Bởi Vì Yêu Em
Phần 26
Trịnh Minh Viễn cùng Thanh Tịnh và đàn em của mình hạ dù xuống một khu ruộng trồng mì ở trong huyện Thiên Chúc.
Nơi đây đìu hiu vắng vẻ, lại cách xa trấn cổ trong huyện gần ba cây số, bọn họ an toàn đặt chân xuống đến đất mà không bị ai phát hiện, sau đó lại ngay lập tức di chuyển đến nơi mà Võ Hoành và Đinh Nhật đang trú ẩn, lúc tới được ngôi nhà trong rừng trúc cũng là đã nửa đêm.
Một người đàn em đón họ từ ngay bìa rừng, khi đoàn người vừa bước vào trong nhà đã thấy Võ Hoành đang ngồi trên ghế gỗ lau đi lau lại một khẩu súng, cả người để trần, bả vai quấn đầy băng trắng. Anh ta vừa nhìn thấy Trịnh Minh Viễn dẫn theo cả đám người bước vào liền buông súng đứng dậy, gầm một tiếng: “Đại ca”
“Đang bị thương, cứ ngồi đi”. Trịnh Minh Viễn khoát tay, tỏ ý tất cả mọi người ở trong căn nhà không cần câu nệ chào hỏi. Anh nhìn xung quanh một lượt, dùng ánh mắt âm thầm đếm số lượng đàn em còn sống của mình, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: “Nhật đâu?”
“Nó dẫn theo mấy người nữa ra bên ngoài nghe ngóng tin tức, chút nữa sẽ quay về ạ”. Võ Hoành vẫn nhất định không chịu ngồi, ánh mắt như bất lực mà cũng như xấu hổ và hối lỗi, không dám nhìn thẳng vào Trịnh Minh Viễn mà cứ cúi đầu nhìn chân mình.
Trịnh Minh Viễn rõ ràng hiểu anh ta hơn ai hết, biết rõ Võ Hoành lần này làm nhiệm vụ thất bại, để Tạ Vĩnh Tuân bị bắt đi, bản thân lại còn bị thương, nhất định Võ Hoành sẽ tự trách mình rất nhiều, cho nên anh không vội nói gì mà chỉ hỏi: “Vết thương của chú thế nào?”
“Em bị trúng một viên, không sao đâu. Đại ca, em vẫn có thể chiến đấu tốt, vẫn có đủ sức khỏe để đi cứu Tuân, băm vằm cái thằng khốn kiếp Jason đó ra”
Trịnh Minh Viễn đưa mắt về phía Thanh Tịnh, ý bảo cô ngồi xuống ghế. Thanh Tịnh nhảy dù một lúc đã mệt, thêm nữa cơ thể lại đang thai nghén nên càng khó chịu, không cãi lời anh mà chậm rãi đi lại ghế gỗ rồi ngồi xuống.
Sau khi cô đã ngồi yên vị, anh mới tiếp tục lên tiếng: “Lần này ngoài tám người thiệt mạng, còn có bao nhiêu người bị thương?”
“Đại ca, hai mươi hai người, cả em và Nhật. Có sáu người bị thương nặng, đang nằm ở gian phía trong, còn lại hầu như đều chỉ xây xát nhẹ. Tạm thời không có vấn đề gì”
Khi Võ Hoành nói những lời này, Thanh Tịnh có chú ý đến bả vai quấn băng của anh ta, ở đó thấm ra một ít máu và cả dịch vàng, một ít thịt lộ ra dưới băng còn sưng tấy lên, chắc chắn đã bị nhiễm trùng không hề nhẹ. Ở đây điều kiện thiếu thốn, lại rừng thiêng nước độc, nếu như những người bị thương không đưa về thành phố chữa trị ngay, e rằng cũng không thể chịu được thêm bao lâu nữa.
Trịnh Minh Viễn dường như cũng đã sớm quan sát được vấn đề này, anh ngồi xuống chiếc ghế của một người đàn em mới mang đến, lại nhìn một người đàn em đứng sau lưng rồi nói: “Lục, kiểm tra vết thương của Hoành trước, tiếp theo khám cho từng người”
“Rõ, đại ca”.
Lục cầm theo một chiếc cốp đựng dụng cụ y tế, dường như cũng rất có kinh nghiệm nên bàn tay thoăn thoắt tháo lớp băng gạc của Võ Hoành ra, ngay sau đó liền kêu lên một tiếng: “Mẹ kiếp, anh Hoành, anh muốn chết đấy à?”
