“Tiểu Ngọc, muội thật sự muốn tham gia tuyển tú?”
”Đúng,thư sinh ngốc nói ta nhất định không được chọn, ta chắc chắn sẽ thành công tuyển tú cho hắn xem!”
“ Nhưng mà việc tuyển tú tiến cung này không để cho ngươi muội giận dỗi, gây chuyện. Nếu ngươi muội thực sự được tuyển, Tống đại ca phải làm sao bây giờ?”
“Cái gì làm sao bây giờ? Ta cũng không phải là người của hắn!”
“ Muội cùng Tống đại ca thật không có quan hệ gì hết sao?”
”Đương nhiên.”
Trong phòng của Ngọc Nương, Tần Châu Ngọc ngồi gảy cầm lung tung, cùng Ngọc Nương ngồi một bên, một hỏi một trả lời.
Nói đến, từ hôm Tần Ngọc Châu giận dỗi quyết định tham gia tuyển tú, cả người liền hang hắng hăng hái luyện tập, chuẩn bị, đối với Đông Sinh liền hờ hững, nói chuyện ngữ khí kì quái, cũng không thèm nhìn hắn.
Đông Sinh thầm nghĩ, nàng còn chưa bay lên biến thành Phượng hoàng mà lỗ mũi đã hướng lên đến tận trời, thật sự muốn một bước lên trời, đúng là hoang đường. Tự nhiên cũng mặc kệ nàng, nàng muốn làm gì thì làm.
Chỉ là, Đông Sinh đã xem nhẹ tính tình quật cường của Tần Châu Ngọc, ngày thường chỉ biết ngồi chờ một ngày ba bữa ăn, lúc này lạithay đổi đến chóng mặt, ban ngày chạy tới Vọng Xuân lâu nhờ Ngọc Nương dạy bảo âm luật, buổi tối về nhà chong đèn đọc thơ.
Tần Châu Ngọc lớn lên ở Hầu phủ, tất nhiên cũng không xa lạ gì cầm kỳ thi họa, nhưng bản tính không thích an phận ngồi một chỗ, không chịu được sự yên tĩnh, cái gì cũng không có hứng thú, ba ngày rong chơi hai ngày nằm võng phơi nắng,thứ gì cũng chỉ học được một chút, lấy đâu ra tài giỏi. Lúc này lại còn mất trí nhớ, thật sự hỏng bét.May là lâm trận mới mài gương, cũng sáng chói lóa.( Cái kiểu sắp đánh trận mới mài kiếm, làm sao sáng chói lên được)
Bận rộn như vậy đã được ba ngày, trên mặt đã mọc lên hai hạt mụn hồng hồng nhỏ bé.
Đông Sinh nghe được tin tức từ chỗ Huyện lệnh, khâm sai phụ trách việc tuyển tú ngày mai sẽ đến, thấy vui khi người khác gặp họa (ý chỉ việc Tần Châu Ngọc mọc mụn) thuận miệng trêu ghẹo Tần Châu Ngọc. Buổi tối đến lúc đi ngủ, thấy đèn trong phòng vẫn còn sáng, nghĩ đến Tần Chây Ngọc hai ngày nay chăm chỉ, hăng hái, trong lòng bỗng chua xót, thực sự nàng muốn tiến cung làm lão bà của hoàng thượng sao?
Lăn qua lộn lại nửa ngay, rốt cuộc nhịn không được, đứng dậy gõ cửa phòng một cái.
“Có chuyện gì?” Từ bên trong truyền ra giọng nói khó chịu của Tần Châu Ngọc, đáp lại.
“Sao còn chưa ngủ?” Đông Sinh cố gắng giữ bình tĩnh thấp giọng hỏi.
“Ta đang học thi từ đấy! Đừng quấy rầy ta!” Ngữ khí Tần Châu Ngọc vẫn như cũ lộ vẻ không kiên nhẫn.
Đông Sinh nghẹn họng, sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng nói thầm: “Nước đến chân mới nhảy, có ích lợi gì chứ?”
