Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa

Chương 27




"Ai ở bên ngoài?" Tạ Tụ nghe được tiếng vang, vén màn nhìn ra ngoài, vừa đúng lúc chạm ngay ánh mắt Lý Ức.

Tạ Tụ NGAO một tiếng liền kêu lên: "Sao ngươi lại ở chỗ này!"

Lý Ức căn bản chẳng quan tâm để ý tới nàng ấy, ánh mắt của hắn tất cả đều ở trên người Phương Cẩm An: "Xảy chuyện gì ra vậy?"

Phương Cẩm An trước đây mặc dù liên tục khó chịu, khó chịu nửa chết nửa sống, nhưng mà trong nháy mắt Lý Ức xuất hiện, nàng lại nhạy cảm phát giác được, lập tức kéo chăn phủ lên khuôn mặt.

Lý Ức cũng mơ hồ thấy được dáng vẻ của nàng, nhưng cái liếc mắt này đã làm lòng hắn đau nhói.

"An An, nàng làm sao vậy?" Dưới khiếp sợ, hắn thốt ra xưng hô lâu nay luôn chỉ dám kêu ở trong lòng. Lý Ức đẩy Tạ Tụ ra, vươn tay đi nhấc chăn lên: "Để ta nhìn nàng."

"Không có chuyện gì đâu, chỉ là thân thể có chút không khỏe thôi." Phương Cẩm An cũng lười giả bộ, nhanh chóng kéo chăn, không cho phép Lý Ức nhìn nàng: "Ta không muốn để đệ nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của ta, Tiểu Ức, coi như cho sư huynh chút thể diện, không được nhìn."

Lý Ức trong lòng dâng lên chua xót vô hạn. Hắn sao có thể không rõ Phương Cẩm An. Trước kia một người cường đại kiêu ngạo như vậy, sao chịu ở trước mặt cố nhân lộ ra ngoài thái độ mềm yếu.

Lý Ức hít sâu một hơi, quay đầu lại hỏi Tạ Tụ: "Nàng từ lúc nào thì bắt đầu phát tác?"

"Buổi sáng hôm nay, lúc trời còn chưa sáng.." Tạ Tụ ngập ngừng nói.

Dấu diếm hắn lâu như vậy! Nàng khó chịu lâu như vậy! "Vì sao không nói cho ta!" Mặc dù biết rõ hiện tại cũng không phải là lúc hỏi cái này, Lý Ức vẫn không nhịn được phẫn nộ hét lên.

"Nương nương lo lắng trì hoãn ngươi đó, lo lắng trì hoãn ngươi nghỉ ngơi, lo lắng trì hoãn công việc của ngươi, lo lắng trong lúc mấu chốt này liên lụy ngươi.." Tạ Tụ ngăn cản ở phía trước Phương Cẩm An. Nàng biết rõ lời này Lý Ức đảm bảo thích nghe.

Quả nhiên, Lý Ức nghe xong, tức giận liền tiêu tán vài phần, đổi lại, đau đớn liền phát triển thêm vài phần.

"Người đâu! Hầu hạ Chương Hoa điện này đều là một đám người chết sao?" Hắn hướng ra ngoài hô to.

Rầm rầm một đám cung nhân tràn vào, thấy Lý Ức giờ này khắc này xuất hiện tại nơi này, giống như là gặp quỷ. Dẫn đầu Vân Kiến run rẩy mở miệng: "Không biết Điện hạ giá lâm, chúng nô tỳ muôn lần đáng chết!"

"Các ngươi là đáng chết!" Lý Ức tức giận cũng không muốn nhiều lời với đám cung nhân này, chỉ vội vàng phân phó nói: "Thái Tử Phi bệnh cũ phát tác, nhanh đi tuyên ngự y!"

Vân Kiến lập tức hiểu Lý Ức vì sao nổi cáu như vậy: Dáng vẻ phát bệnh của Thái Tử Phi nàng cực kỳ quen thuộc, khó chịu này, nàng chưa bao giờ dám nhìn nhiều. Hiện nay lại phát tác? Cũng đúng, trước kia trái lại rất nhiều ngày cũng không có phát tác, cũng nên phát tác rồi.

