôi ăn cơm. Ở trong lòng người này rõ ràng rất ấm áp, nhưng trái tim tôi lại cảm thấy lạnh như đá vậy.
Phiền quá, tôi không tiếp nhận nổi sự quan tâm từ một kẻ xa lạ.
Mà kiểu quan tâm này, chẳng khác gì so với Hữu Dực, không đầu không cuối, không có lý do. Tôi rất mệt, ăn qua loa rồi đòi lên giường nằm.
Muốn nghe ai đó hát cho tôi nghe. Nhưng không đủ can đảm để nói ra.
------------------------------------
Ngạn Lâm ngồi bên bàn làm việc, chăm chú đọc cáo bệnh của Tử Ngọc, hàng lông mày khẽ nhíu lại, nhìn những dòng chữ được viết trên đó.
Bệnh tim bẩm sinh.
Trầm cảm nặng, có khuynh hướng tự làm hại bản thân.
Hắn đưa tay vò lên tóc, lại nhớ đến người mẹ của hắn, bà ấy cũng giống y như thế này, cô độc, gục ngã.
Mà hắn của năm đó, mới bảy tuổi, nhỏ quá, bé quá, không hiểu được. Hắn chỉ cảm thấy mẹ rất đáng sợ, gương mặt và cơ thể xinh đẹp bị lửa thiêu đến méo mó quái dị, đôi mắt bị mù. Bàn tay đầy những vết bỏng sần sùi điên cuồng sờ soạng xung quanh. Mẹ cố gắng đến gần hắn, cố gắng mỉm cười, cố gắng ôm chặt hắn vào lòng. Còn hắn thì hoảng sợ, tìm đủ mọi cách để đẩy bà ấy ra xa. Khuôn mặt đau khổ đẫm nước mắt của mẹ lúc ấy trong mắt hắn không khác gì một con quái vật. Hắn khóc, hắn sợ hãi, mẹ của hắn trước đây rõ ràng rất xinh đẹp, không phải người đàn bà chằng chịt những vết sẹo trên khuôn mặt người không ra người, quỷ không ra quỷ kia.
Mà ba của hắn, cũng chẳng hề để tâm, mặc kệ người hầu chăm sóc cho bà ấy. Ai cũng né tránh cái vẻ ngoài không lành lặn ấy, tránh thật xa.
Cuối cùng, mẹ hắn phát điên, đúng vậy, bị tất cả bọn họ bức điên.
Không ai biết bà ấy đã phải trải qua đau đớn thế nào.
Không ai biết bà ấy đã phải dành lại sự sống từ tay thần chết chỉ vì muốn trở về cho hắn một mái ấm. Kết cục, ai cũng khinh rẻ người đàn bà ấy, một mực ruồng bỏ bà ta.
"Đáng lẽ ta nên chết đi..."
Đó là những lời cuối cùng hắn nghe thấy.
Mẹ hắn nằm ở dưới đó, rơi từ tầng năm xuống, thịt nát xương tan, chẳng còn gì nguyên vẹn nữa.
Cả trái tim bà ấy cũng vỡ nát rồi.
Đáng lẽ ra có thể ngăn lại, hắn đã nhìn thấy bà ấy trèo lên lan can, nhưng hắn lại đứng chết cứng vì sợ. Mãi đến khi bà ấy rơi xuống rồi, hắn mới điên cuồng gào thét mà lao tới.
Không kịp nữa rồi.
Chết rồi.
Chết cứng rồi.
Chẳng còn gì nữa rồi.
Lúc này tự nhiên hắn không còn sợ bà ấy nữa, hắn bỗng nhận ra người mẹ đáng thương của mình sau khuôn mặt dị dạng ấy. Tiếc rằng, người chết rồi, không sợ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Đáng lẽ ra hắn nên nhận ra sớm hơn.
Nhân gian hữu tình, có chuyện gì là không thể xảy ra kia chứ, Khi mà sợi dây nối con người với thế giới này đã lỏng lẻo rồi, bất cứ lúc nào nó cũng có thể tuột ra, vĩnh viễn biết mất.
Đến khi mọi thứ biến mất rồi hắn mới hiểu.
Thời khắc hắn đưa Tử Ngọc lên sân thượng, vốn không hề tưởng tượng đến viễn cảnh cô ấy sẽ nhảy xuống. Đến khi cửa thang máy sắp đóng lại, bóng dáng ấy run run rẩy rẩy trèo lên lan can, hình ảnh giống hệt như hơn hai mươi năm về trước, mẹ của hắn cũng rời đi bằng cách ấy.
Vĩnh viễn không thể quên được.