Bổn Cung Không Còn Sống Được Bao Lâu Nữa

Chương 15: Xem trò vui




Huyền Minh Quan xây dựng trên núi Phù Vân ở ngoài thành hơn hai mươi dặm, Quán chủ chính là quốc sư Hồng Minh. Vốn nó cũng chỉ là một đạo quán nhỏ bình thường, cũng bởi vì xuất hiện Hồng Minh, mới ngày càng hiển hách. Nhưng do thời gian ngắn ngủi, tuy là nền tảng thay đổi chút ít, nhưng giữa kiến trúc bố cục vẫn thấy rất chật hẹp.

Mấy năm này đạo quán nghênh đón quý nhân rất nhiều, bởi vậy chúng đạo càng ngày không chấp nhận được nửa hạt cát, cũng thường không để ai vào mắt.

Nhưng đối với Phương Cẩm An, bọn họ cũng không dám lên mặt. Đóng cửa núi trước thời hạn không nói, Đạo Sĩ lớn nhỏ sáng sớm đứng hai bên cửa núi, cung kính nghênh đón.

Cũng không đơn đơn giản là thân phận Thái Tử Phi của Phương Cẩm An. Đạo Môn Thiên hạ đều biết, Tấn Nguyên Phương gia, đó là người chân chính đắc đạo thành Tiên đó.

Người tu tiên, phần lớn xem nhẹ tình duyên Phàm Trần. Nhưng mà vị tổ tiên Phương gia này lại bất đồng, nàng đối với Phương gia cực kỳ quyến luyến, nghe nói cũng Đắc Đạo Phi Thăng mấy chục trăm năm rồi, còn có thể thường xuyên trở lại Phương gia chiếu cố, đã từng ban thuởng rất nhiều tiên đan tiên pháp và tiên khí đấy.

Bởi vậy khi Phương Cẩm An xuống kiệu, chỉ thấy hai hàng đạo sĩ nguyên một đám đôi mắt lóe sáng mà nhìn nàng, giống như tiểu cẩu đói rất nhiều ngày nhìn thấy đống thịt mỡ lớn vậy.

Quốc sư Hồng Minh cũng không ngoại lệ.

Ánh mắt hắn nhìn nàng, vô cùng rõ ràng, giống như là con sói đói.

Phương Cẩm An sinh lòng không vui, đôi mắt vừa chuyển, nhãn đao bốc hơi sát khí bổ tới. Đây là ánh mắt thuộc về A Tú, là máu thấm qua nghìn vạn người. Quả nhiên khiến cho Hồng Minh đàng hoàng.

Cùng lúc đó, Lý Ức cưỡi ngựa nhanh như điện chớp đến dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi mây mù lượn quanh này.

Bởi vì Phương Cẩm An yếu ớt, nên không cần tham dự toàn bộ hành trình cầu phúc cúng bái hành lễ, liền chỉ cần đốt nén hương là có thể nghỉ ngơi.

Chỗ ở an bài này, thật đúng là không giống bình thường.

Huyền Minh Quan vốn là xây dựng trên đỉnh núi, chỗ này vừa khác xa những kiến trúc đạo quán khác, lẻ loi trơ trọi một lầu cao xây ở trên ngọn núi cao nhất. Phương Cẩm An đẩy cửa sổ ra, dưới cửa trực tiếp chính là vách núi cheo leo sâu không thấy đáy.

"Rất dọa người, nương nương đừng nhìn." Vân Kiến đi theo hầu nhìn xuống, liền cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Phương Cẩm An lại cảm thấy nơi này không tệ, rất hợp với Tiên Phong Đạo Cốt Tấn Nguyên Phương thị của nàng.

"Các ngươi tất cả đi xuống đi, Bổn cung ngủ một lát, không có chuyện gì liền đừng tới quấy rầy." Nàng nói.

Người đều đã đi xuống rồi, nàng dời cái ghế, giẫm bò lên trên cửa sổ.

Bên ngoài cửa sổ có mái bằng rộng hơn một thước, Phương Cẩm An cẩn thận đặt chân, đứng ra.

A, đỉnh núi cao này tầm mắt quả thực rộng rãi sáng sủa, không khí quả thực tươi mát, chim hót thanh tịnh và đẹp đẽ! Phương Cẩm An thích ý vươn tay duỗi lưng một cái.

Tình hình này rơi vào trong mắt Lý Ức vừa lén lút chạm vào gian nhà này, quả thực khiến hắn sợ vỡ mật.

