Bởi Vì Yêu Em

Chương 31: Phần 31




Bởi Vì Yêu Em​

Phần 31

Jason đã chơi một ván bài tất tay, dụ Trịnh Minh Viễn đến vùng núi này, đặt trùng trùng cạm bẫy cũng không thắng nổi anh, bây giờ đến cả đường lùi cũng bị nhóm sát thủ thứ ba của Trịnh Minh Viễn phong tỏa.

Có lẽ tất cả kế hoạch này đều được Trịnh Minh Viễn tính toán kỹ lưỡng từ trước, tại sao bọn họ chia thành ba nhóm, tại sao thay đổi kế hoạch vào phút cuối cùng, tại sao bây giờ bọn họ ở đây, Trần Nhiên ở trên đỉnh núi, còn nhóm thứ ba ở sau dãy núi hướng nam, Trịnh Minh Viễn đều đã tính chuẩn xác hết cả.

Bây giờ, Jason rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, cùng đường phải dùng đến hạ sách là bom phi hạt nhân uy hiếp bọn họ, hẳn cũng đã nằm trong định liệu của anh. Thanh Tịnh càng nghĩ càng khâm phục IQ khủng khiếp của Trịnh Minh Viễn, lại càng tin anh nhất định có cách khiến Jason không thể đi, mà bọn họ cũng sẽ không bị mất mạng.

Cô lặng lẽ đưa bàn tay nắm lấy bàn tay đầy máu của Trịnh Minh Viễn, mỉm cười nhẹ nhàng: “Chúng ta sẽ có cách đúng không anh? Nhất định sẽ có cách”

Anh không nhìn cô, chỉ có một bàn tay khẽ buông vô lăng ra, lặng lẽ nắm lấy chặt lấy những ngón tay của Thanh Tịnh: “Em có sợ không?”

“Em không sợ, chỉ cần có anh ở đây, bất kỳ điều gì em cũng không sợ”

“Bom phi hạt nhân”. Giọng anh bắt đầu trở nên khàn khàn, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Jason: “Chúng ta chỉ nắm chắc được 40% thắng”

“Em biết anh không muốn để Jason đi”

“Dù có để hắn đi thì hắn cũng sẽ kích hoạt bom nổ, cho nên chúng ta chỉ có một con đường”

Trịnh Minh Viễn hít sâu một hơi: “Mũi của em còn tốt không?”

“Đương nhiên”. Cô gật mạnh đầu: “Mũi của em rất tốt, anh muốn em đánh hơi cái gì?”

“Bom phi hạt nhân có mùi hăng như mùi túi nilon cháy. Thông thường, nếu bom phi hạt nhân được kích hoạt sẽ mất mười lăm giây để giải phóng các nguyên tử, anh muốn trong mười lăm giây này em ngửi thấy mùi và xác định vị trí của nó”

“Vậy anh có cách gì để hủy bom?”. Cô lo sợ Trịnh Minh Viễn sẽ làm chuyện hại đến tính mạng để bảo vệ mọi người, cho nên liền cất giọng hỏi.

“Nhiên có mang vũ khí sinh học tới đây. Lát nữa cậu ta sẽ gắn một ống vũ khí sinh học vào đầu đạn, chỉ cần em tìm thấy vị trí, vũ khí sinh học sẽ ăn mòn và phá hủy bom phi hạt nhân trong vòng 5 giây”

Thanh Tịnh nghe anh nói vậy mới yên tâm hơn ít nhiều, đồng ý: “Được, việc này để em”

“Nên nhớ em chỉ cần ngửi mùi và xác định vị trí, không cần phải làm thêm bất kỳ điều gì khác, cũng không được xuống xe. Rõ chưa?”

“Em biết rồi”

Jason đứng trong hang động thấy bọn họ ngồi trên xe nói chuyện gì đó với nhau, qua một lúc liền không thể kiên nhẫn thêm, cho nên cất giọng nói: “Trịnh Minh Viễn, cho tao một con đường”

“Nếu tao không cho thì sao?”

