Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa

Chương 52




Nàng nhìn hắn, trầm mặc một hồi, hiển nhiên đang vô cùng tốn sức mà cân nhắc: "Tiểu Ức, ta hai ngày này tuy là bệnh, nhưng vẫn muốn.."

"Nàng bệnh không nên suy nghĩ nhiều." Lý Ức hôn nhẹ lên trán nàng: "Không cần suy nghĩ nữa."

Lý Ức đối với Phương Cẩm An dính chặt thế này, Tạ Tụ và tất cả cung nhân Chương Hoa điện đều đã quen rồi. Nhưng Triệu gia là lần đầu tiên nhìn thấy, lập tức đôi mắt cũng không biết đặt chỗ nào.

"Đệ hãy nghe ta nói." Phương Cẩm An rủ mắt nói: "Ta cứ luôn suy nghĩ, đệ quật cường như vậy, sau này ta rời khỏi đệ, đệ sẽ như thế nào."

Lý Ức nghe xong lời này, tay ôm nàng lập tức siết chặt. Phương Cẩm An nhịn không được hít vào một hơi. Lý Ức kịp phản ứng, vội buông lỏng ra: "Làm đau nàng rồi sao? Nàng bây giờ bệnh vừa mới có chút chuyển biến tốt đẹp, hay là mau trở về phòng nghỉ ngơi đi."

"Tiểu Ức, trả lời ta." thế mà Phương Cẩm An không để cho hắn lảng tránh.

"Nhất định phải đi sao?" Lý Ức nhìn chằm chằm nàng, hỏi.

Phương Cẩm An ánh mắt như mặt nước phẳng lặng, không nói một lời.

Lý Ức nhắm mắt: "Vậy thì đi thôi.. Ta sẽ rất tốt. Miễn là tốt cho nàng, ta liền sẽ tốt. Cho nên, không cần băn khoăn ta, đi nơi nàng muốn đi, làm chuyện nàng muốn làm đi.. Nhưng, không cho phép chà đạp thân thể, không cho phép từ bỏ cuộc sống. Phải hảo hảo chữa bệnh, Hoàng Phủ Cực phải đi theo nàng."

"Vậy, loại lời nói không phải ta không lập gia đình, sau này liền không nên nói nữa nhé?" Phương Cẩm An nói.

"Đã nói bệnh của nàng không được lo lắng." Lý Ức cuối cùng khống chế không nổi bản thân, phập phồng không yên mà quay đầu nhìn hư không: "Vả lại nàng lập tức cũng rời đi, ta nói lời này nàng làm sao biết!"

Phương Cẩm An nghiêng đầu, bĩu môi: "Đệ xem đệ đi.. Cho nên ta sao yên tâm đi a."

"Nàng nói đi là nàng đi.." Lý Ức nói được nửa câu mới phản ứng kịp: "Nàng, nàng nói là nàng không đi?" Hắn xoay đầu lại, hai mắt trong nháy mắt lại bị vui mừng và chờ mong nhen nhóm.

Phương Cẩm An hít sâu một hơi, duỗi ra hai tay ôm cổ của hắn: "Đúng, ta quyết định không đi."

Khuôn mặt vốn căng thẳng của Lý Ức lập tức cười te tét: "Đây là chính nàng nói nha, không ai bức nàng, không cho phép đổi ý."

Phương Cẩm An nhịn không được sờ sờ mặt của hắn: "Nhìn chút tiền đồ này của đệ. Nhưng còn có một chuyện chi bằng giải quyết.."

"Nào có nhiều chuyện gì đáng giá khiến nàng bận lòng như vậy!" Lý Ức còn đắm chìm trong vui sướng, không muốn nói chuyện khác.

Phương Cẩm An nhíu nhíu mày: "Chuyện này đệ không nghe khẳng định đệ sẽ phải hối hận nha!"

"Hảo hảo, nàng nói đi, nàng nói chuyện gì, ta đi làm là được." Lý Ức thu liễm thu liễm vẻ mặt, làm ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

Phương Cẩm An che tay áo ho khan, vừa ổn ổn ánh mắt, liền bày ra thái độ cao lạnh như có như không: "Ta không đi mà ở lại bên cạnh đệ, liền chi bằng có một thân phận thích hợp. Luôn như hiện tại như vậy thiệt không ra thể thống gì, cái này bên ngoài, ai cũng không thoải mái -- vậy thì như đệ mong muốn, đệ lấy ta đi!"

Một câu cuối cùng, nàng nói vừa nhẹ vừa nhanh, Lý Ức gần như tưởng rằng mình nghe lầm rồi: "Nàng nói cái gì?"

Phương Cẩm An không chịu nói lại.