Trong đầu hắn không có gì khác, chỉ dùng hết toàn lực nhào tới phía nàng.

Ôm eo nàng, cánh tay nhẹ nhàng dùng lực, liền xách cả người nàng từ ngoài cửa sổ vào. Lập tức ôm chặt nàng vào trong ngực, Lý Ức mới phát hiện cả người mình đang run rẩy.

"Nương nương, phát sinh chuyện gì?" Phương Cẩm An vừa phục hồi tinh thần lại, còn chưa kịp thắc mắc, chợt nghe giọng nói cung nhân ở bên ngoài vang lên. Mắt thấy bóng người đã đến ngoài cửa.

Cái này.. Ách.. Phương Cẩm An hôm nay đầu óc không dễ dùng bằng trước kia, trong khoảng thời gian ngắn lại nghĩ không ra cách ứng đối ra sao.

Vẫn là Lý Ức buông nàng ra, khẽ chống tay ở trên cửa sổ, thả người nhảy ra ngoài.

A! ; đôi mắt thanh tú của Phương Cẩm An trợn tròn: Không đến mức đó mà, Tiểu Ức của ta!

Nàng vội vàng thò người ra nhìn, nhưng chỉ nhìn thấy một bàn tay siết chặc bên mép cửa sổ, nhìn xuống chút nữa, thì ra là cả ngườiLý Ức treo ở dưới cửa sổ.

Phương Cẩm An nhè nhẹ vỗ ngực.

"Nương nương, đây là thế nào?" Vân Kiến đã mang theo cung nhân đi đến.

"Không, không có việc gì!" Phương Cẩm An vội khép cửa sổ lại. Nghiêng đầu lại, lại thấy cái ghế trên mặt đất, bình hoa, mâm đựng trái cây ngã đầy đất -- đều là vừa rồi Lý Ức nhào đầu về phía trước mang theo. "A, vừa rồi có con khỉ xông vào quấy rối, đã bị ta đuổi chạy." Phương Cẩm An thuận miệng bịa chuyện.

Không ngờ đám cung nhân lại đồng loạt biến sắc: "Nương nương bị sợ hãi, chúng nô tỳ muôn lần đáng chết!" Vừa nói vừa quỳ xuống thỉnh tội.

"Không có việc gì không có việc gì, cũng không có kinh sợ cái gì. Các ngươi đứng lên đi, lui ra đi." Phương Cẩm An phất phất tay.

"Vậy, nương nương, cần phải gọi ngự y?" "nương nương, cần phải đổi phòng?" "nên răn dạy thị vệ thống lĩnh, hộ vệ như thế nào đấy hả!" đám cung nhân hôm nay lại đặc biệt nói nhiều quá.

"Đều không cần, nhanh chóng lui ra, lui ra! A, không cần dọn mấy thứ này.." Phương Cẩm An ước gì có thể tự mình động thủ đẩy các nàng đi ra.

Thật vất vả đợi các nàng đi ra, tự mình đóng cửa cài then lại, Phương Cẩm An vội vàng chạy như bay vào mở cửa sổ ra.

Lý Ức lưu loát vút lên trời cao xoay tròn, rơi vào trong phòng.

Phương Cẩm An liếc trông thấy trên trán hắn tất cả đều là mồ hôi. "Chảy nhiều mồ hôi như vậy, mới treo có một lát thôi mà. Tiểu Ức đệ giờ hơi yếu rồi nha." Nàng trêu chọc hắn.

Đây chẳng phải là treo đổ mồ hôi, rõ ràng là vừa rồi bị nàng dọa đổ mồ hôi lạnh! "Nàng vừa rồi làm cái gì đó!" trong giọng nói của Lý Ức không khỏi mang theo hỏa khí, khí thế lạnh như băng trước nay chưa có khiến người sợ hãi.

Người bình thường đều cho rằng Lý Ức bình tĩnh như vậy, nhưng Phương Cẩm An hiển nhiên không ở trong nhóm này. Nàng chỉ cảm thấy tiểu sư đệ này quả nhiên là học được bản sự rồi, dám rống Đại sư huynh của hắn. "Tùy tiện đứng đứng tí thôi, còn có thể làm cái gì?" Nàng hơi có chút bất đắc dĩ nói.

Đôi môi Lý Ức vừa động, cuối cùng chỉ nói ra một câu: "Thân thể nàng bây giờ không thể so với lúc trước, không nên làm chuyện nguy hiểm như vậy!"

Phương Cẩm An có chút mất hứng: "Không so với lúc trước, ta cũng là sư huynh của đệ, còn chưa tới phiên đệ giáo huấn ta."