“Mày có thể không cần tính mạng, không cần đàn em, nhưng người đàn bà bên cạnh mày…”. Jason nói đến đó liền bỏ lửng: “Mày nghiên cứu vũ khí, ắt hẳn cũng hiểu rất rõ về bom phi hạt nhân”

Sau lời nói của Jason, có một vài người của bọn họ đã bắt đầu chửi thề, nhất là Võ Hoành và Trần Nhiên, không khí trở nên vô cùng căng thẳng. Bom phi hạt nhân không như bom sóng âm, nếu đã nổ thì vùng ảnh hưởng rất rộng, thậm chí còn quét sạch cả một trấn cổ người Tạng. Trịnh Minh Viễn dù tài giỏi đến đâu thì cũng chỉ đủ sức cứu những người đang ở trong dãy núi này, nhưng người dân tộc Tạng ở trấn thì không thể, anh có phi thường đến mấy thì cũng không phải là thần thánh ba đầu sáu tay.

“Rút khỏi thị trường buôn bán vũ khí. Giao nộp toàn bộ nhà máy nghiên cứu vũ khí hạt nhân. Bước chân ra khỏi giới xã hội đen. Nếu mày làm được ba điều này, mày có thể đi”

“Trịnh Minh Viễn, mày đừng ép người quá đáng”. Jason nghe xong liền gầm lên. Nếu hắn đồng ý ba điều kiện kia thì thà giết phứt hắn đi cho xong, một ông trùm của cả hai giới như hắn mà bị tước sạch vũ khí lẫn phải rút chân ra khỏi xã hội đen thì chẳng khác gì một con hổ đã bị bẻ sạch nanh vuốt. Đừng nói là ba điều, một điều cũng không thể.

“Tùy mày”. Trịnh Minh Viễn cất giọng lạnh lùng, cùng lúc đó, từ trên cao bắt đầu truyền đến mấy âm thanh xé gió lao đến, tiếp theo là bốn năm chiếc trực thăng chầm chậm xuất hiện trên bầu trời trong thung lũng.

Anh bình thản ngước nhìn trực thăng, hờ hững bổ sung thêm: “Bom phi hạt nhân không ảnh hưởng đến tao”

“Mày…”. Jason hận đến nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng giở chiêu bài cuối cùng: “Trịnh Minh Viễn, đừng nói tao không nể mặt mày. Đứa bé trong bụng con đàn bà của mày là giết hay không giết?”

Nghe xong câu nói này, vẻ mặt luôn trầm ổn của Trịnh Minh Viễn cuối cùng cũng biến sắc. Anh quay sang nhìn Thanh Tịnh, nhìn chấm đỏ của súng bắn tỉa trên bụng cô, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại.

Việc Thanh Tịnh mang thai, bản thân anh còn không dám chắc chắn, Jason biết được tin tức này chẳng qua là do kẻ nội gián kia cung cấp. Thế nhưng, dù bất kể thế nào đi chăng nữa thì cũng không ai có quyền được làm hại đến Thanh Tịnh, không ai có quyền làm hại đến giọt máu của anh trong bụng cô.

“Em không sao đâu”. Cô thấy anh căng thẳng như vậy, đành lên tiếng: “Anh đừng lo”

“Tịnh, nói cho anh biết, chúng ta sắp có con, đúng không?”. Trịnh Minh Viễn nặng nề hỏi.

Thanh Tịnh liếc Jason rồi lại nhìn Trịnh Minh Viễn, đắn đo rất lâu rồi mới quyết định trả lời. Dù gì, anh cũng là ba của em bé trong bụng cô, anh có quyền được biết sự tồn tại của đứa trẻ này. Chỉ là biết sớm hơn dự kiến một chút mà thôi: “Đúng thế, chúng ta sắp có con”

Lúc này, Trần Nhiên cùng đám đàn em ở trên đỉnh núi cũng chĩa ống kính súng ngắm xuống bên dưới, khiến cả người Jason dày đặc những chấm đỏ của tia laze. Tuy nhiên, dù Trần Nhiên ra tay xuất quỷ nhập thần đến đâu thì súng đạn cũng không có mắt, lại càng không thể đảm bảo an toàn cho Thanh Tịnh tuyệt đối được, mà Trịnh Minh Viễn thì lại không chấp nhận bất kỳ thương tổn nào trên người Thanh Tịnh, càng không chấp nhận để con của hai người xảy ra chuyện gì. Dù nhỏ nhất cũng không thể!!!