"Nàng nói là, nàng nguyện ý gả cho ta?" Lý Ức truy vấn. Hắn không thể tin nhìn sang Tạ Tụ bên cạnh, hô: "An An nói nàng nguyện ý gả ta?"

Tạ Tụ vốn đã đi xa xa, không quấy rầy hai người bọn họ, bởi vậy cũng không biết bọn họ nói gì. Nghe xong một tiếng này của Lý Ức, nàng hít vào một hơi lạnh: "Cái gì?"

"Được rồi được rồi đừng kêu nữa, đệ không nghe lầm." Phương Cẩm An vội vàng che miệng của hắn.

Nhưng Lý Ức giật tay của nàng xuống, từng lần một hỏi nàng: "Nàng thật chứ? Nàng không gạt ta? Đây, đây không phải nằm mơ a? A, a, Triệu gia, Triệu tướng quân, ta không phải đang nằm mơ chứ?" Hắn lại hỏi Triệu gia. Vẫn còn ngại không đủ, lại đi tát mình một cái: "Đừng là đang nằm mơ chứ?"

Triệu gia nhìn lên trời: Trước đây thái tử rất khôn khéo mà..

"Tốt rồi tốt rồi, ta nói xong rồi, ta vào phòng đây." Phương Cẩm An cũng cảm thấy hắn lúc này ngốc không nhìn nổi nữa, đứng lên muốn đi.

Nhưng mà Lý Ức nhảy dựng lên, ôm nàng không cho nàng đi: "Rõ ràng trước đây còn cả ngày đòi phải đi, nói đối với ta không có tình cảm, vì sao lập tức nói nguyện ý gả cho ta rồi, vì sao?"

Trong giọng nói của hắn, xen lẫn đủ loại cảm xúc kích động, cẩn thận, chờ mong, cũng làm cho trái tim Phương Cẩm An đập nhanh một nhịp. "Chung quy ta không yên lòng cho đệ, cũng không muốn đệ khổ sở." Phương Cẩm An hít sâu một hơi nói: "Mấy ngày nay ta nhiều lần hỏi mình, vì sao lại như vậy, càng nghĩ, đáp án chỉ có, ta đối với đệ sinh ra tình cảm, tình yêu nam nữ."

Rất khó miêu tả tâm tình giờ khắc này của Lý Ức, hắn cảm thấy linh hồn của mình khoái hoạt cơ hồ muốn thoát khỏi thân thể xông ra ngoài, bay lên trời cao.

"An An, An An!" Hắn ôm lấy nàng, liên tục xoay tròn.

"Tiểu Ức, Tiểu Ức, ta còn có lời muốn nói." Phương Cẩm An giãy giụa nói.

Lý Ức vội dừng lại, ôm eo nàng che chở nàng trong ngực, khuôn mặt mỉm cười lặng yên nhìn nàng.

"Có thể lời này đệ bây giờ không thích nghe, thế nhưng là ta không thể không nói." Phương Cẩm An xoa xoa cái trán -- bị hắn xoay đầu hơi choáng váng: "Thật ra ta cảm thấy thật có lỗi với với đệ Tiểu Ức. Đệ xem, thân thể ta kém như vậy, tuổi còn lớn hơn đệ mấy tuổi, còn gả cho huynh trưởng của đệ.."

"Không, nàng là ban ân lớn nhất trời xanh cho ta." Lý Ức cười nói.

"Điều quan trọng nhất là," Phương Cẩm An cắn cắn bờ môi: "Tiểu Ức, ta tuy là đối với đệ sinh ra tình cảm, nhưng ta vẫn không quên được Lý Mẫn."

Nàng quan sát tỉ mỉ thần sắc biến hóa của hắn: "Ta thủy chung không quên được chuyện với hắn. Bởi vậy, cũng không chịu vứt bỏ một phần tình cảm này. Phần tình cảm này, so với tình cảm của đệ, muốn nặng hơn nhiều."

"Ta biết ta không nên như vậy. Gia huấn Phương thị chúng ta, giữa phu thê, phải trung trinh một lòng." Phương Cẩm An nhắm mắt lại: "Cho nên ta vốn là sẽ không nên sinh tình với đệ, tiếp xúc đối với đệ sinh ra tình cảm, trong lòng liền không nên lại có Lý Mẫn.. Thế nhưng ta lại không chịu nổi như vậy, chính ta cũng xem thường chính mình.. Cho nên, Tiểu Ức, đệ cần nghĩ kĩ, ta như vậy, đệ thật muốn lấy sao?"

"Muốn kết hôn, muốn kết hôn!" Nào có thể đoán được Lý Ức không chút do dự, như đinh chém sắt nói: "Trong lòng nàng có ta, vậylà đủ rồi -- ta rất dễ dàng thỏa mãn, ta không có lòng tham như vậy!"