Hắn chẩn bị xoay người quay về phòng thì cửa phòng bỗng nhiên mở ra. Hắn hoảng sợ, ngẩng đầu liền thấy Tần Châu Ngọc vẻ mặt tức giận đang đứng ở cửa, lớn tiếng phản bác hắn: “Lâm trận mới mài gương, không sáng cũng quang(Đánh trận mới mài kiếm, không sáng cũng nhẵn bóng). Tiếc cho huynh là một tú tài, đạo lý đơn giản nay cũng không hiểu.”
Đông Sinh không cho là đúng, liếc nhìn nàng: “Đúng đúng đúng, là ta không hiểu.”Nói xong, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cái trán của nàng, buông tay nói: “Ta chỉ biết không ngủ ngon, trên mặt sẽ mọc mụn, vòng thứ nhất tuyển tú chắc chắn sẽ không qua được.”
Tần Châu Ngọc nghe đến đó, nhanh chóng sờ mấy cái mụn trên trán, hoang mang đóng cửa lại. Ngay sau đó, ánh đèn cũng vụt tắt.
Đông Sinh thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu,quay trở lại phòng đi ngủ.
Đối với những cô nương gia đình nhỏ, tham gia tuyển tú nơi dân gian là cách tốt nhất để trở nên giàu có. Cho dù đây chỉ là một huyện nhỏ sát biên giới, số người báo danh cũng không hề ít, rất nhiều người từ các nơi xa xôi đến báo danh nơi huyện nhỏ này.
Đông Sinh là phu tử của huyện lý, tất nhiên bị Huyện lệnh gọi đi giúp đỡ khâm sai đại nhân.
Chờ hắn lên lớp xong từ trường học vội vã chạy tới đã thấy một hàng dài những gương mặt xa lạ, đều là các cô nương đang độ tuổi thanh xuân, đều chuẩn bị tỉ mỉ trang phục, đủ các loại sắc đẹp.
Trang phục Tần Châu Ngọc coi như là rất bình thường, nhưng đứng cạnh họ lại để lộ một loại khí chất khiến người khác không thể bỏ qua. Ít nhất có Đông Sinh là nghĩ thế. Chỉ thấy nàng ngẩng cao đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, ánh mắt khinh thường liếc một vòng xung quanh, không che giấu được sự ngây thơ cùng kiêu căng.
Đông Sinh theo bản năng cười cười, đi đến bên người nàng, lặng lẽ nắm tay nàng, cúi người nhỏ giọng nói: “Cố lên!”
Tần Châu Ngọc thấy hắn liền hừ một tiếng, đầu lập tức hướng sang một hướng khác.
Đông Sinh nhìn nàng, lắc đầu, rồi đi vào.
Vòng thứ nhất là ngoại hình, Tần Châu Ngọc tuy có hai cái mụn trên trán nhưng dù sao trời sinh xinh đẹp tất nhiên dễ dàng thông qua.
Ba vòng tiếp kiểm tra đánh đàn, đánh cờ và văn chương, nhờ có hai ngày nay chăm chỉ bù lại, cũng bởi vì đây chỉ là huyện nhỏ cũng không có nhiều người thông thạo ba thứ này lắm nên chũng chật vật vượt qua.
Vòng cuối cùng là phần Tần Châu Ngọc yếu nhất ----vẽ, khâm sai đại nhân cầm đại tác phẩm của họa sĩ nổi tiếng đương triều, đưa cho bọn họ vẽ tại chỗ.
Qua mấy vòng phía trước, lúc này chỉ còn lại năm người. Mà chỉ có ba người cuối cùng được vào kinh thành tham gia xét tuyển cuối cùng, mà năm người ở đây đều chung ý nguyện là trở thành một trong ba người đó.
Để vẽ được bức tranh sơn thủy này đương nhiên có chút phức tạp, với trình độ của Tần Châu Ngọc, đương nhiên là làm không được.Đối với loại tranh này, nửa điểm nàng cũng không hiểu. Nàng nhìn đại tác phẩm kia một chút, liền giật mình, đến lúc bốn người bắt đầu chấm bút vẽ tranh thì nàng lại khoan thai ngồi xuống.