“Được”. Anh hít sâu một hơi, ngoảnh đầu lại nhìn Jason: “Giao người của tao và lô vũ khí composite ra. Kể từ giờ mày không được bước chân đến Châu Á một bước. Tao sẽ cho mày một con đường”

“Được”. Jason ngay lập tức gật đầu: “Vậy chúng ta cùng thu lại vũ khí”

Sau khi Jason bắt đầu thu lại vũ khí, Thanh Tịnh cũng chợt ngửi thấy trong không khí xuất hiện những mùi khét rất nhẹ, loại mùi này ban đầu giống mùi nilon cháy, sau đó lại giống như mùi phản ứng hóa học, với một người có khướu giác tốt như cô, vừa ngửi đã vô cùng buồn nôn.

Trịnh Minh Viễn lúc này đang khoát tay cho đàn em của mình thu lại vũ khí, thấy sắc mặt của cô không ổn liền phát hiện ra có chuyện. Thanh Tịnh còn chưa kịp mở miệng thì anh đã ngay lập tức đoán ra được ý cô, cất giọng hỏi: “Ở đâu?”

“Bên kia”. Cô đưa mắt về phía bên trái, vội vàng đáp: “Chỗ gốc cây Tùng Chi, mùi ở đó nồng nhất”.

Trịnh Minh Viễn nghe xong, ánh mắt sắc bén như dao lập tức hướng về nơi đó, phát hiện ra bên dưới có một ụ đất còn hơi mới. Anh nhanh như cắt khóa vị trí rồi gửi tọa độ cho Trần Nhiên, nói qua tai nghe: “Nhiên, làm đi, mau lên”

“Rõ, đại ca”

Trần Nhiên lúc này đã chuẩn bị sẵn ống virut phóng xạ, nhận lệnh và tọa độ xong liền nhanh như cắt nhắm chuẩn rồi bóp cò một cái. Ống virut bay đi, chuẩn xác cắm thẳng vào ụ đất kia, bên dưới liền thoát ra một làn khói màu trắng, còn vang lên những tiếng “xèo xèo” rất khẽ.

“Trúng rồi”. Thanh Tịnh sung sướng kêu lên.

Nhưng cũng đúng lúc này, chiến đấu cơ của Jason vọt ra khỏi hang động trong lòng núi.

Trịnh Minh Viễn gầm lên: “Hoành”

Xe Humer của Võ Hoành ở gần hướng bay của chiến đấu cơ nhất, anh ta ngay lập tức nhảy lên mui xe, cầm súng bắn móc móng bấm một nút, bốn đầu sắc như lưỡi mác của móc móng lập tức lao vút đi như tên, sau đó ghim chặt vào cánh máy bay của Jason.

“Đại ca”. Anh ta một tay giữ đoạn dây nối móc móng, một tay quấn chặt dây vào khung xe gào lên.

Một chiếc móc móng có lẽ không đủ, chiến đấu cơ của Jason có tải trọng lớn đương nhiên sẽ lôi lẫn móc móng và xe Humer bay lên bầu trời. Mà nhiệm vụ cấp bách nhất của bọn họ bây giờ lại chính là không được để chiến đấu cơ kia bay đi.

“Bắn tiếp”. Trịnh Minh Viễn cũng gầm lên: “Tất cả yểm trợ phía trên”

Đinh Nhật cũng ngay lập tức cầm móc móng bắn vào cánh máy bay của Jason, một đầu móc ghim vào cánh máy bay của hắn, một đầu lại buộc chặt vào xe Humer, giằng co để máy bay rơi xuống.

