4.
Có lẽ Tống Trì vẫn nghĩ rằng hôm nay tôi diện đồ đẹp như vậy là để gặp hắn.
Tôi cười nhạt, không nói lời nào, trực tiếp rời đi trước mặt hắn.
Dưới ánh nhìn của mọi người xung quanh, tôi đi tới chỗ Giang Yển.
Bọn họ dường như rất kinh ngạc trước hành động này của tôi.
Tôi biết, tôi của ngày xưa ở trước mặt Tống Trì là một kẻ hèn mọn, Tống Trì bảo tôi đi về phía đông, tôi tuyệt đối không dám đi tây, ánh mắt tôi không rời khỏi Tống Trí dù chỉ một giây, tuyệt đối sẽ không có chuyện tôi phớt lờ sự xuất hiện của hắn.
Cũng bởi vì hành động bất thường của mình, tôi bỗng trở thành tâm điểm chú ý của cả phòng.
Giang Yển cũng nhìn tôi đầy hoài nghi.
Ánh mắt lại đem theo nét vui vẻ.
Tôi đưa cho Giang Yển chiếc bánh sinh nhật đang cầm trong tay, nói với anh ấy.
" Giang Yển, đây là bánh sinh nhật tôi tự tay làm, chúc anh sinh nhật vui vẻ "
Giang Yển nhíu mày.
Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi một lượt, mỉm cười.
Rồi lại cúi đầu nhìn chiếc bánh kem vẫn còn trong tay tôi.
Anh ấy vẫn không có chút phản ứng.
Tống Trì xông tới trước mặt tôi, nắm lấy cổ tay tôi rồi kéo đi, lực mạnh đến nỗi tôi suýt ngã xuống.
Chiếc bánh kem cũng lắc lư theo, muốn rơi xuống.
" Đường Tuế Tuế, cô lại đang chơi cái trò gì vậy?! ", Tống Trì hét vào mặt tôi, lửa giận trong mắt anh ta bùng lên, " Sao ? Cô nghĩ cô dùng cách này để quyến rũ người đàn ông khác thì tôi sẽ ghen à? Cô chỉ khiến tôi cảm thấy cô đê hèn hơn thôi!"
" Buông tôi ra ", tôi dùng sức hất tay Tống Trì ra.
Tống Trì trợn tròn mắt, không tin tôi sẽ đối xử với hắn như vậy.
Trong thời gian 4 năm công lược hắn, tôi chưa từng phán kháng hắn dù chỉ một lần.
" Tống Trì, tôi nói rồi, chúng ta đã kết thúc", tôi gằn từng chữ một, " Bây giờ tôi muốn theo đuổi Giang Yển ".
Lời vừa nói ra, toàn bữa tiệc xôn xao.
Trong mắt mọi người, dù tôi có bị Tống Trì hành hạ đủ trò thì cũng không thể nào buông bỏ được hắn, càng không thể yêu người khác.
" Đường Tuế Tuế, sức nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn", Tống Trì căn bản không tin, trong lời nói còn mang theo sự chán ghét cực độ.
Hắn nhận định tôi làm như vậy là để thu hút sự chú ý của hắn.
Hắn đã sớm chắc chắn tôi là người đi công lược, ngoài công lược hắn, tôi đã chẳng còn sự lựa chọn nào khác cả.
" Tôi nói lại lần nữa, chúng ta kết thúc rồi, tôi thích Giang Yển và bây giờ tôi sẽ theo đuổi anh ấy ", giọng điệu của tôi cũng không kiên nhẫn, " Phiền anh tránh ra một chút "
" Đường Tuế Tuế, tôi cho cơ hội cuối cùng, nếu cô cứ tiếp tục không biết tốt xấu, vậy thì chờ ch.ế.t đi! ", Tống Trì uy hiếp tôi.
Ý hắn là nếu bây giờ tôi không nghe lời hắn, hắn sau này sẽ để tôi công lược hắn nữa.
Cuối cùng tôi sẽ bị hệ thống xoá sổ.
Tôi cười.
Cười không phải vì bây giờ sự uy hiếp của hắn đã không còn tác dụng với tôi.
Cười chỉ vì, dù bây giờ tôi có nghe lời hắn, hắn cũng sẽ không bao giờ cho tôi đạt được ước nguyện.
Hắn căn bản là đã không thích tôi rồi.
