– Thi à… chơi đủ rồi thì về nhà đi em. Đừng để anh đến đón về.
Tông giọng trầm quen thuộc của Nhật Huy lại vang lên.
– Sao… sao anh…
Cà nát lưỡi Thi mới buông ra được hai từ trên. Những phản ứng này Thi không biết tại sao lại xảy ra. Rõ ràng lúc trước cô có thể nói rõ ràng với Huy, dù có sợ anh đi chăng nữa.
Nhưng hôm nay, giọng nói như thể cô đặc lại. Một cảm giác sợ hãi lan tỏa trong chính Thi. Như thể cô vừa bị bắt trong trò chơi trốn tìm.
– Ai vậy?
Đức Minh nhẹ nhàng đến gần cô và hỏi. Đáp trả anh là đôi mắt ầng ậng nước.
– Chẳng sao chăng gì cả. Em về ngay cho tôi!
Hắn ta lại ra lệnh.
Cô phải nói gì đó. Phải nói để đập tan ảo tưởng của hán. Phải nói để Huy ngưng nghĩ rằng có thể sai bảo cô. Phải nói để Minh biết, những công sức anh và bạn bè đổ ra không phải là vô nghĩa…
– Chiều nay, lúc anh đi làm về, em phải ở nhà nghe chưa? Không thì…
– Thì thế nào?
Thi lên tiếng. Đồng tử còn long lanh nước nhưng lại ánh lên sự kiên quyết mạnh mẽ.
– Em đang nói gì đấy?
Huy sốc. Thi biết. Và Minh cũng sốc.
– Em hỏi anh em không về thì thế nào. Em muốn nghe anh nói. Nói đi anh!
– Nghe đây, em đừng có mà đu được vài ngày rồi lên mặt với anh. Giờ anh biết nơi em đang ở, thậm chí anh còn biết luôn em đang gian *** với người nào.
Thi cười mỉa.
– Thì sao? Anh sẽ làm gì em đây Huy? Anh muốn giết bọn em à?
– Có thể lắm chứ.
– Vậy thì có thể xếp vào tội đe dọa tính mạng người khác. Kèm theo đó là tội bạo lực gia đình, gây thương tích cho người khác. Đúng không?
Còn nhiều tư liệu khác. Đương nhiên, Nhã Thi không để Huy biết bản thân đang nắm giữ điều gì. Phô bày tất cả thứ mình có, chả khác nào cho người khác dao để giết mình cả.
Bên kia yên lặng hồi lâu. Rồi tiếng cười ranh mãnh cất lên.
– Ra là vậy. Ra là vậy à? Em đang âm mưu đưa anh vào tù. Chà… giỏi thật. Giỏi thật, giỏi thật…
Nghe Nhật Huy lẩm bẩm một hồi cô mới bảo:
– Em sẽ sớm về với anh thôi. Và ta sẽ sớm gặp nhau… ở tòa.
Thi quyết đoán tắt máy. Cơ thể cô thả lỏng ra như bong bóng bị xì hơi. Cô vươn tay lau sạch nước trên mặt. Đôi mắt này đã rơi thật nhiều lệ, rồi cũng đến lúc cho nó nghỉ ngơi rồi.
– Quào…
Minh lên tiếng. Trợn to con ngươi nhìn cô. Miệng không khép lại được nụ cười.
– Em… em có biết em vừa làm gì không đấy?
Vừa cười cô vừa ngồi xuống ghế. Đôi tay chà sát mái tóc mượt mà.
– Em cũng không biết nữa.
Chẳng thể hiểu nổi bản thân lấy sức ở đâu mà bật lại Huy như thế. Thi chỉ cảm thấy như thể buông được một sự tảng đá đè nặng bấy lâu nay. Trong lòng tự dưng dâng trào cảm giác thoải mái đến run người.
Thi xin phép lên phòng mình. Như thể để nạp lại năng lượng cho việc bật lại người chồng bạo lực. Minh đương nhiên sẽ không nói gì nếu cô không cứ thể để bụng rỗng mà đi.
– Ăn một ít đi em.
– Dạ…
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại vẫn như ngày nào. Ấy vậy mà giọng nói này cũng có thể sắc lạnh và gai góc đến thế. Minh không khỏi cảm thấy xấu hổ trước cô. Bởi trước kia anh thật sự nghĩ rằng cô là một cô gái nhu nhược cần được chở che. Nhưng rồi anh nhận ra những dấu hiệu be bé. Tuy nhỏ nhưng cũng có thể giải thích phần nào chuyện hôm nay.
Những dấu hiệu đó là Thi đã vùng dậy. Cô kêu gọi sự trợ giúp đến anh, đến mọi người. Khi tưởng như mọi chuyện hết hy vọng. Đáng lẽ, với suy nghĩ của anh thôi nhé, thì Thi sẽ không còn tin tưởng vào điều gì nữa. Cô sẽ thả trôi cuộc đời và từ chối những hy vọng đến trong đời mình.
Đến tầm trưa, khi Thi và Minh đang cùng nhau chơi cờ vua. Cuộc gọi của chị hai Nhã đến một cách bất ngờ làm Thi quên mất nước đi tiếp theo là Minh hay cô.
– Sao lúc sáng điện chị vậy?
Sau khi ăn sáng xong Thi đã nhá máy cho chị hai. Mục đích là muốn chị điện lại cho cô, chứ không phải nghe điện. Lý do cũng đơn gian buổi sáng là lúc quán đông khách. Dù mang danh là chủ nhưng chị chắc chắn cũng không rảnh tay một tý nào.
– Huy gọi em.
Thi bảo. Chị hai bên kia ngay lập tức chau mày lại. Chị hỏi:
– Thế nào? Nó bắt em làm gì nữa.
– Anh ấy bảo em về chị ạ. Nhưng em đã nói là sẽ kiện hắn ra tòa bởi giờ em đã có đầy đủ bằng chứng rồi.
Nghe Thi nói xong, chị hai chỉ đơn giản nở một nụ cười. Rồi hai chị em nói về những vấn đề gia đình.
Đức Minh không xen vào chuyện của họ. Nhưng anh cũng đã đổi ánh nhìn về cô chị hai này của Thi. Việc điều tra mà không có sự giúp đỡ của chị hai thì khó hơn nhiều. Bởi chị hai quen biết rộng, và có ơn với nhiều người. Nên có những người cung cấp hồ sơ cũ kỳ thời xưa của Huy. Sống trên đời này, quả thật có những việc đập tiền vào cũng không thể có được.
Anh lại nhận được một tin nhắn từ The World.
Nguyễn Nhật Huy đã gửi một tin nhắn: Tặng anh.
Nguyễn Nhật Huy đã gửi một hình ảnh.
Đức Minh ngó Thi. Cô nàng hình như cũng nhận được tin nhắn. Khuôn mặt đờ ra, hóa đá ngay lập tức.
==========
《Like và cmt để mình có thêm động lực đăng truyện nhé^^♡》