Lộ Dao lúng túng gật đầu đáp ứng, Chu Gia Càng vừa xuất hiện liền khiến cô cuống quýt, cả người căng như dây đàn.
Chu Gia Càng thấy Trình Tử Xuân rời khỏi, sắc mặt mới tốt lên một chút, nếu không phải anh tới kịp lúc, đoán chừng anh ta sắp tỏ tình tới nơi.
Rõ ràng tối hôm qua anh cũng nói với Lộ Dao như vậy, nhưng mà vì sao những lời này từ trong miệng người khác nói ra khiến trong lòng anh cảm thấy khó chịu như vậy, nhìn bộ dáng im lặng của Lộ Dao, bỗng dưng cảm thấy phiền muộn không thôi.
“Sư phụ…. Em, em đi đến tổ thiết kế nội thất một chút….” Lộ Dao cẩn thận thăm dò, cầm đồ vật trên bàn rồi cúi đầu đứng lên.
“Lại đây.”
Lộ Dao do dự một chút, cúi đầu đi qua, “Sư phụ, có chuyện gì sao?”
Mặc dù cô cúi đầu rũ mắt, nhưng cô đứng anh ngồi, nên anh vẫn thấy được đôi mắt sưng đỏ của cô.
Tối hôm qua khóc rất lâu sao?
“Không có gì, em đi đi!” Chu Gia Càng nhìn bộ dáng đang thương của cô, cảm giác uất nghẹn nơi lồng ngực lại dâng lên.
“Vâng…”
Lộ Dao không đi đến tổ thiết kế, mà là xuống bộ phận vật liệu tìm Trình Hinh, hiện tại cô đang rất rối rắm, không biết phải làm sao bây giờ, muốn tìm ai đó tâm sự, hoặc cho lời khuyên.
Bộ phận vật liệu xem như tương đối an nhàn, lúc Lộ Dao xuống lầu, chỉ dò đầu vào tìm Trình Hinh, Trình Hinh lập tức đi ra.
“Mắt của em! Tối hôm qua xem phim khóc sao?” Trình Hinh vừa thấy đôi mắt đỏ au của Lộ Dao liền kêu lên.
“Không phải… Em….”
Trình Hinh nhìn bộ dáng ấp a ấp úng của cô, liền biết cô muốn nói cái gì, cô kéo Lộ Dao đến cuối hành lang: “Hôm qua không phải là ngày kết hôn của chị họ em và Boss của chúng ta sao? Em đây là?”
“Em… Tối qua em tỏ tình…. Nhưng mà, anh ấy nói bọn em không thích hợp, anh ấy cũng không thích em….”
Khó trách khóc thành cái dạng này, Trình Hinh nghĩ nghĩ: “Vậy em tính sao? Từ bỏ?”
“……Không muốn từ bỏ, nhưng anh ấy không thích em, hiện tại em không biết phải làm sao bây giờ, em cũng không dám ngây người trong văn phòng nên chạy đến đây tìm chị…….?” Lộ Dao chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm lấy hai chân, đặt cằm lên hai đầu gối, biểu tình vừa cô đơn vừa đáng thương.
Trình Hinh nhìn cô, đau lòng, nghĩ một hồi: “Nếu….. Bảo em quấn lấy anh ta, em có dám không?”
“Quấn lấy?” Lộ Dao ngẩng đầu nhìn cô.
“Ừm, mặt dày lên, quấn lấy anh ta, hai người thường ngày đều ở cùng nhau, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, rồi anh ta cũng xiêu lòng thôi. Em không thấy trên phim đều như vậy sao?”
“Thật sự có thể chứ?” Lộ Dao đôi mắt sáng lên, mong đợi nhìn Trình Hinh.
“Thật ra, chị không chắc, nhưng mà anh ta không có bạn gái, cũng không thích ai. Em thích người ta thì theo đuổi, cái này không có phạm pháp, cũng không vi phạm chuẩn mực đạo đức, nói cho cùng thì chỉ muốn cùng người mình thích ở bên nhau thôi mà. Tại sao không thể?”
Trình Hinh kéo cô đứng dậy: “Nhớ kỹ, càng cản càng hăng. Chị chờ tin tốt của em.”
