Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa

Chương 32




Trước khi đi Chương Hoa điện, cả người Lý Ức xơ xác tiêu điều như gió thu cuốn hết lá vàng, chờ trở về, dĩ nhiên chuyển thành ấm áp giống như nắng ấm ba tháng mùa xuân, thậm chí, khóe miệng còn treo nụ cười ngây ngô không giấu được!

Ài, ài, ài, lại không nghĩ tới, người chủ nhân này còn có một mặt như vậy! Chẳng phải là một nữ nhân sao.. Bạch Dĩ Sơ âm thầm khinh thường.

Trên mặt vẫn giả bộ cung kính nghiêm túc, chậm rãi bẩm báo chuyện quỳnh hoa uyển.

Lý Ức ngẩn người, lập tức liền gọi Đức Sinh dặn dò: "Việc này không cho phép hậu cung nghị luận, nhất là không cho phép truyền vào Chương Hoa điện!"

Đây là sợ truyền vào trong tai vị kia ở Chương Hoa điện chọc giận nàng thương cảm? Thật sự là tâm tư cẩn thận quá mức! Vị kia thì coi như cỏ, vị này coi như bảo vật, thật là làm cho người không tưởng tượng được. Nhưng chuyện này thì tính gì? Thiên gia mặc dù nói lý ra lắm chuyện dơ bẩn, cũng không có vị nào trắng trợn như vậy.. Đức Sinh trên mặt cẩn thận chặt chẽ, nhưng trong lòng náo nhiệt nói thầm.

Bạch Dĩ Sơ rốt cuộc nhịn không được thăm dò một câu: "Nói thiệt, Thái Tử Phi vị của Phương thị nương nương Chương Hoa điện còn chưa phát chỉ phế truất.."

Lý Ức lập tức liền sa sầm mặt: "Việc này bổn vương đều có chủ trương."

Tâm tư vi diệu của Lý Ức là thế này: Hắn lập tức trèo lên vị trí Thái Tử, nàng là Thái Tử Phi, đây không phải là phù hợp sao? Đây không phải là rất hoàn mỹ sao?

Bởi vì chuyện Hoán Nhi, Lý Ức nghĩ tới tuổi Hoán Nhi không sai biệt lắm với bào muội Lý Điềm của mình.

Ngược lại đã vài ngày không có đi thăm nàng và mẫu phi rồi.

Vì vậy buổi chiều ngày hôm đó, Lý Ức tranh thủ đi Ngọc Vũ cung của Vương Thục phi.

Ngọc Vũ cung trước kia cũng là nơi an tường, không ngờ hôm nay một phòng oanh oanh yến yến. Lý Ức nhìn một chút, dường như có thật nhiều nữ nhi ngoại thần ở đây, thấy hắn đến đều kiều kiều khiếp khiếp hành lễ, ánh mắt kia lại vòng vèo mang theo móc câu lướt qua mặt hắn. Lý Ức liền không kiên nhẫn nổi: "Mẫu phi nơi này có người, nhi tử liền trở về." Nói xong xoay người rời đi.

"Ca ca, Điềm Điềm thật là nhớ ca ca!" Lý Điềm từ trong ngực Vương Thục phi chạy đến, ôm lấy đùi Lý Ức.

Lý Ức bế nàng lên: "Vậy ca ca mang ngươi đi chơi."

"Đi đi." Vương Thục phi cười nói.

"Ca ca rất nhiều ngày không có tới, mẫu phi nói, ca ca bề bộn nhiều việc, Điềm Điềm không được phép chạy loạn thêm phiền cho ca ca." Điềm Điềm ôm cổ Lý Ức, âm thanh hơi thở như trẻ đang bú sữa nói: "Cho nên Điềm Điềm liền một bước cũng không có chạy. Nhũ mẫu nói Điềm Điềm cũng lên cân đó."

"Vậy sao," Lý Ức làm bộ áng chừng: "Không sai, Tiểu Tam Nhi là lên cân."

"Vậy ca ca ôm Điềm Điềm, có thể mệt mỏi hay không?" Điềm Điềm nói: "Điềm Điềm tự mình đi là được rồi."

"Không cần, Tiểu Tam Nhi lớn gấp hai thế này, ca ca cũng ôm nổi." Lý Ức nói.