Vết thương của Võ Hoành đúng là đã bị nhiễm trùng, thịt ở gần miệng chỗ đạn bắn đã rữa và loét ra. Võ Hoành nghe tiếng kêu của Lục lại có chút xấu hổ, trừng mắt gằn lên: “Kêu cái gì, lấy dao khoét đi”
Mà nghĩ đến lấy dao khoét thịt ở trong hoàn cảnh này, ở thế giới đã văn minh và có bệnh viện như vậy, Thanh Tịnh lập tức lợm giọng buồn nôn.
“Thịt rữa chạm đến xương đấy, anh chịu nổi không?”
“Mẹ kiếp, có chuyện gì mà tao không chịu nổi”. Võ Hoành nghiến răng nghiến lợi: “Đại ca còn không dùng thuốc tê, tự dùng con dao cùn khoét thịt gắp hết bốn đầu đạn trên người lúc ở Myanmar. Chẳng lẽ tao chỉ bị bắn một phát, lại còn có thuốc tê mà còn phải sợ à? Mày mau khoét đi”
Một câu nói này của Võ Hoành lập tức khiến Thanh Tịnh và Lục cùng một lúc đồng thời quay sang nhìn Trịnh Minh Viễn. Người thì kinh ngạc, kẻ lại nhìn đại ca mình đầy thăm dò.
Lục lén liếc sắc mặt để dò ý đại ca mình, thấy Trịnh Minh Viễn không nói gì mới dám cầm một con dao hơ lên lửa để khử trùng, sau đó tiêm cho Võ Hoành một mũi thuốc tê rồi chuẩn bị khoét. Còn Thanh Tịnh, cô nhìn anh bởi vì một người bình thường mà chỉ dùng một con dao cùn, lại không có thuốc tê mà tự tay gắp tận bốn đầu đan trên người ra thì quả thực quá mức phi thường, sức chịu đựng và bản lĩnh của Trịnh Minh Viễn phải vô cùng khủng khiếp thì mới có thể làm được điều đó.
Trịnh Minh Viễn lại chẳng thèm để tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, chỉ trầm ngâm nhìn từng hành động Lục và Võ Hoành, lạnh lùng cất giọng: “Nơi này hiểm trở lại nhiều đồi núi, không có nơi hạ cánh. Càng không thể di chuyển bằng ô tô ra khỏi địa phận Vũ Uy. Cố chịu đựng một chút, tiêu diệt xong Jason, tôi sẽ lập tức bố trí trực thăng đưa mọi người về bệnh viện chữa trị”
“Đại ca, anh không cần lo lắng, chút thịt này có là gì chứ?”. Võ Hoành dù đã được tiêm thuốc tê nhưng khi bị khoét thịt, mồ hôi trên trán vẫn túa ra nhễ nhại, anh ta nghiến răng chịu đau nói: “Nếu không được tham gia vụ này, bắn nát sọ thằng khốn Jason, có phải cưa cả cánh tay em cũng nhất định không quay về”
“Chú…”. Trịnh Minh Viễn vừa định tiếp lời thì bên tai bỗng nhiên vang lên mấy tiếng: “Ọe… ọe”. Anh quay sang nhìn mới thấy Thanh Tịnh một tay bịt miệng, một tay ôm bụng, cả mặt đỏ gay đỏ gắt vì cố nhịn cơn buồn nôn nhưng hoàn toàn bất lực.
Cô ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt có chút hốt hoảng, lại bắt gặp vẻ mặt vô cùng kỳ quái của đám đàn em, Thanh Tịnh hơi xấu hổ, khẽ hắng giọng nói: “Xin lỗi, mọi người cứ tiếp tục đi”. Sau đó, vội vội vàng vàng đứng lên chạy ra bên ngoài.
Trịnh Minh Viễn đưa mắt ra hiệu mấy thuộc hạ đi theo bảo vệ cô, sau đó mới tiếp tục nói: “Tuân bị bắt ở đâu?”
“Đại ca, ở trong trấn cổ. Bọn Jason gần như đã mua chuộc được toàn bộ người dân tộc Tạng ở đây. Lúc bọn em vừa mới đặt chân đến, người dân đã cố tình cản đường, sau đó bọn chúng tấn công bất ngờ khiến cả đám không kịp trở tay”
“Hắn tấn công ngay trong trấn?”
“Đúng vậy, hắn lấy người dân làm lá chắn, nhưng đến bây giờ có thời gian suy nghĩ lại, em mới nhận ra dường như người dân ở đây đều thuộc phe hắn. Họ không hề tỏ ra ngạc nhiên hay sợ hãi trước Jason mà chỉ tập trung cản đường người của chúng ta”
Cũng phải nói Jason che giấu thân phận thực của mình dưới một vỏ bọc rất tốt, ban đầu chỉ là một tên nhãi nhép buôn lậu vũ khí, nhưng đến khi điều tra mới phát hiện ra hắn tên thật là Shaper, ông trùm của cả hai giới Mafia và xã hội đen ở Châu Âu, trước nay chưa từng lộ mặt.