Càng cản càng hăng sao? Lộ Dao nhìn vào mắt Trình Hinh, mỉm cười gật đầu.
Tác giả có lời muốn nói: Cập nhật ~\(≧▽≦)/~ cảm ơn các bạn đã đóng góp ý kiến.
Thời gian đăng chương mói, có đôi khi thật sự không có biện pháp nào đăng sớm hơn…. Bởi vì còn có những việc khác cần hoàn thành, gõ chữ cũng tốn thời gian, có lúc phải thức đêm gõ o(╯□╰)o nhưng mà về sau ta sẽ cố gắng đăng trước 10h đêm o(n_n)o.
Đêm nay lại tăng ca viết chương mới, bởi vì ngày mai ta phải thi 3 môn, không biết phải chờ đến khi nào, sợ trở về không kịp, ta sẽ tận lực hoàn tành trong đêm nay, sau đó đăng trong mục nháp, 9h sáng mai public.
Mọi người góp ý ta đều tiếp thu, chờ thi xong, ta lại nghiêm túc ngẫm lại, chỉnh đốn truyện cho tốt lên một tí, mặc kệ thành tích thế nào, ta sẽ không bỏ hố, viết xong truyện này ta sẽ đào hố mới, viết văn là sở thích, cũng hy vọng có thể có càng nhiều người thích văn của ta o(n_n)o
**********************************
Lộ Dao lần đầu tiên trốn việc, cũng không tính là trốn việc đi! Bởi vì cùng các cô ra ngoài còn có hai đồng nghiệp tổ vật liệu, cũng coi như là đi làm việc, tuy rằng không phải là công việc của cô…..
Trình Hinh thấy đôi mắt sưng đỏ kia của cô ở trong công ty quá mất hình tượng, nên kéo cô đi ra ngoài.
Giữa trưa, đắn đo một hồi, Lộ Dao quyết định gửi tin nhắn cho Chu Gia Càng.
Chu Gia Càng thấy bộ dáng lúc sáng của Lộ Dao, người còn chưa trở về, cuối cùng không yên tâm, tự mình đến tổ thiết kế nội thất, mới biết cô chưa hề qua đây.
Rốt cuộc chạy đi đâu rồi? Nhớ lại dáng vẻ chật vật của cô sáng nay, Chu Gia Càng lấy điện thoại ra, tay run run, anh căng thẳng tìm số của cô thì vừa lúc tin nhắn gửi đến.
“Sư phụ, em cùng đồng nghiệp bộ phận vật liệu ra ngoài, sau tan tầm em trở lại được không?”
Chu Gia Càng hung hăng hít vào một ngụm khí, cuối cùng đành thở dài: “Được, hôm nay cho em thả lỏng một ngày.”
Buổi chiều, Trình Tử Xuân đem bản thiết kế cho Chu Gia Càng ký duyệt, vừa vào cửa đã không thấy Lộ Dao, nhìn đồ ăn trên bàn vẫn còn nguyên. Anh đau lòng.
Chu Gia Càng nhìn dáng vẻ bi thương của Trình Tử Xuân, trong lòng bỗng dưng cảm thấy sảng khoái, lúc ký tên, nét chữ phóng khoáng tung hoành hơn ngày thường vài phần.
6 giờ chiều, Chu Gia Càng cầm chìa khóa trên bàn chuẩn bị xuống lầu, đêm nay anh có tiệc, khi đi ngang bàn Lộ Dao, thấy túi xách của cô đặt trên ghế.
Nhớ tới tin nhắn cô nói sau khi tan tầm sẽ về, chắc là về lấy túi xách! Ma xui quỷ khiến, Chu Gia Càng quay lại chỗ ngồi, gọi điện thoại cho bên kia và bảo sẽ đến muộn.
Sắp đến 7 giờ, Lộ Dao thật cẩn thận đẩy cửa văn phòng ra. Thấy Chu Gia Càng đang ngồi trên ghế, đôi mắt bình tĩnh chăm chú quan sát cô, trố mắt một lúc rồi cười ngọt ngào: “Sư phụ, em tưởng anh đi rồi!”