Điềm Điềm nghiêm túc vỗ tay: "Ca ca lợi hại nhất!"

Lý Ức cảm thấy muội tử mình càng ngày càng đáng yêu -- chẳng lẽ còn không đáng yêu bằng con súc sinh lông dài móng vuốt sắc bén Sở Loan mang tới sao?

Trên mặt Lý Ức liền hiện một nụ cười nhạt: "Điềm Điềm, ca ca dẫn ngươi đi gặp chị dâu ngươi được không?"

Trong Chương Hoa điện, Phương Cẩm An vốn vẫn còn vây quanh Tiểu Sư Tử -- đây là tên nàng đặt cho con mèo nhỏ này.

"Đến, Tiểu Quai Quai, ăn cá lòng tong khô đi." Nàng nằm sấp ở trên giường, đối mặt với khuôn mặt Tiểu Sư Tử cho ăn. Tạ Tụ nhìn, Tiểu Sư Tử trắng muốt đáng yêu, Phương Cẩm An lại còn đáng yêu hơn nó nữa. Hình tượng này thật là đẹp mắt. Tạ Tụ không tự chủ được liền nở nụ cười.

"Phu nhân, nô tài có một chuyện xin chỉ thị.." Cung nhân hướng Tạ Tụ xin chỉ thị cung vụ. Hiện tại ở Chương Hoa điện sự vụ nào cũng đều rơi vào tay Tạ Tụ, nàng cũng là quản lý nhẹ nhàng khoan khoái. Duy chỉ làm cho đám cung nhân khó xử chính là, vị này rốt cuộc là thân phận gì, bên trên cũng không có chỉ rõ.. Cũng chỉ có thể mơ hồ dùng phu nhân xưng hô.

Tạ Tụ quay đầu nói chuyện với cung nhân. Phương Cẩm An sóng mắt khẽ động, chập choạng đưa cá lòng tong khô nhét đến bên miệng Tiểu Sư Tử vào trong miệng mình.

Tiểu Sư Tử cắn hụt, ngửa đầu nhìn Phương Cẩm An, vẻ mặt lờ mờ.

Phương Cẩm An vẫn không tính là xong. Khóe mắt liếc qua nhìn chằm chằm vào Tạ Tụ, tay lại đưa về phía mâm thức ăn mèo con, nắm đầy cá lòng tong khô, một hơi nhét vào trong miệng.

Mắt thấy Tạ Tụ nói xong việc muốn nhìn tới, Phương Cẩm An vội vàng nuốt vào bụng -- thiếu chút nữa nghẹn, ho khan một cái.

Vội vàng lại giả vờ đi dút Tiểu Sư Tử: "Đến ăn, ngoan ngoãn~"

Tiểu Sư Tử khinh thường quay mặt qua chỗ khác, không để ý tới nàng.

Nhưng mà hết thảy đều đã rơi vào trong mắt Lý Ức đứng ở cửa điện.

"Đại sư huynh." Lý Ức buông Điềm Điềm, đi đến trước mặt nàng, xoay người nhìn nàng.

"YAA. A. A, đệ lại tới nữa, Tiểu Ức." Phương Cẩm An cười híp mắt nói.

"Nàng nói nàng đang cho mèo ăn," Lý Ức bỗng nhiên đưa tay, nắm cái cằm nàng, ngón tay cái lướt nhẹ qua môi của nàng: "Sao đút tới miệng mình rồi?"

Lòng ngón tay rắn chắc, thình lình ước lượng một mảnh vây cá nho nhỏ!

"Ách, là không cẩn thận dính vào đấy.." Phương Cẩm An vội vàng lau miệng.

Lý Ức im lặng cười: "Nhưng đĩa thức ăn cho mèo trống rỗng!"

"Tiểu Sư Tử ăn!" Phương Cẩm An thiên chân vô tà chỉ hướng Tiểu Sư Tử.

Tiểu Sư Tử: "Miêu Miêu?"

"Còn mạnh miệng! Miệng đầy mùi cá, còn dám chống chế!" Lý Ức nghiêm mặt: "Nhanh súc miệng.. Ăn vụng thứ mèo ăn? Nàng xem chút tiền đồ này của nàng đi!" Nói xong liền tự mình lấy chén trà đút tới bên miệng nàng.