Trịnh Minh Viễn không buồn quan tâm đến cơ thể chằng chịt vết thương của mình mà nhanh như chớp vác đầu đạn tên lửa lên vai, nhắm về hướng máy bay rồi lạnh lùng khai hỏa. Thanh Tịnh lại nhân cơ hội này chạy đến đỡ Tạ Vĩnh Tuân chạy về chỗ bọn họ, khi đến nơi thì máy bay của Jason cũng vừa nổ tung trên bầu trời, những mảnh vụn bắn ra như pháo hoa.

“Tuân, không sao chứ?”. Võ Hoành thậm chí không thèm nhìn máy bay bị cháy, quay đầu hỏi Tạ Vĩnh Tuân.

“Không sao”. Hơi thở của Vĩnh Tuân yếu ớt, anh ta liếc Thanh Tịnh vài giây rồi quay sang Trịnh Minh Viễn, gọi hai tiếng: “Đại ca”

“Nơi này không thể ở lâu, đi thôi”. Trịnh Minh Viễn lúc này cả người đã đẫm máu, anh đỡ Vĩnh Tuân từ tay Thanh Tịnh, đồng thời nói qua tai nghe: “Thả thang dây xuống”

Mấy chiếc trực thăng trên bầu trời từ từ thả mấy chiếc thang dây xuống bên dưới, bọn họ nhanh chóng dìu nhau trèo lên rồi rời khỏi vùng núi kia. Khi vừa an vị ngồi trên máy bay, thì toàn bộ dãy núi cũng ngay lập tức bị san phẳng.

Thanh Tịnh lúc này vẫn đang còn thở hổn hển, nhìn qua cửa kính trực thăng thấy khung cảnh hủy diệt kia liền kinh ngạc kêu lên: “Tại sao… bom vẫn nổ?”

“Ban nãy là anh chỉ nói một nửa”. Trịnh Minh Viễn liếc nhìn cô, chậm rãi nói: “Virut phóng xạ chỉ làm vùng ảnh hưởng của bom thu hẹp lại, làm chậm phát nổ thêm mười phút”

“Mẹ ơi”. Hoàn cảnh vừa rồi thực quá sức nguy hiểm, Trịnh Minh Viễn lại sợ cô lo lắng nên không nói cho cô biết, nếu bọn họ chậm một chút nữa thôi thì chắc chắn hôm nay sẽ bị chôn thây ở dãy núi đó rồi.

Thanh Tịnh càng nghĩ càng khiếp đảm, tuy nhiên đã thoát rồi cũng không muốn hỏi đến nhiều nữa, bây giờ vết thương của mọi người, đặc biệt là Trịnh Minh Viễn mới là quan trọng. Cô nghĩ đến đây, vừa định giơ tay chạm vào người anh thì đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát. Cùng lúc đó, Trịnh Minh Viễn cũng nhanh như chớp rút súng ra, chĩa vào Đinh Nhật, còn Đinh Nhật thì lại chĩa súng vào cô.

Võ Hoành gầm lên: “Con mẹ nó, thì ra là mày”

Đinh Nhật mặt mày lấm lem bẩn thỉu, hai mắt anh ta đỏ ngầu nhìn chằm chằm Trịnh Minh Viễn, không trả lời Võ Hoành mà chỉ nói: “Đại ca, tôi biết anh đã biết mọi chuyện”

Trịnh Minh Viễn giữ chặt báng súng, lạnh nhạt đáp: “Mấy năm qua tôi bạc đãi gì cậu?”

“Anh không bạc đãi gì tôi, trái lại, anh đối xử với tôi rất tốt”. Gương mặt Đinh Nhật trở nên vặn vẹo, một giọt nước mắt trên khóe mi chực rơi xuống: “Nhưng gia đình tôi nằm trong tay Jason, bây giờ chỉ cần tin tức hắn đã chết lọt ra ngoài, nhất định người của hắn sẽ giết chết cha mẹ tôi. Đại ca, tôi mong anh cho tôi chút thời gian, tôi quay về Mỹ cứu cha mẹ mình rồi sẽ quay lại đây chịu tội với anh. Lúc đó anh muốn chém muốn giết gì tùy ý”

“Cậu cung cấp những thông tin gì cho Jason?”. Ý anh là việc nhà máy.

