Bón Hành Cho Tra Nam - Tiểu Du Dương

Chương 10: Chương 10 (Hoàn)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 19

 

Anh ấy mặc bộ vest, đeo kính gọng vàng, đôi mắt dài và hẹp ẩn sau lớp kính.

 

Nhìn thấy anh ấy, tôi cũng không nhịn được mà than thở: 

 

“Đúng vậy, tự dưng anh ta đến tìm tôi, chẳng hiểu muốn làm gì.”

 

“Hừm.”

 

Cố Thanh Từ khẽ cười, vòng tay qua vai tôi, nhìn Triệu Yến, giọng nói lại càng dịu dàng như gió xuân.

 

“Thì ra là anh chồng cũ thích bị cắm sừng, ngưỡng mộ đã lâu.”

 

Triệu Yến ngây người nhìn chúng tôi…

 

Có lẽ là vì đả kích quá lớn, hoặc cũng có thể là phát điên rồi, anh ta bỗng bật cười ha hả, cười đến chảy cả nước mắt.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Hứa Ninh, em độc ác thật.”

 

Anh ta vừa nói, liền giống như một con thú dữ thoát khỏi tay bảo vệ, lao thẳng về phía tôi.

 

Nhưng lại bị Cố Thanh Từ đá một cú, bay trở lại dưới chân bác bảo vệ, ngoan ngoãn hẳn.

 

Tôi nhíu mày.

 

“Không c.h.ế.t đấy chứ?”

 

Đừng có c.h.ế.t ở đây nha, ảnh hưởng giá nhà đấy.

 

Cố Thanh Từ nhún vai: 

 

“Dù sao tôi cũng là tự vệ chính đáng.”

 

“Cũng đúng.”

 

Tôi gãi đầu, đột nhiên nhận ra có gì đó sai sai, liền hất tay anh ấy khỏi vai mình.

 

“Đừng có động tay động chân, đồ nam phụ tâm cơ, cố tình để tôi mua nhà sát vách anh hả?”

 

“Hả? Đó thật sự chỉ là tai nạn thôi.”

 

Anh ấy thở dài, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.

 

Chẳng bao lâu, cảnh sát và xe cứu thương tới, ghi chép lại lời khai đơn giản rồi kết thúc.

 

Triệu Yến cũng không xuất hiện nữa.

 

Mãi đến một tháng sau, tôi lại nhận được một tin nhắn lạ: 

 

“Rồi mày sẽ hối hận.”

 

Tôi nhíu mày.

 

Kết quả là, ngày hôm sau, tôi nhìn thấy anh ta trên bản tin.

 

Dù đã bị làm mờ mặt, nhưng vẫn rất dễ nhận ra. Bản tin nói rằng, anh ta đã g.i.ế.c cả nhà Lâm Hiểu Niên rồi bỏ trốn, hiện tại cảnh sát đang truy lùng gắt gao.

 

Nhìn thấy tin đó, tôi lập tức gọi điện báo cảnh sát, sau đó xuống hầm để xe chuẩn bị về nhà.

 

Nhưng khi chuẩn bị bấm thang máy xuống tầng B1, tay tôi khựng lại.

 

Tòa nhà công ty có cửa an ninh.

 

Nếu Triệu Yến thật sự đến tìm tôi, nơi anh ta dễ dàng ẩn náu nhất chính là lối ra của bãi đỗ xe.

 

Vì thế, tôi bấm tầng 1, gọi ngay một chiếc xe Didi, về thẳng nhà bố mẹ, rồi xin nghỉ phép, dẫn bố mẹ đi du lịch một chuyến.

 

Hôm sau, cảnh sát quả nhiên đã bắt được Triệu Yến.

 

Anh ta giả vờ làm nhân viên giao đồ ăn để lẻn vào khu chung cư của tôi, thậm chí còn canh chờ suốt cả đêm ở lối cầu thang của bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

 

Trên tay còn mang theo hung khí.

 

Nghe nói, lúc bị bắt, anh ta còn gào lên rằng chính tôi đã hủy hoại đời anh ta, nguyền rủa tôi không được c.h.ế.t tử tế.

 

Chậc.

 

Tự làm bậy, không thể sống.

 

Tôi coi tiếng gào thét của anh ta như tiếng chó sủa bên tai.

 

Vì từ nay về sau, mỗi ngày của tôi… sẽ đều tốt hơn ngày hôm nay!

 

Còn anh ta… c.h.ế.t chắc rồi.

 

(Hết)

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.