Nói xong liền mất hết cả hứng đi tới một bên trên giường ngã xuống, cúi đầu nhìn hộ giáp của mình.

Lý Ức rõ ràng trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, vậy mà lúc này lời gì cũng nói không ra, chân tay luống cuống đứng nguyên tại chỗ nhìn nàng.

Một hồi Phương Cẩm An ngẩng đầu liếc hắn một cái: Ân, thái độ này coi như có chút bộ dạng của Sư đệ. Nàng tằng hắng một cái nói: "Nói thiệt đi, đệ tại sao lại ở đây? Đây cũng không hợp với thân phận của đệ."

Nàng rốt cuộc để ý hắn, Lý Ức như được đại xá. "Nhận được một vài tin tức quan trọng, phải tới đây gặp nàng." Hắn nói.

Phương Cẩm An thấy hắn vẫn câu thúc đứng đó như vậy, trong lòng ngược lại có chút ngượng ngùng. "Tới đây ngồi đi." Nàng vẫy tay với hắn.

Lý Ức đi nhanh qua, ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh nàng.

"Tin tức quan trọng hơn, đệ cũng không nên làm việc như thế, quá không ổn trọng rồi." Phương Cẩm An sáp đến gần hắn, vỗ vỗ vai của hắn: "Nói đi."

Lý Ức muốn nói lại thôi: "Hay là trước không nói nữa, bây giờ nói ta sợ nàng liền nhìn không được trò vui này nữa."

"Cái gì?" Phương Cẩm An nháy mắt mấy cái, nện hắn một cái: "Còn cố làm ra vẻ huyền bí?"

"Đêm nay đến ngày mai có trình diễn một màn kịch vui. Chừng nào bắt đầu ta lại tới tìm nàng." Lý Ức nói xong, đứng dậy cáo từ.

"Trò đùa trong cung này, ta tuyệt không thích xem đâu." Phương Cẩm An kêu rên.

"Thế nhưng có người muốn kéo nàng gia nhập chơi chung đó." Lý Ức nói xong, lúc đến cũng giống như lúc đi tung người bay đi.

Hắn vẫn chưa đi xa, quay đầu lại lại trở về trong quán, nhưng lần này là quang minh chính đại từ cửa chính mà vào.

"Bổn vương nghe nói Thái Tử Phi đang cầu phúc cho hoàng hậu nương nương, đúng hôm nay có rảnh, cũng tới tế bái một phen." Hắn nói với Hồng Minh tới đón tiếp.

Hồng Minh ân cần dẫn đường cho hắn, sau khi tế bái hoàn tất, lại liên tục đau khổ lưu hắn lại: "Cũng không sớm, nhìn sắc trời này là muốn mưa, Túc Vương Điện Hạ không ngại ngủ lại một đêm. Bần đạo nơi này có vài món chay rượu chay, vừa vặn khoản đãi Điện hạ."

"Thức ăn chay cũng được, sớm nghe nói rượu quốc sư tự mình nhưỡng chính là số một trong kinh, ngày hôm nay cơ duyên xảo hợp, ngược lại muốn lĩnh giáo một phen." Lý Ức cũng không chối từ, liền ngủ lại trong quán.

Hồng Minh trong lòng tất nhiên là vui mừng không đề cập tới, vừa vội vàng sắp xếp người đi báo tin với Thái Tử: "Túc Vương quả thật đi theo Thái Tử Phi tới!"

Rất nhanh Thái Tử bên kia liền hồi âm: "Y kế hành sự, đêm nay liền động thủ."

Phương Cẩm An rốt cuộc nhìn quen cảnh tượng lớn lao, được tin này của Lý Ức, vẫn như cũ nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ -- sau đó nửa đêm canh ba đang ngủ say, thì bị đánh thức. Vừa mở mắt, đôi mắt trống rỗng của Lý Ức liền ở bên cạnh. "Đến rồi, là lúc xem trò vui." Hắn nói.

Phương Cẩm An còn có mấy phần mơ hồ: "Kệ đi, buồn ngủ." Nàng đẩy đầu hắn ra, chui về trong chăn.

Không ngờ thân thể -- Lý Ức lại cách chăn màn ôm ngang lên nàng. "Uy uy uy, đệ đang làm gì vậy? Ta phải thủ chút cấp bậc lễ nghĩa chứ, tiểu thúc". Phương Cẩm An ồn ào: "Ta dậy là được, dậy là được!"

Nàng không thấy gân xanh kịch liệt run rẩy trên trán Lý Ức.