Ở bên phía Đông Sinh, cũng không biết rõ nàng muốn làm cái gì, chỉ nói kĩ thuật vẽ tranh của nàng không tốt, đại khái là chủ động từ bỏ.
Khâm sai đại nhân cũng không quá để ý, chỉ là thấy bốn người kia vẽ đã được một nửa mà nàng còn ngồi thần ở một góc. Vì thế nghi hoặc rồi đi qua: “Ngươi vì sao không vẽ?”
Tần Châu Ngọc ngẩng đầu, khóe miệng giương lên, nói: “Ta không vẽ tranh giả.”
Khâm sai đại thần kinh ngạc, không khỏi có chút tức giận: “Đây là bản quan đặc biệt mang bức tranh ở trong nhà từ kinh thành tới, làm sao có thể là đồ giả?”
Đông Sinh trong lòng không khỏi sợ hãi, sợ Tần Châu Ngọc lại gây chuyện rồi mang họa vào thân.
Tần Châu Ngọc làm như không thấy sự tức giận của khâm sai đại nhân, binh tĩnh đáp: “Bức họa này tuy được vẽ kỹ càng, nhưng ta có thể khẳng định đây tuyệt đối không phải tác phẩm của Nguyệt Hạ cư sĩ, nếu hiểu biết chút ít với Nguyệt hạ cư sĩ sẽ biết con dấu của ông là màu đỏ thẫm, mà con dấu trên bức họa này hiển nhiên không phải màu đỏ thẫm thuần khiết.”
Khâm sai đại nhân nghe nàng nói vậy, cũng không kịp tức giận, chạy nhanh đến cái bàn, cẩn thận xem đi xem lại con dấu trên bức tranh, nhìn một hồi lâu, rốt cuộc cũng chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Tần Châu Ngọc, ôm quyền nói: “Tiểu Ngọc cô nương học rộng tài cao lại có nhãn lực, bản quan bội phục.”Nói xong, nhìn xung quanh bốn người đang còn tiếp tục vẽ tranh, chỉ ra hai người, nói với mọi người: “Cuộc thi hiện tại chính thức chấm dứt, hai vị cô nương này cùng tiểu Ngọc cô nương đang đều trúng tuyển. Hai ngày sau, cùng bản quan vào kinh.”
Đông Sinh vạn lần không liêu kết quả này, hắn vốn tưởng rằng Tần Châu Ngọc nhất định sẽ không qua nổi vòng cuối, nào biết nàng lại có thể thông qua.
Mà nàng rốt cuộc là tiểu thư nhà nào, rõ ràng cầm-kỳ-thi-họa đều chỉ bình thường nhưng đối với Nguyệt Hạ cư sĩ lại hiểu biết rõ ràng. Nguyệt Hạ cư sĩ chỉ xuất hiện ở nhưng nhà quyền quý, tiếng danh được lưu truyền ở dân gian, hắn là thư sinh, cũng có chút hiểu biết về nghệ thuật nhưng xuất thân nông dân nên cũng chưa từng được gặp qua Nguyệt Hạ cư sĩ. Thế nhưng nàng lại biết rất chi tiết.
Hắn không biết là, Nguyệt Hạ cư sĩ là khách qúy của Hầu phủ, cư sĩ thường xuyên ra vào Hầu phủ, Tần Châu Ngọc cùng ông quen thuộc, tất nhiên đối với thói quen vẽ tranh của ông cũng hiểu biết. Đương nhiên,Tần Châu Ngọc mất trí nhớ nên chính mình cũng không biết nguyên nhân, chính là dựa vào tiềm thức đi nhận định mấy thứ này.
Phỏng đoán về cuộc sống của nàng trước kia lại xuất hiện trong đầu hắn, một cô nương kiêu ngạo như nàng tất nhiên không cùng thế giới với hắn. Trong lòng nàng làm sao có hình bóng hắn được chứ? Nàng vốn là Phượng hoàng cũng nên trở lại đúng với thế giới của mình
Hắn thoáng chua xót vừa lo lắng nhìn về phía nàng, liền thấy nàng không biết khi nào, đã nhìn về phía hắn, trên mặt lộ vẻ đắc ý, cười đến toe cả miệng.