Nhất thời liền nghe được rất nhiều âm thanh nặng nề từ xa đến gần theo thứ tự truyền đến cửa Đông cung. Lý Ức áp chế giận dữ trong lòng, cúi người tới gần Phương Cẩm An, hạ thấp thanh âm, dùng ngữ điệu nhẹ nhõm nói: "Úp úp mở mở cả buổi chẳng phải sợ ngột ngạt? Cứ thể hiện ra, giao tình hai ta, dáng vẻ gì của nhau mà chưa từng thấy chứ? Ta cũng sẽ không cười nàng."

Phương Cẩm An không nói chuyện.

Lý Ức thử giật nhẹ chăn: "Đừng ngại ngùng với ta, vậy thì không giống nàng đâu."

Rốt cuộc để hắn kéo xuống.

Từng chút một nhìn rõ ràng dáng vẻ bây giờ của nàng, trong lòng Lý Ức đau co thắt lại, trong mắt chua xót vô cùng.

Thế nhưng vẫn phải giả bộ phong đạm vân khinh: "Không phải vẫn là Tiên Phong Đạo Cốt sao."

Phương Cẩm An cắn bờ môi cười cười.

Hiện tại ngự y không dám tiếp tục lãnh đạm như trước kia nữa. Mới chỉ một khắc đồng hồ, liền một hàng nhỏ chạy tới. Lau mồ hôi thở phì phò thì bắt mạch cho Phương Cẩm An dưới ánh mắt thúc giục giống như giết người của Lý Ức. Xem bệnh xong, ngự y nhìn tư thế kia của Lý Ức, cảm thấy khổ sở hôm nay sao lại đến phiên mình trực chứ.

"Rốt cuộc bị cái gì, nói thật là được!" trong lòng Lý Ức sốt ruột cực kỳ, trên mặt còn phải ổn định.

"Lúc này, ách, bẩm Điện hạ," ngự y đành phải nói: "Người cũng biết nương nương đây là bệnh cũ phát tác. Bệnh cũ này của nương nương, toàn bộ ngự y nghiên cứu mấy năm này rồi, cũng không có biện pháp nào khả thi.."

"Cho nên?" Lý Ức càng nghe càng phẫn nộ: "Ngươi chỉ nói tình hình hiện nay của nương nương, nên trị liệu như thế nào!"

"Điện hạ thứ tội, duy chỉ có thể tĩnh dưỡng.." lúc ngự y nói ra lời này, hai chân cũng đang run rẩy.

"Ý tứ của ngươi, chính là ngươi không biết trị? Ngươi cái gì cũng không thể làm?" Lý Ức lại khống chế không nổi lửa giận, lạnh lùng nói: "Vậy bọn lang băm các ngươi có ích lợi gì!"

Ngự y bị hắn hù một tiếng co quắp ngã xuống đất. Lý Ức tức giận đến mức tay hắn đều đang run rẩy rồi.

Nhưng một bàn tay lạnh lẽo cầm chặt tay của hắn.

Lý Ức sững sờ, quay đầu nhìn, đúng là Phương Cẩm An cầm hắn: "Cho nên ta không sai người nói cho đệ biết đó. Nói cho đệ biết cũng vô ích, ta liền gắng gượng qua một trận này, cũng gần ổn rồi."

"Không," Lý Ức đổi lại vỗ vỗ bàn tay Phương Cẩm An: "Tuy rằng ta không hiểu y lý, lý thuyết y học, nhưng ta cho rằng đạo lý không nên như thế. Bỏ mặc bệnh mặc kệ cho nó phát tác, sẽ chỉ làm bệnh này càng ngày càng nặng."

Hắn quay đầu hỏi ngự y: "Viện chính các ngươi ở chỗ nào?"

"Viện chính hôm nay không trực ban, ở nhà." giọng nói ngự y cũng mang theo nức nở.

"Nhanh đi truyền Viện chính!" Lý Ức dặn dò cung nhân.

"Đừng đừng đừng!" Phương Cẩm An vội nói. Nàng ráng chống đỡ lấy muốn bò dậy, Lý Ức vội đè nàng xuống: "Nàng nói là được rồi, đừng nhúc nhích."

"Lúc này Đông cung mở thần châu gây ra động tĩnh cũng khá lớn. Đêm nay ra khỏi Hoàng Cung, còn không phải khiếp sợ toàn bộ kinh thành? Người không biết nội tình, còn tưởng bệ hạ xảy ra chuyện gì rồi? Nếu có kẻ có lòng dạ khó lường thừa cơ gây sóng gió, thì càng không đáng rồi." Phương Cẩm An thở hổn hển nói: "Chung quy Viện chính bọn họ có đến xem bệnh cho ta cũng không có biện pháp nào, đệ đừng có lăn qua lăn lại nữa. Đêm cũng khuya, đệ ngày mai còn có rất nhiều chuyện muốn làm, mau trở về nghỉ ngơi đi.."