"Không còn kịp rồi." Hắn rầu rĩ nói một câu, cứ như vậy ôm nàng, giẫm lên bàn thả người nhảy lên, vững vững vàng vàng nhảy lên trên xà nhà.

Phương Cẩm An lại càng hoảng sợ, theo bản năng cúi đầu vừa nhìn -- a, trên mặt đất sao còn có ta kìa?

"Đây là người của ta ngụy trang." Lý Ức ghé vào bên tai nàng nhẹ nói.

Người kia giả dạng Phương Cẩm An, nằm lại trên giường, đắp chăn, giả bộ đang ngủ say.

"Có người sẽ đến ám toán ta?" Phương Cẩm An nhíu mày hỏi Lý Ức.

"Nhìn trên tường bên cạnh." Lý Ức ra hiệu cho nàng.

Bên kia vốn là một mặt không tường, lặng yên không một tiếng động, vách tường tách ra hai mặt, lộ ra một cái cửa.

Thì ra có con đường ngầm.

Từ bên trong đi ra ba người, cầm đầu, rõ ràng là Hồng Minh.

Thật to gan! Phương Cẩm An giận tím mặt.

Ba người lén lén lút lút đi đến trước giường, Hồng Minh móc ra ống trúc nhỏ, thổi trên mặt Phương Cẩm An giả, thổi ra một luồng bột màu trắng. Phương Cẩm An giả ho khan một tiếng, lại không có tiếng vang.

Là thuốc mê. Phương Cẩm An cảm thấy sáng tỏ.

Hồng Minh liền chỉ huy hai tên đạo sĩ nâng Phương Cẩm An lên, từ mật đạo rời đi. Hắn ta thì nhặt giày trên mặt đất của Phương Cẩm An, đi đến cửa sổ gần vách đá, mở cửa sổ ra, thả giày ra bên ngoài.

Làm xong hết thảy, hắn ta sờ sờ cằm suy nghĩ, lại đi đến bên bàn trang điểm, nhặt cây trâm ném xuống dưới cửa, lui ra phía sau hai bước nhìn xem, lúc này mới hài lòng rời đi.

Đợi mật đạo khép lại, lại một lát sau, Lý Ức mới ôm Phương Cẩm An nhảy xuống, đặt nàng lại trên giường: "Tốt rồi, nàng có thể ngủ tiếp rồi."

"Bọn họ, bọn họ đây là làm ra dấu hiệu giả tạo ta nhảy núi coi thường mạng sống của mình?" Phương Cẩm An khó hiểu nói: "Đây là vì cái gì?"

"Tiết mục cuối cùng là vào buổi sáng ngày mai." Lý Ức kéo chăn màn cho nàng, thuận tay còn vỗ nhẹ hai cái: "Thức dậy sẽ biết."

Phương Cẩm An thấy hắn không muốn nói cũng không bắt buộc. "Nhưng làm sao mà đệ biết được hay vậy?" Nàng lại nghĩ tới: "Rõ ràng không có quan hệ gì với đệ mà."

"Có quan hệ đấy, chỉ là chưa tới thôi. Sớm tiết lộ sẽ không có lạc thú xem trò vui." Lý Ức khẽ cong cong khóe miệng.

Làm thế nào biết được? Lý Ức nhìn dung nhan bình thản dần dần ngủ say của nàng, mỉm cười.

Hai ngày trước, lúc Thái Tử gặp Tử Tô, Dịch Đình lệnh liền ở trong phòng bên cạnh thông qua vách kính 2 mặt quan sát, sáng sớm ngày hôm sau liền bẩm báo tất cả mọi chuyện cho hắn. Hắn vì vậy phái thêm nhân thủ phái người dò xét hướng đi hai ngày này của Thái Tử, liền phát hiện Thái Tử và Hồng Minh gặp mặt rất nhiều lần. Một đời của yêu đạo Hồng Minh này giằng co không ít chuyện, ở kiếp này hắn đã sớm an bài mật thám bên cạnh Hồng Minh. Vì vậy, rất nhanh hắn liền biết được tất cả âm mưu của Thái Tử và Hồng Minh.

Biết được một khắc kia hắn tức giận vạn trượng và hàn ý tận xương. Chỉ cần tưởng tượng một chút, nếu như hắn không có phát hiện hết thảy, An An sẽ rơi vào hoàn cảnh như vậy, hắn liền không có cách nào khống chế chính mình.

Cũng là một khắc này hắn quyết định, không thể đợi thêm nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.