Lẽ ra nước sông không phạm nước giếng, Jason dù có nhăm nhe Trịnh Minh Viễn cũng không có đủ gan nuốt chửng anh. Chỉ là gần đây thị trường vũ khí bắt đầu chạy đua và cạnh tranh nhau kịch liệt hơn, muốn khác biệt cần phải có một loại vật liệu mới có tính năng vượt trội hơn. Vì thế nên Trịnh Minh Viễn mới bán mạng tìm composite, và Jason mới bày đủ loại thiên la địa võng để cướp thành quả của anh.
Trận chiến nay, cũng có thể coi như là trận chiến của cả hai thái cực xã hội đen Âu – Á.
“Đã nghe ngóng được tin tức gì về nơi ở của hắn hay chưa?”. Trịnh Minh Viễn bình thản hỏi.
“Hôm nay đã là ngày thứ mười rồi nhưng không thể tìm ra nổi chỗ ở của hắn. Huyện Thiên Chúc này nhỏ như vậy, bọn em đã lục tung cả lên rồi cũng không tra ra được”. Võ Hoành liếc nhìn Lục đang từ từ khoét những mảng thịt gần xương của mình, rồi lại nhìn từng dòng máu đỏ tươi túa ra đầm đìa, ướt đẫm hết cả miếng băng gạc dày trong tay Lục, tiếp tục nói: “Đại ca, em đã làm theo lệnh anh, cử người canh gác ở con đường dẫn vào đây 24/24. Bất kỳ kẻ nào ra vào đều phải qua con đường ở bên sườn đông trấn cổ, vậy mà cũng không hề thấy Jason vận chuyển vũ khí ra bên ngoài”
“Hắn chắc chắn còn ở trong trấn”. Trịnh Minh Viễn trầm ngâm gõ những ngón tay xuống mặt bàn, đáy mắt lộ rõ vẻ điềm nhiên cố hữu, như thể những chuyện này đã sớm nằm trong dự liệu của anh: “Jason không có bản lĩnh một mình đưa đống vũ khí công nghệ cao đó ra bên ngoài. Hắn muốn ở trên địa bàn của mình, tiêu diệt chúng ta trước”
Vì Trịnh Minh Viễn thế lực tương đương, cho nên Jason ngang nhiên cướp vũ khí của anh cũng không có gan sử dụng. Hắn muốn đem lô vũ khí này quay về châu Âu an toàn thì buộc phải tiêu diệt Trịnh Minh Viễn trước, mà để làm được việc này thì hắn phải bắt được người mà Trịnh Minh Viễn coi trọng nhất – Tạ Vĩnh Tuân, dụ anh đến địa bàn của hắn rồi ta tay.
“Đại ca, chúng ta phải tìm ra được tên khốn đó. Chặt đầu hắn treo lên cổng trấn”
“Trước hết chú cứ nghỉ ngơi đi”. Anh khẽ cười: “Tìm được nơi lẩn trốn của hắn rồi chặt đầu cũng chưa muộn”
“Đại ca, anh đã có cách gì?”. Võ Hoành biết Trịnh Minh Viễn trước giờ chưa từng bó tay trước bất kỳ chuyện gì, nhưng mà lần này đối chọi với một thế lực như Jason, thực sự còn nguy hiểm hơn gấp nhiều lần mọi chuyến đi trước. Ba người bọn họ, Vĩnh Tuân, Đinh Nhật và anh ta lăn lộn mười mấy năm qua trong giới cũng không phải hạng tầm thường gì, vậy mà đến nơi này lại dính bẫy liên tiếp của Jason mà không có cách nào kháng cự, kết cục kẻ bị bắt người bị thương. Jason nấp trong bóng tối lại như có phép quỷ lẩn trốn không một dấu tích.
Lần này, Trịnh Minh Viễn coi như gặp được kỳ phùng địch thủ, dù có IQ và bản lĩnh khủng khiếp ra sao thì Võ Hoành cũng không nén nổi lo lắng cho đại ca mình, muốn nhắc nhở Trịnh Minh Viễn nhất định phải cẩn thận.