Đinh Nhật đi theo Trịnh Minh Viễn nhiều năm, ít nhiều cũng hiểu được tâm tư của đại ca mình, cho nên cúi đầu nói: “Tôi không nói bất cứ thứ gì về nhà máy nghiên cứu kháng virut. Tôi chỉ cung cấp cho hắn thông tin về lịch trình xuất phát của anh. Đại ca, anh đã sớm phát hiện ra tôi cho nên mới thay đổi kế hoạch đột ngột, dùng thiết bị phá sóng để ngăn tôi báo cho Jason, anh đã biết tất cả từ trước nhưng không vạch trần tôi. Cái mạng này của tôi có chết trăm nghìn lần cũng không đền được hết tội”

Thanh Tịnh nghe đến đây mới chợt hiểu ra, thì ra, vật mà Trịnh Minh Viễn đã bấm khi còn ở ngôi nhà trúc, chính là thiết bị phá sóng. Anh đã biết Đinh Nhật là nội gián từ lúc đó.

“Hạ súng xuống, cô ấy không liên quan”

“Đại ca, tôi không còn cách nào khác, xin anh hãy cho tôi thời gian, ba ngày thôi, xin anh hãy cho tôi ba ngày thôi”

“Tôi cho cậu thời gian, hạ súng xuống”

Trịnh Minh Viễn sợ Đinh Nhật làm tổn hại đến Thanh Tịnh nên đồng ý thương lượng, tuy nhiên Đinh Nhật vẫn lắc đầu: “Đại ca, tôi sẽ mang Tịnh đi theo, chừng nào tôi quay lại, nhất định sẽ mang cô ấy trở lại”

“Cậu nghĩ tôi có chấp nhận điều này không?”. Trịnh Minh Viễn đột nhiên quát to, hai mắt vằn lên những tia máu đỏ.

Nghe âm thanh phẫn nộ của Trịnh Minh Viễn, Đinh Nhật cuối cùng cũng rơi một giọt nước mắt. Giọt nước mắt của ân hận, xấu hổ, tội lỗi và day dứt. Mấy năm qua Trịnh Minh Viễn đối xử với anh ta rất tốt, thậm chí còn nhiều lần không màng tính mạng mình để cứu anh ta. Anh ta không phục Jason, chỉ phục Trịnh Minh Viễn, có điều… người thân của anh ta lại đều ở trong tay Jason.

Đinh Nhật từ từ hạ súng, sau đó vạch áo của mình ra, bên trong người anh ta lập tức hiện ra hàng loạt quả bom đã được hẹn giờ, quấn chặt quanh người.

Đinh Nhật quỳ xuống sàn máy bay, cúi đầu trước Trịnh Minh Viễn: “Đại ca, tôi biết anh không sớm ra tay với tôi là vì cho tôi một con đường. Anh chưa giết tôi vì có một lần tôi đỡ thay anh một đao, coi như cứu anh một mạng. Anh chưa giết tôi vì còn muốn tôi khai ra nguyên liệu cuối cùng để điều chế thuốc kháng virut. Hôm nay tôi phụ ơn của anh, còn ép anh phải cho Tịnh đi cùng tôi, tôi thực sự không có cách nào khác. Đại ca, tôi hứa sẽ bảo vệ Tịnh thật tốt, làm xong mọi chuyện, nhất định sẽ đem cô ấy trở về không thiếu một sợi tóc. Cả đời tôi chưa cầu xin ai điều gì, lần này cầu xin anh. Đại ca”

Nói đi nói lại, vẫn là Đinh Nhật sợ Trịnh Minh Viễn quyết không thả mình, cho nên mới dùng đến hạ sách dẫn theo Thanh Tịnh. Hoặc dù Trịnh Minh Viễn có chịu cho anh ta thời gian, thì đám sát thủ kia cũng nhất định không cho Đinh Nhật một con đường sống.

Nói cách khác, Đinh Nhật muốn toàn mạng đến lúc cứu được gia đình mình thì phải có con tin giá trị nhất là Thanh Tịnh. Cô và đứa bé chính là kim bài miễn tử của anh ta.