"Đây không phải là trách ta," Phương Cẩm An uống trà súc miệng, sau đó nhỏ giọng nói: "Đều tại các ngươi ngược đãi ta, không cho ta ăn thịt, không cho ta ăn đồ ngọt, cực kỳ bi thảm.."

"A? Ca ca nàng thật đáng thương! Ca ca ngươi vì sao không cho nàng ăn thịt, không cho nàng ăn đồ ngọt?" Tiểu Điềm điềm tĩnh đi tới, ngửa đầu hỏi.

"Cái gì không cho nàng, đã quên ca ca vừa nãy mới nói với muội nàng là ai?" Lý Ức nói.

"A, đây là Tiểu Tiên Tử nơi nào tới a?" Phương Cẩm An thấy Điềm Điềm, đôi mắt cũng sáng, lập tức liền đưa tay muốn ôm.

Điềm Điềm lúc này lại sợ người lạ, sau khi lùi một bước, ôm lấy đùi Lý Ức khẩn trương nhìn Phương Cẩm An, vừa nhìn Lý Ức.

"Điềm Điềm rất nghe lời, nhanh, gọi chị dâu ôm ôm." Lý Ức nói xong, bế nàng lên đưa cho Phương Cẩm An: "Nàng cẩn thận, người con bé nhìn nhỏ, cũng không nhẹ."

"Không có chuyện gì," Phương Cẩm An vững vàng ôm lấy Điềm Điềm, cái mũi đối với cái mũi trêu chọc nàng: "Ngươi chính là Điềm công chúa đúng không, năm nay năm tuổi đúng hay không?"

Điềm Điềm nhìn Lý Ức, mới dám gật đầu.

"Này ngươi biết ta là ai sao?" Phương Cẩm An lại hỏi nàng.

"Chị dâu." Điềm Điềm lại nhìn Lý Ức, nhỏ giọng, nhưng rõ ràng đáp.

Một bên Tạ Tụ dựng thẳng ngón tay cái với Lý Ức: Ngươi được lắm!

Phương Cẩm An ngược lại hoàn toàn không có ý thức được xưng hô này có gì không ổn, khen ngợi nàng: "Thật ngoan!"

"Chị dâu, ca ca thật sự đối với người xấu như vậy sao?" Điềm Điềm nhỏ giọng hỏi.

"Ừm!" Phương Cẩm An dùng sức gật đầu: "Hắn xấu nhất!"

"Vậy, vậy Điềm Điềm thay ca ca xin lỗi chị dâu." Điềm Điềm nói xong, đưa tay hướng cái ví nhỏ treo ngang hông mình móc móc: "Điềm Điềm kẹo cho chị dâu ăn, chị dâu không nên ăn vụng đồ mèo ăn."

Trong bàn tay nhỏ cầm, rõ ràng là hai viên kẹo bánh ú.

"Điềm Điềm thật tốt!" Phương Cẩm An mặt mày hớn hở, cúi đầu muốn ăn kẹo.

Nhưng Lý Ức cũng đồng thời đưa tay đến đoạt kẹo.

Vì vậy bờ môi Phương Cẩm An, liền rơi vào trên mu bàn tay Lý Ức.

Xúc cảm ấm áp trơn ướt này, khiến Lý Ức một hồi mê muội, cơ hồ quên mất đêm trước.

Mà Phương Cẩm An còn không né tránh, còn nhõng nhẻo hừ hừ, khẽ cắn tay của hắn.

Ài, nương nương nhà ta tại sao có ngây thơ như cún như vậy chứ. Tạ Tụ vừa bình tĩnh cắn hạt dưa, vừa quan sát sắc mặt ẩn nhẫn của Lý Ức.

Vẫn là Điềm Điềm ngây thơ như cún: "Chị dâu người không nên cắn ca ca ta, sẽ đau đấy."

Lý Ức lúc này mới tỉnh cơn mơ rút tay về, xoay người lại cũng không dám nhìn Phương Cẩm An: "Tiểu Tam Nhi, muội nhớ kỹ, không thể cho chị dâu ăn đồ ngọt, nàng ăn một lần sẽ sinh bệnh đấy.. Ta phải đi làm việc. Tiểu Tam Nhi ở chỗ này, chơi cùng chị dâu muội."

"Ca ca!" Điềm Điềm nghe xong, sốt ruột hoang mang rối loạn lại ôm lấy Lý Ức.