Trịnh Minh Viễn nhìn vẻ mặt vì căng thẳng mà quên đi đau đớn anh ta, cất giọng trầm trầm: “Sáng sớm ngày mai ra trấn cổ dò la tin tức trước, nếu người dân tộc trong trấn thuộc phe của Jason, nhất định sẽ có thông tin”
“Vâng, đại ca. Việc này anh cứ để em”
“Không cần”. Trịnh Minh Viễn khoát tay, tỏ ý bảo Võ Hoành không cần sốt ruột: “Tôi tự đi”
Sau khi bàn bạc xong xuôi với Võ Hoành, Trịnh Minh Viễn mới đi ra bên ngoài tìm Thanh Tịnh.
Cô hiện tại ngồi trên một chiếc ghế trúc trước hiên nhà, miệng lẩm nhẩm hát mấy câu gì đó, xung quanh đàn em của anh đứng dày đặc tứ phía, khiến cho Thanh Tịnh lọt thỏm giữa mấy bóng áo đen cao lớn, vừa nhìn đã có cảm giác vô cùng nhỏ bé và cô liêu.
Trịnh Minh Viễn nhẹ nhàng đi lại gần, ra hiệu cho thuộc hạ không cần lên tiếng chào hỏi, sau đó cúi xuống ôm cô từ phía sau: “Sao không vào bên trong?”
Thanh Tịnh ngửi thấy mùi hương của anh ngay từ xa nên không cảm thấy bất ngờ, chỉ thản nhiên trả lời: “Mọi người đang bàn chuyện, em ở ngoài này hóng mát. Ở trong rừng trúc này mát thật đấy, không cần điều hòa cũng dễ chịu”
“Ban nãy tại sao lại nôn? Không khỏe chỗ nào?”
Cô không muốn anh phân tâm trong thời điểm quan trọng và nhạy cảm này cho nên từ đầu đã không nói đến chuyện mình dường như đang mang thai, Thanh Tịnh muốn sau khi trở về mới thông báo tin này với Trịnh Minh Viễn nên chỉ đáp: “Nhìn Lục khoét thịt anh Hoành thực ghê muốn chết. Từ bé đến lớn em chưa từng thấy khoét thịt người như thế nào giờ”.
Cô cười cười: “Ngửi thấy mùi thịt rữa lẫn mùi máu đã muốn nôn. Tại sao mọi người đứng đó mặt lại không biến sắc như vậy được nhỉ?”
“Có gì lạ đâu?”. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cả người tỏa ra hương thơm mùi hoa trà khiến cho không gian ngoài hiên nhà gỗ đột nhiên trở nên thanh mát dễ chịu: “Lần sau em cứ tránh xa ra một chút là được, những chuyện như vậy đừng cố nhìn”
“Em biết rồi, sau này không nhìn nữa đâu, ám ảnh chết”. Thanh Tịnh tự nhiên tựa đầu vào vai Trịnh Minh Viễn: “Tiếp theo anh định làm gì?”
“Tìm Jason”
“Huyện Thiên Chúc này nhỏ như vậy, tìm ra hắn chắc không làm khó anh được chứ?”
“Hắn ẩn thân rất kỹ”. Anh dùng một tay ôm trọn lấy vai cô, hơi thở vẫn lạnh lùng như cũ: “Ở đây chắc hẳn còn một nơi nào đó chúng ta dùng mắt thường không thể thấy được. Là nơi giấu vũ khí rất tốt”
“Giống như kho vũ khí dưới lòng đất của anh? Không phải chứ? Nếu như vậy chẳng khác gì mò kim đáy bể”
Trịnh Minh Viễn không trả lời mà chỉ nói: “Ngày mai cùng tôi vào trong trấn”
“Trấn cổ mà ban nãy anh Hoành nói ấy ạ?”
“Ừ. Em có thích văn hóa dân tộc Tạng không?”
“Trước kia em từng nghe nói họ rất tôn sùng Phật giáo, những đồ dùng mang bản sắc văn hóa của họ cũng đậm hơi hướng phật giáo”. Cô chu môi nhìn anh, cười toét miệng: “Nhưng đó là người Tây Tạng, còn dân tộc Tạng trong trấn cổ này thì em không biết có phải người Tây Tạng chính cống không. Dù sao, em cũng rất thích đi dạo phố. Nếu anh muốn em đi cùng thì nhớ mang theo nhiều tiền một chút”
“Để làm gì?”
“Này Trịnh Minh Viễn, anh không nhận ra hay là anh cố tình không hiểu đấy? Cái gì của em anh cũng đều chiếm hết, còn muốn em sinh con cho anh, vậy mà đến một chút quà nhỏ nhoi cũng chưa từng mua cho em. Anh keo kiệt quá đấy”
Trịnh Minh Viễn nghe cô nói vậy cũng tự nhiên ngẩn ra, trước nay đúng là hai người ở bên nhau, cái gì cần làm cũng đều làm cả rồi, đến việc sinh con cũng đã cùng nhau bàn bạc kỹ lưỡng. Vậy mà đến tận bây giờ anh lại chưa từng mua cho cô một thứ gì, kể cả một món trang sức nho nhỏ cũng không hề có.