Thậm chí, từ tận đáy lòng hắn còn coi thường, chán ghét tôi.
" Chó ngoan sẽ không cản đường", giọng tôi kiên định, nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.
Đồng tử của Tống Trì đột ngột thay đổi.
Hắn vẫn không tin.
Hắn không tin tôi có thể nói ra những lời " đại bất kính " với hắn như vậy.
Tôi thấy tay hắn nắm chặt lại.
Nếu không phải trong phòng có rất nhiều người, có lẽ hắn đã một quyền đánh tôi ch.ết rồi.
Hắn hung hăng nói :" Đường Tuế Tuế, tôi đã cho cô cơ hội, là tự cô không biết trân trọng, bây giờ dù cô có quỳ xuống van lạy tôi, tôi cũng sẽ không thèm liếc cô một cái! "
Tôi tỏ vẻ thờ ơ.
Tống Trì nghiến răng, phẫn nộ rời đi.
5.
Tôi cũng chẳng để tâm đến Tống Trì nữa.
Nhìn sang Giang Yển.
Trạng thái của anh ấy rất ổn định, dường như không bị vướng mắc tình cảm giữa tôi và Tống Trì làm cho dao động.
Nhưng anh ấy vẫn nhìn tôi với ánh mắt hứng thú.
" Ban nãy tôi cũng nghe thấy những lời em nói với Tống Trì rồi, em bây giờ không thích hắn nữa, em muốn theo đuổi tôi ".
Tôi cũng không vòng vo.
Chỉ còn lại thời gian 1 năm thôi.
Chớp mắt một cái sẽ trôi qua.
Hoặc cũng có thể, tôi đã có suy nghĩ để chuyện này đến đâu thì đến.
Nhưng con đường này dù sao cũng nhất định phải đi tiếp.
Nỗ lực không chắc chắn sẽ thành công, nhưng không nỗ lực chắc chắn sẽ thất bại, tôi hiểu đạo lý này.
Tôi cũng không muốn trước lúc bị xoá bỏ, bản thân vẫn còn vì chuyện này mà nuối tiếc.
" Lý do? ". Đôi môi mỏng của Giang Yển khẽ mở, trầm giọng thốt ra hai chữ.
" Bởi vì anh đẹp trai hơn Tống Trì "
Giang Yển cười.
Nụ cười thoáng qua, căn bản không nhìn ra được ý cười của anh.
Anh ấy nói :" Tôi đẹp hơn anh ấy cũng không phải chuyện gì lạ mà "
Tôi sững người.
Nghe anh ấy nói, tôi chợt tỉnh ra.
" Tôi theo đuổi Tống Trì 4 năm đều không có kết quả ". Tôi nói
Giang Yển lại cười:
" Vậy sao em lại cảm thấy tôi sẽ yêu một người thừa thãi như em?"
Tôi mím môi.
Hệ thống quả nhiên nói không sai, Giang Yển còn khó chinh phục hơn Tống Trì.
Nhiều cô gái vây quanh Giang Yển như vậy, chưa từng nghe có người tán được anh ấy.
" Tôi chưa từng ngủ với Tống Trì".
Tôi thẳng thừng nói.
Ánh mắt Giang Yển có chút thay đổi.
" Nếu anh không tin thì có thể tự mình kiểm chứng ". Tôi nói với vẻ mặt chân thành.
" Khụ....khụ...". Giang Yển bị câu nói kia của tôi làm cho ngượng đến chín mặt.
Lúc này trong phòng vang lên vài câu nói đùa của bạn Giang Yển.
" Đường Tuế Tuế này cũng thật dũng cảm"
“ Con thỏ trắng yếu đuối trước mặt Tống Trì trước kia, lẽ nào đều là giả vờ hết sao? "
" Giang Yển, Đường Tuế Tuế cũng chủ động rồi, hay là cậu cho cô ta cơ hội đi "
Cả phòng ai cũng cười.
Bọn họ đều đang chế giễu tôi.
Lúc trước tôi theo đuổi Tống Trì, ai nhìn thấy cũng đều cười nhạo tôi.
Tôi cũng dần quen rồi.
Tôi bây giờ chỉ đợi duy nhất câu trả lời của Giang Yển.
Kết quả chưa đợi được Giang Yển mở lời thì Tống Trì lại lần nữa xuất hiện trước mặt tôi.