“Cậu cứ đi, tôi sẽ không làm khó cậu, chỉ cần thả cô ấy”

“Đại ca, tôi cầu xin anh. Chỉ ba ngày thôi, ba ngày sau tôi nhất định trở về”

Hai người, một người nhất định muốn cô làm con tin, một người thì chấp nhận mọi điều kiện chỉ để cô ở lại. Thanh Tịnh nhìn đồng hồ trên người Đinh Nhật, thấy trên đó thời gian chẳng còn bao lâu nữa, bây giờ ném anh ta xuống bên dưới thì chắc chắn sẽ kích hoạt bom nổ, mà không ném, hết thời gian thì bom cũng tự nổ. Dùng dằng càng lâu thì tất cả càng nguy hiểm.

“Ba ngày, tôi đi”. Thanh Tịnh ngước đôi mắt trong veo lên nhìn Trịnh Minh Viễn, thấy sắc mặt anh trầm xuống, lại tiếp tục nói: “Không phải chỉ ba ngày thôi sao? Nhật, tôi đi với cậu. Hãy nói nguyên tố cuối cùng để nghiên cứu ra thuốc kháng virut”

Trước khi sang Trung Quốc, Đinh Nhật cuối cùng cũng tìm ra thành phần cuối cùng để nghiên cứu thuốc kháng virut. Chỉ là tình hình cấp bách, chưa kịp nói ra, anh ta lại lường trước được ngày hôm nay cho nên mới giữ lại làm lá bùa hộ thân cho mình. Trịnh Minh Viễn dành cả đời để xây dựng nhà máy này, nói đi nói lại, Thanh Tịnh và nhà máy đều quan trọng tương đương đối với Trịnh Minh Viễn. Nếu anh ta cùng lúc dùng hai thứ này để ra điều kiện, chắc chắn Trịnh Minh Viễn dù không muốn nhưng cũng chẳng còn cách nào, nhất định sẽ phải đồng ý.

“Đại ca, chỉ cần anh đồng ý, tôi sẽ nói”

Võ Hoành gần như không kiềm chế nổi, gầm lên, định xông lại phía Đinh Nhật: “Thằng khốn này, mày điên rồi”

Trịnh Minh Viễn sợ Võ Hoành giận quá hóa hồ đồ, lập tức giơ một tay lên cao, tỏ ý ngăn cản. Võ Hoành thấy đại ca mình như vậy lại càng nổi điên, chửi thề một tiếng: “Mẹ kiếp”

Trịnh Minh Viễn siết chặt tay đến mức mu bàn tay trắng bệch, toàn thân tỏa ra một cỗ sát khí lạnh lẽo chưa từng có. Anh im lặng giây lát để bình ổn lại, lúc sau mới nhàn nhạt nói: “Tôi lấy gì để tin cậu?”

Đinh Nhật chỉ vào chỗ bom chỉ còn lại 45 giây trên người: “Chỉ dựa vào cái này, nếu không vì cha mẹ, tôi chắc chắn sẽ tự sát, một viên là chết. Không cần phải chọn cái chết không toàn thây thế này”

“Tôi có thể giúp cậu tìm ra chỗ ở của gia đình cậu”

“Tin tức Jason chết sẽ sớm lọt ra ngoài nhanh thôi, nhưng bây giờ thì chưa. Nếu anh đến, cha mẹ tôi sẽ lập tức bị giết chết. Đại ca, cầu xin anh, hãy cho tôi ba ngày. Tôi không có bất kỳ thứ gì để đặt cược, chỉ cầu xin anh”

Thanh Tịnh nhìn thời gian trên đồng hồ còn ba mươi lăm giây, bắt đầu sốt ruột. Nếu bom nổ bọn họ sẽ chết hết, trên máy bay này quả thực không có cách gì được, mà dưới chân họ lại là một vùng biển rộng lớn, trực thăng không thể tìm được chỗ để hạ cánh.