Nhưng suy đi nghĩ lại cũng khó trách, anh chưa từng có bạn gái, lại càng không có thời gian học hỏi kinh nghiệm yêu đương, làm sao một đại ca lừng lẫy khắp chốn lại làm những chuyện vô bổ đó được chứ?
“Quần áo của em có thể do người làm mang đến, mỹ phẩm của em cũng có thể do thuộc hạ của anh mua về”. Cô nhìn anh ấm ức, khoa chân múa tay phân trần: “Nhưng anh nhất định phải mua cho em một món quà, coi như là vật đính ước để sau này em có thể yên tâm sinh con cho anh”
“Em muốn đính ước?”. Anh cau mày hỏi lại.
“Đúng vậy”. Thanh Tịnh gật đầu chắc nịch: “Em muốn có tín vật đính ước, muốn anh tự tay mua cho em. Ngày mai đi dạo phố, anh nhất định phải đem theo tiền để mua cho em một món đồ em thích”
Trịnh Minh Viễn quả thực không thể hiểu nổi tại sao Thanh Tịnh lại không trực tiếp đề nghị anh kết hôn với cô, tín vật đính ước chẳng qua chỉ là một thứ đồ, hai người trực tiếp kết hôn luôn không phải là tốt hơn sao? Sao phải lằng nhằng như vậy?
Thanh Tịnh thấy anh mãi không nói gì lại tiếp tục mè nheo: “Em còn muốn hẹn hò nữa, Trịnh Minh Viễn, nhân cơ hội này chúng ta hẹn hò đi. Tại sao ở cạnh anh lại chán vậy chứ? Không được tặng quà, cũng không được hẹn hò, tại sao lúc nhảy dù em lại đồng ý ở cạnh anh hết đời được cơ chứ? Sẽ buồn chán chết mất”
Quả nhiên cô nói xong câu này liền chọc đúng tim đen của Trịnh Minh Viễn, anh lập tức nổi giận, bóp mạnh bàn tay cô: “Em nói gì?”
“Em nói nếu anh không đồng ý, em sẽ buồn chán chết mất”.
Trịnh Minh Viễn hừ lạnh một tiếng, giọng nói vẫn không hạ một chút nộ khí nào, chậm rãi nhả ra từng chữ: “Nhớ kỹ, dù có buồn chán chết, em cũng vẫn phải chết bên cạnh tôi. Bất kể em đồng ý hay không thì điều đó cũng không thay đổi. Đã là người của tôi thì sống làm người của tôi, chết cũng phải làm ma của tôi. Rõ chưa?”
Tay cô bị bóp chặt đến mức đau nhói, trong lòng rủa thầm một tiếng: Trịnh Minh Viễn khốn kiếp, lúc nào cũng có tư tưởng độc chiếm cao như vậy, giỡn một chút đã nổi giận rồi.
“Rõ rồi, rõ rồi. Anh buông tay ra, đau chết em”
Trịnh Minh Viễn nhìn cổ tay đã hơi đỏ của cô, rồi lại nhìn đầu lông mày khẽ nhíu của Thanh Tịnh, lát sau mới chịu buông tay ra.
Anh không chấp nhận cô rời xa anh, không chấp nhận Thanh Tịnh nung nấu ý định bỏ đi, cả đời này anh đã nhận định cô là người của mình thì sẽ vĩnh viễn là cô, mãi mãi không thay đổi.
Thanh Tịnh bị anh cầm chặt tay, rõ ràng là đau nhưng cảm nhận rõ được sát khí trên người Trịnh Minh Viễn, biết không thể đùa được nên chỉ đành phụng phịu, xoa xoa chỗ cổ tay.
“Muốn hẹn hò phải không?”. Anh bắt lấy tay cô, chậm rãi di chuyển ngón tay của mình, dịu dàng xoa cho Thanh Tịnh.
“Không cần đâu. Anh ra trấn cổ để tìm kiếm thông tin, vậy em đi theo anh”
Trịnh Minh Viễn im lặng một lát, nhìn cô tủi thân như vậy bỗng dưng lại thấy trái tim hơi đau đớn. Anh cúi xuống hôn lên tóc cô rồi nói: “Được rồi, chỉ cần em hoàn toàn bỏ ý nghĩ rời xa tôi, tôi có thể chấp nhận hẹn hò”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!