Hắn tới đây là vì muốn tham gia sinh nhật cùng với Giang Yển, tất nhiên sẽ không vì đôi ba câu nói của tôi làm cho tức giận mà rời đi, hắn chỉ là ngồi cách xa tôi một chút.
Tôi cũng không hiểu nổi tại sao lúc này hắn đột nhiên lại chạy qua đây.
Hắn nắm lấy cổ tay tôi, nói với giọng hằn học :
" Đường Tuế Tuế, đừng có ở đây làm người khác chướng tai gai mắt nữa, tôi nhìn thấy đã muốn nôn rồi "
Nói cho cùng là muốn ép tôi phải rời khỏi bữa tiệc.
Tôi phản kháng.
Nhưng lần này không thành công.
Trước khi bị Tống Trì kéo ra ngoài, tôi chỉ kịp đặt chiếc bánh kem lên bàn trà tiệc trong sự hoảng loạn, gấp gáp nói :
" Giang Yển, chúc anh sinh nhật vui vẻ, bánh là vị kem lạnh, nếu không ăn kịp lúc sẽ bị tan chảy mất "
Tôi cứ vậy mà bị Tống Trì kéo đi một cách thô bạo.
Vừa bước ra cửa.
" Rầm...", tiếng cánh cửa bị đóng lại bởi lực mạnh.
Tôi nhìn lên.
Bỗng thấy Giang Yển xuất hiện trước mặt tôi và Tống Trì.
Tống Trì mắt đỏ ngầu đầy phẫn nộ, trừng mắt:
" Giang Yển, mày làm gì thế hả! "
6.
" Anh họ, đây là bữa tiệc mừng sinh nhật em "
So với Tống Trì đầy phẫn nộ thì Giang Yển có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, giọng điệu không bộc lộ cảm xúc gì.
Hoàn toàn không biết được anh ấy có đang tức giận không nữa.
"Cô ấy là tới tìm em mà". Giang Yển nhìn sang tôi, cười nhẹ một cái, rồi lại quay sang nói với Tống Trì.
" Cô ấy có muốn đi hay không, anh không quyết được"
" Em thừa biết mục đích của cô ta là gì mà ". Tống Trì phẫn nộ nói.
" Mục đích gì vậy? ". Giang Yển cố ý hỏi lại.
" Cô ta bày tỏ tình cảm với em, nhưng thực tế lại muốn thu hút sự chú ý từ anh. Cô ta không thể nào thích em đâu". Tống Trì khẳng định.
Giang Yển quay đầu lại nhìn tôi
" Thật sao? "
" Không phải", tôi trực tiếp phủ nhận, kiên định đáp lời.
" Tôi đã không còn thích Tống Trì nữa, tôi chỉ thích anh, là hắn tự mình đa tình thôi "
Giang Yển nhận được câu trả lời khẳng định từ tôi, cười đáp :
" Anh họ, anh nghe thấy rồi chứ? Cô ấy nói là anh tự mình đa tình thôi "
Tống Trì tức đến đỏ mặt.
Tôi vậy mà vô ý cho hắn ăn một cái tát vô hình, vừa nhanh gọn vừa dứt khoát.
Tống Trì nắm lấy cổ tay tôi, không tự chủ được mà dùng lực rất mạnh.
Mạnh đến nỗi cổ tay tôi đau nhói.
Không biết là hắn đang tự kiềm chế bản thân hay đang cố ý trả thù tôi.
Tôi vài lần muốn vùng ra nhưng không vùng nổi.
" Hay là thế này đi ", Giang Yển nhẹ nhàng nói.
" Cứ để Đường Tuế Tuế tự mình lựa chọn, nếu cô ấy muốn đi theo anh, em sẽ không ngăn cản. Nhưng nếu cô ấy không muốn đi, xin anh hãy tự trọng "
Sắc mặt Tống Trì tái nhợt.
Cả thành phố này, đúng thật là không ai dám động đến Giang Yển.
Tống gia và Giang gia tuy có quan hệ họ hàng, bố của Tống Trì và mẹ của Giang Yển là anh em ruột, nhưng Tống gia đứng trước Giang gia đã sớm không còn quyền lên tiếng nữa.
Càng huống hồ, có lời đồn, Giang Yển không nhận người họ hàng này.