Nàng lúc này một lèo mệt mỏi nói cho hết lời thì người đổ đầy mồ hôi, lại làm Lý Ức đau lòng không chịu được. Tạ Tụ ở kế bên vội tới lau mồ hôi cho nàng, bị Lý Ức chặn ngang cướp khăn đi. "Chuyện này nàng đừng động tới." Lý Ức vừa lau mồ hôi cho nàng vừa nói: "Làm chút chuyện nhỏ này còn phải lo trước lo sau, ta đây Thái Tử cũng khỏi cần nữa."

Cuối cùng vẫn là gõ mở cửa cung. Từ Đông cung đến ngoài hoàng cung, không nhiều không ít vừa vặn chín tầng cửa cung, trùng trùng điệp điệp mở rộng, Viện chính ngự y suông sẻ không trở ngại.

Viện chính ngự y chính mới vừa ở trước giường Hoàng Đế canh giữ hai đêm. Hôm nay cho rằng cuối cùng có thể ngủ ngon giấc, nào có thể đoán được lại bị bắt trở lại. Đứng ở trước Chương Hoa điện, Viện chính ngửa đầu ngắm trời vuốt vuốt râu: Ân, ngày của Đại Bành triều này, quả nhiên là thay đổi. Chuẩn Thái Tử này nửa đêm canh ba tuyên thầy thuốc cho Thái Tử Phi của phế Thái Tử, thật đúng là có ý tứ a.

Viện chính rốt cuộc cũng là Viện chính, tuy rằng cũng bó tay với bệnh của Phương Cẩm An, nhưng vẫn nói: "Lão thần có một bộ châm pháp, có thể cho nương nương tạm thời thoát khỏi đau đớn, ngủ ngon giấc."

Tuy là trị ngọn không trị gốc, nhưng có chút ít còn hơn không.

Vì vậy vội tuyên y nữ, kéo màn, dưới sự chỉ huy của Viện chính, ghim kim cho Phương Cẩm An.

Sau gần nửa canh giờ y nữ đi ra: "Nương nương đã ngủ."

Lý Ức đi vào vừa nhìn, quả nhiên thấy Phương Cẩm An im lặng ngủ rồi, hô hấp đều đặn, sắc mặt cũng nhẹ nhõm rất nhiều.

Lý Ức lúc này mới thở dài.

Đi ra ngoài hắn lại hỏi Viện chính: "Bệnh này hiện tại, thật không có người nào trị được?"

"Lão thần kiến thức không đủ, cũng không dám nói bừa. Nhưng nếu bệnh này có người có thể trị, vậy người này nhất định là, Hoàng Phủ Cực."

Ngự y rời đi, đám cung nhân cũng mệnh lệnh đi lãnh phạt, tẩm điện lần nữa an tĩnh trở lại.

"Điện hạ vẫn là trở về ngủ bù đi." Tạ Tụ nhìn bóng đêm bên ngoài, khuyên Lý Ức.

"Đi ra ngoài." Lý Ức canh giữ ở bên giường Phương Cẩm An, mắt không nháy nhìn chằm chằm vào, quăng hai chữ lạnh băng với Tạ Tụ.

Tạ Tụ biết hắn còn tức giận mình, đành phải ủy ủy khuất khuất đi ra.

Lý Ức vẫn nhìn như vậy, hồi lâu, chậm rãi vươn tay, khẽ vuốt đôi má Phương Cẩm An một chút.

Sau đó lại nhịn không được lại phủ xuống.

Không ngờ Phương Cẩm An hình như có cảm ứng, hơi nghiêng đầu, khuôn mặt sáp đến tay hắn không kịp rút về cọ cọ, liên tục cọ xát vài cái.

Lý Ức trước sợ hết hồn, lại là vui mừng.

Nàng còn đang ngủ, nhưng trong lúc ngủ mơ làm ra động tác vô ý thức, cũng không tỉnh. Viện chính nói, có thể bảo vệ ngủ say mấy canh giờ.

Gân xanh trên trán Lý Ức nhảy lên, thật chậm thật chậm cúi người tới gần nàng, gần nàng thêm chút nữa.

Mãi đến hôn xuống môi nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.