"Điềm Điềm nghe lời, ca ca lập tức trở về." Lý Ức một hồi lâu khuyên bảo, mới khuyên ngăn được Điềm Điềm.

"Hặc hặc, quả nhiên là thân huynh muội, dáng vẻ của Điềm Điềm nhóc đáng thương này, giống y hệt đệ trước kia." Phương Cẩm An một bên cười nói.

Lý Ức kinh dị nhìn nàng: "Nhóc đáng thương? Ta trước kia?"

"Ừm!" Phương Cẩm An gật đầu: "Trước kia lúc đệ vừa đi Bắc Cương, chính là dáng vẻ nhóc đáng thương như vậy đó."

Tạ Tụ tiếp tục gặm hạt dưa: Nhóc đáng thương? Nhóc đáng thương người cao ngựa lớn như vậy hả? Nương nương người xem ánh mắt người thật đặc biệt.

"Được rồi, không nói với nàng nữa." Lý Ức xoa xoa cái trán: "Ta đi đây, Tiểu Tam Nhi trước thả muội ở đây nhé."

"A, đệ vì sao gọi nàng Tiểu Tam Nhi?" Phương Cẩm An hỏi: "Nàng xếp hàng cũng không phải thứ ba a."

"Thói quen." Lý Ức cười cười rời đi.

Tiểu Tam Nhi.. Đó là bởi vì, cô muội muội này là hắn dùng ba trận chiến công đổi lại.

Bây giờ nói, đã là chuyện của kiếp trước rồi. Khi đó hắn ở Bắc Cương bị Lý Mẫn ăn sạch sành sanh. Mẫu phi của hắn, khi đó vẫn là phân vị mỹ nhân, trong cung cũng bị hoàng hậu vẫn còn tại thế ăn sạch sành sanh. Mẫu phi của hắn mang thai, Lý Mẫn dùng cái này đến uy hiếp hắn: Thay hắn xuất binh đánh ba lần, nếu không, thai này của Vương Mỹ Nhân tất nhiên khó giữ được.

Hắn không có cách, đành phải đồng ý Lý Mẫn.

Lý Mẫn không biết từ chỗ nào lấy ra thuốc vô cùng thần kỳ, hai viên, hai người đồng thời ăn vào, sau một lát, dung mạo hai người sẽ đảo cho nhau. Ăn giải dược, sẽ đổi trở về.

- - bây giờ nghĩ lại, thuốc kia cũng giống như một loại cổ..

Mang dung nhan Lý Mẫn, Lý Ức thay hắn xuất chiến ba trận, ba trận đều là trân chiến cực kỳ quan trọng cực kỳ nguy hiểm.

Bỏ qua nhân tố Lý Mẫn, ở sâu trong nội tâm Lý Ức rất vui mừng có thể tham gia ba trận chiến này. Dù sao, trước đó Lý Mẫn đã nuốt không ít chiến công của hắn, thanh danh hắn không hiển hách, là không có biện pháp ở trong cuộc đại chiến đứng vị trí thống soái.

Bởi vậy hắn chút nào không thương tiếc bản thân, dùng hết khả năng của mình, ba trận chiến ba thắng, lập được thành tích.

Một trận cuối cùng, sóng vai Phương Cẩm Tú rong ruổi ngàn dặm, đánh lén man nhân Vương Đình, hắn vì Phương Cẩm Tú cản phía sau, bị thương rất nặng, gần như chết đi.

Hắn bên này ở bên bờ sinh tử giãy giụa, bên kia Lý Mẫn dựa vào những thứ chiến công này, trèo lên vị trí Thái Tử.

Hiện tại, tuy rằng Lý Mẫn đã thất bại thảm hại, nhưng Lý Ức xem việc này thành sỉ nhục lớn nhất nhân sinh. Hắn quyết định không chịu lộ ra trước bất kỳ ai.

Quỳnh hoa uyển chuyện này, Liễu Thần cũng đã nhận được tin tức.

Lúc đó Liễu Thần đang cùng mấy tâm phúc nghị luận triều chính.

"Mấy ngày kế tiếp này, mánh khóe của Tứ điện hạ quả thật là gây ngạc nhiên cho người ta, nguyên lai tưởng rằng hắn dù sao cũng phải loạn một hồi, chưa từng nghĩ bây giờ nhìn lại, mặt ngoài hắn vẫn tính là khống chế tốt!"