Tống Trì lạnh lùng nói với tôi:
" Đường Tuế Tuế, tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội rồi, đừng có được nước lấn tới "
Tôi mím chặt môi.
Lại nhìn về phía Giang Yển.
Biểu cảm của Giang Yển vẫn lãnh đạm như vậy, anh ấy hỏi tôi:
" Đường Tuế Tuế, em muốn đi theo Tống Trì không? "
" Không đi ". Tôi không cần nghĩ ngợi, kiên định khác thường. " Tôi đi theo anh "
Lời vừa thốt ra, Tống Trì càng nắm cổ tay tôi mạnh hơn.
Giống như muốn dùng lực bẻ gãy tay tôi vậy.
Tôi thật sự không nhịn nổi nữa, nói trong cơn đau :
" Buông tôi ra, đau..."
Ánh mắt Giang Yển thay đổi, lạnh lùng nói với Tống Trì:
" Buông cô ấy ra "
Nhưng Tống Trì không hề buông tay.
Tôi đau đến mức nước mắt không kiềm chế được mà chảy xuống.
" Tôi đếm đến ba ". Ngữ điệu không nóng không lạnh đó của Giang Yển bỗng dưng khiến người ta vô cùng sợ hãi, " một, hai,...."
.......
Tống Trì buông tay.
" Đường Tuế Tuế, đây là do cô tự chuốc lấy ", Tống Trì nói lời cay độc.
" Tống Trì tôi sẽ không bao giờ mềm lòng với cô nữa "
" Không bao giờ " cái gì chứ ?
Thật buồn cười.
Anh ta đã bao giờ động lòng trắc ẩn với tôi chứ ?
" Tôi không cần ". Tôi kiên định nói.
Cả người Tống Trì giận đến nỗi run lên.
Thế nhưng ánh mắt của tôi chỉ để ý đến Giang Yển mà thôi.
Giang Yển không hề để ý đến sự tức giận của Tống Trì, anh ấy nói:
" Nếu như em muốn đi theo tôi, vậy thì chúng ta đi thôi "
Nói xong, Giang Yển tiến tới cửa phòng, cứ vậy mà rời đi.
Tôi có chút ngạc nhiên.
Nhiều người như thế đến chúc mừng sinh nhật cho Giang Yển, anh ấy cứ thế nói đi là đi?
Khoảnh khắc ấy tôi cũng không chút chậm trễ, trực tiếp theo sau anh ấy.
Tôi rời đi, mơ hồ cảm thấy Tống Trì ở phía sau dường như rất căng thẳng, hắn muốn kéo tay tôi lại, nhưng cũng có vẻ như tôi tưởng tượng.
Dù sao thì tôi cuối cùng vẫn thuận lợi đi theo Giang Yển bước lên chiếc xe ô tô.
Anh ấy lái xe.
Lái rất nhanh.
Tôi cũng không rõ anh ấy có uống rượu không.
Lúc đến gần anh ấy không ngửi thấy mùi rượu.
Nhưng tôi khi ngồi ở ghế phụ, bị doạ sợ đến nỗi cả người đông cứng.
Tôi rất sự rất sợ giây tiếp theo xe tan người mất.
Tôi run người, cũng không dám hỏi.
Giang Yển rốt cuộc đang lái xe đi đâu.
Chỉ thấy anh ấy lái xe đến một nơi càng lúc càng hẻo lánh, dường như đang đi về phía ngọn núi.
Cuối cùng đi tới đỉnh núi.
Giang Yển dừng xe lại.
Anh ấy không xuống xe, chỉ mở cửa sổ xe thể thao, sau đó cầm điếu thuốc rồi châm lửa lên hút.
Tôi có chút lo sợ, dè dặt hỏi anh ấy:
" Chúng ta tới đây để làm gì thế? "
" Em không phải luôn miệng nói thích tôi sao? ", Giang Yển châm điếu thuốc, giọng nói mang theo sự trào phúng .
" Cũng cần làm chút hành động thực tế gì đó để chứng minh, nếu không sao có thể tin được chứ ? ".
Tim tôi đập mạnh.
Hành động thực tế ?
Tôi ngơ ngác hỏi :
" Ở trên xe? Hay là...."
Tôi liếc mắt nhìn sang khu rừng u tối bên cạnh:" Khu rừng nhỏ đó?"
Người này thật sự quá biến thái mà!