“Viễn, em không sao đâu, em nhất định không sao”. Cô nhìn khuôn mặt đã bắt đầu tái đi vì mất máu của anh, e rằng nếu chần chừ thêm thì Trịnh Minh Viễn cũng sẽ không chịu đựng được bao lâu nữa. Anh cần sơ cứu, anh cần garo lại vết thương, bọn họ không còn thời gian nữa: “Em hứa sẽ bình an trở về, em hứa sẽ trở về, được không?”

“Tịnh…”. Anh cất giọng gọi, âm thanh không còn lạnh lùng mà trở nên khàn khàn, như lưu luyến, lại như bi thương. Tựa như một mặt hồ mênh mông phẳng lặng bắt đầu vì gió mà trở nên gợn sóng.

Với Jason, anh có thể tính kế. Nhưng với Đinh Nhật, cậu ta đi theo anh quá lâu, hiểu về anh cũng không ít, anh vốn định vạch trần Đinh Nhật từ sớm nhưng vì thành phần nghiên cứu thuốc kháng virut kia, lại đành nhẫn nhịn.

Kết quả thành ra thế này… Tiến không được, lùi cũng không xong!!! Thành quả nghiên cứu virut anh cũng cần mà Thanh Tịnh anh cũng cần.

“Em không sao mà. Sẽ sinh con, chúng ta nhất định sẽ sinh con”.

“Hai mươi giây, đại ca, anh mau quyết định đi”. Đinh Nhật gầm lên.

Không còn thời gian nữa, Trịnh Minh Viễn cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Anh bấm một nút trên tai nghe, gằn lên từng chữ: “Một trực thăng tới đây. Ngay – lập – tức”.

Trực thăng đang bay phía sau nhanh chóng tăng tốc, bay thẳng hàng với trực thăng của Trịnh Minh Viễn. Đinh Nhật ngay lập tức đứng dậy mở cửa, kéo theo Thanh Tịnh, anh ta bắn một móc móng sang phía máy bay kia, trước khi đu sang còn quay đầu nhìn Trịnh Minh Viễn:

“Thứ cuối cùng còn thiếu chính là composite, đại ca, là composite”. Nói xong liền không chờ Trịnh Minh Viễn trả lời mà nhanh như cắt ôm theo Thanh Tịnh, nhảy ra bên ngoài.

Trịnh Minh Viễn lần đầu tiên trong cuộc đời vứt bỏ hoàn toàn phong cách bình chân như vại thường ngày, cũng rũ bỏ vẻ lạnh lùng trời đất sụp cũng không suy chuyển, lập tức chạy ra cửa trực thăng nhìn sang máy bay kia, lúc thấy Thanh Tịnh bình an bước vào bên trong khoang mới có thể an tâm hơn ít nhiều.

Anh không tin Đinh Nhật dám giết Thanh Tịnh, anh hiểu rõ cậu ta cũng như cậu ta hiểu rõ anh. Chỉ là… ba ngày… ba ngày xa cô, anh cũng không nỡ. Hoặc là, trong vòng ba ngày kia cũng không biết được sẽ xảy ra bất trắc gì.

Thanh Tịnh đứng bên cửa trực thăng bên kia cố cười thật tươi vẫy vẫy tay với anh, cô giơ hai tay lên miệng làm loa, hét to: “Viễn, em nhất định trở về, hãy đợi em, Viễn… em hứa với anh, em nhất định trở về”.

***

Lời tác giả: Còn một đoạn nữa là đoạn cuối rồi. Trong 31 đoạn truyện thì 2/3 là tôi không nhập tâm được nên viết truyện rất rời rạc, câu cú không được chau chuốt như ngày xưa, thậm chí có đoạn còn bị lặp lại.

Tuy nhiên, dù sao đi chăng nữa thì Bởi Vì Yêu Em vẫn là thành quả của hơn một tháng cố gắng của tôi, đến nay gần Kết truyện, tác giả mạnh dạn xin chị em đang theo dõi truyện này 1 like, 1 cmt, 1 share, coi như là động viên tinh thần cho tác giả.

Cảm ơn nhiều!!!

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.