"Đúng vậy a, ta thậm chí cảm thấy, rất nhiều chuyện hắn như có thể biết trước, sớm liền chuẩn bị xong, chỉ đợi đến chúng ta đụng vào.."

"Những thứ này ngược lại cũng thôi đi, ta lại không nghĩ tới chính là đối với Chương Hoa điện vị kia, Tứ điện hạ liền dám trắng trợn bá chiếm như vậy, sủng ái có thừa, trước kia lại không nhìn ra Tứ điện hạ lạnh mặt lạnh lòng này lại là người tình cảm!"

"Tình cảm cái gì!" Đối với điểm này, Liễu Thần ngược lại vô cùng không cho là đúng: "Hắn người như vậy, nếu nói là là hữu tình, đó cũng là hữu tình với binh mã trong tay Chương Hoa điện!"

"Thập Nhị thúc cao kiến." Liễu Nguyện nói: "Bất quá về điểm này, thế nhân tự nhiên nhìn không thấu. Bọn họ biết, chính là đạo đức cá nhân của Tứ điện hạ không tu, bá chiếm huynh tẩu."

"Ài, rốt cuộc Phương thị tiểu thư, như vậy làm tổn hại danh tiếng của nàng ta, ta thật là có chút không đành lòng." Liễu Thần thở dài: "Mà thôi, lão tứ lão ngũ, các ngươi an bài xong xuôi, liền theo a Nguyện nói làm tấu chương đi! Cho dù làm không rơi được vị trí Thái Tử của hắn, ít nhất cũng kéo dài gia phong của hắn, ly gián hắn và Chương Hoa điện!"

"Vâng! Đám chất nhi kia cũng nên đi." lão tứ lão ngũ được hắn điểm hưng phấn rời tiệc đi.

"Hoàng Phủ Cực thu xếp tốt rồi hả?" Liễu Thần lại hỏi thế hệ con cháu khác.

"Thập Nhị thúc yên tâm, chỗ Hoàng Phủ Cực ổn thỏa hết rồi."

Đúng lúc này tin tức quỳnh hoa uyển đưa đến.

Đối với Liễu Thần mà nói, sinh tử của Hoán Nhi cũng không sao cả. "Suy cho cùng mẹ đẻ xuất thân là như vậy, lại bị chính miệng bệ hạ đoạn tiền đồ, cho dù sống sót, cũng không có tác dụng gì." Hắn lạnh nhạt nói.

"Nhưng thằng bé lúc này chết ngược lại là đúng lúc, người của chúng ta cuối cùng nhân cơ hội này, lẫn vào trong đám người lo việc tang ma đi vào quỳnh hoa uyển, gặp Nhị Điện hạ!"

"Ồ?" Liễu Thần lúc này mới lên tinh thần: "Nhị Điện hạ còn có nói cái gì?"

"Đúng, việc này quan hệ trọng đại, đây là dựa vào mệnh lệnh Nhị Điện hạ sửa sang lại, mời Gia chủ xem xét." Người đến dâng một phong thư.

Liễu Thần nhận phong thư, thong dong mở ra. Mới có một hai hàng, hắn bỗng nhiên ngồi thẳng người, sắc mặt đại biến: "Vì sao lại có loại chuyện này?"

"Nhị Điện hạ nói gì đó, Thập Nhị thúc?" Liễu Nguyện hiếu kỳ hỏi.

"Ta sai rồi, ta toàn bộ sai rồi.." Liễu Thần không đáp hắn, chỉ vội vàng nói: "Ngươi đi đuổi theo lão tứ lão ngũ cho ta! Nói cho bọn hắn biết chuyện nói trước đó toàn bộ hết hiệu lực!"

Đuổi hết người đi, Liễu Thần một người trầm tư hồi lâu.

Trên thư Lý Mẫn nói, Phương Cẩm An chính là Phương Cẩm Tú, lúc trước hắn bị người giấu kín, liên tục không biết chuyện này. Lý Mẫn muốn Liễu Thần nghĩ cách gặp nàng, nói chuyện này cho nàng biết.

"Người tới," hắn rốt cuộc dứt khoát quyết định, gọi người nói: "An bài đi, ngày mai bảo Hoàng Phủ Cực theo ta vào cung!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.