Hắn chống lên cái trán Phương Cẩm An, quả thật là cười đến vẻ mặt sáng lạn thỏa mãn, không có chút miễn cưỡng nào.

Phương Cẩm An cũng nụ nở cười với hắn: "Cho nên như vậy sẽ làm cho Tiểu Ức đau lòng, ta sao yên tâm."

Xa xa Tạ Tụ cầm khăn lau nước mắt: "Thật là một đêm trăng tròn tốt đẹp.."

Bên cạnh nàng chẳng biết Triệu gia đi tới lúc nào, người thô kệch to như vậy lại cũng đang gạt lệ: "Ôi ông trời ơi, bệ hạ mà biết thì sao đây.."

Triệu gia trung tâm một lòng không cách nào tưởng tượng được chuyện này Thái Tử sẽ đi đến trước mặt Sùng Nguyên Đế cầu xin như thế nào, Sùng Nguyên Đế sẽ tức giận như thế nào, không muốn lo lắng cũng không được mà.

Mà ngày thứ hai, Tử Lai Vương lấy cái cớ chào từ biệt, cầu kiến Sùng Nguyên Đế.

"Như thế nào nhanh như vậy liền đi? Ở thêm hai ngày, ở thêm hai ngày đi!" Sùng Nguyên Đế nói: "Một thời gian trước nhiều chuyện quá, cũng không có đàng hoàng nói chuyện với Lục ca, trẫm là có một bụng nước đắng a, cũng chỉ có thể nói một chút với Lục ca ngươi thôi!

" Hai ngày này thần đi đi lại lại khắp nơi, nhìn thấy Ức Thái Tử nơi này chính vẫn rất có bố cục nha. Bệ hạ chi bằng vô tư đi. "Tử Lai Vương khuyên nhủ.

" Đừng nói cái đồ nghiệp chướng kia! Trẫm đây đều là tạo nghiệt gì a! "Sùng Nguyên Đế đấm giường thở dài:" Chuyện kia của nó, hiện tại trên đời này còn có người không biết sao? Lục ca ngươi nói đi, Thiên gia Lý thị chúng ta, nhìn lên trên, tử tôn bất hiếu thật cũng không ít, nhưng có ai như nó đâu, vì nữ nhân có ai giày vò đến cả triều mưa gió không? Mặt mũi Thiên gia đều bị nó làm mất hết! Lục ca ngươi không biết đâu! Không phải trẫm làm khó nó, trẫm chưa từng có ý định thay người khác, lần đầu tiên, vì nó tính toán tỉ mỉ, nghĩ đến đến lúc đó bảo Phương thị cải danh đổi họ cho cái danh phận đặt ở bên cạnh nó cũng được, nó còn không chịu, Lục ca ngươi đoán thử coi nó nói gì với trẫm, nó nói nó muốn một mình Phương thị thôi, còn phải cưới hỏi đàng hoàng chiêu cáo thiên hạ! Đây đây đây, đây là tình cảm gì hả.. "

Sùng Nguyên Đế một mình thao thao bất tuyệt nói hồi lâu, chưa từng nghĩ Tử Lai Vương lại không nói một lời, trong lòng cũng có chút không thoải mái:" Lục ca, Lục ca? Ngươi nghĩ gì thế? "

Tử Lai Vương lúc này mới cười hắc hắc:" Thần mạo muội hỏi bệ câu tiếp theo, nếu như bệ hạ không cho phép Ức Thái Tử lấy Phương thị, vậy, vậy thần muốn vì Hằng Nhi lấy nàng, bệ hạ không có ý kiến chứ? "

Sùng Nguyên Đế đang uống trà nhuận hầu, nghe xong câu này gần như phun ra ngoài. Ông ta biết rõ Tử Lai Vương cùng mình khác nhau, coi nhi tử Lí Hằng này như châu như ngọc, bao nhiêu danh môn thục nữ không để vào mắt, hôn sự này lựa mấy năm rồi, như thế nào, như thế nào hôm nay sẽ có lúc nói thế này? Chẳng lẽ cũng coi trọng gia sản của Phương thị? Không thể nào, ai cũng có thể, Tử Lai Vương cũng không thể." Lục ca, ngươi hãy thành thật nói cho trẫm, trong này, là có ẩn tình gì? "Sùng Nguyên Đế thu liễm sắc mặt, nghiêm chỉnh hỏi.

Tử Lai Vương ngẫm nghĩ một chút, thò người lên trước, giảm thấp thanh âm nói:" Chẳng lẽ, bệ hạ còn không biết? "

" Cuối cùng chuyện gì? "Sùng Nguyên Đế càng nghi hoặc.

" Phương Cẩm An chính là Phương Cẩm Tú a."

Một miệng trà kia của Sùng Nguyên Đế, rốt cuộc phun ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.