Theo Đức Minh cập nhật tình hình thì Khánh vẫn chưa lấy được video nào của Huy dù đã qua sáu ngày rồi. Hẳn Nhật Huy đã tăng cường bảo mật cho camera nhà mình. Điều này cũng không khó hiểu lắm vì Huy có đội ngũ bảo mật chuyên nghiệp.
Trong sáu ngày này, có lẽ là sáu ngày thoải mái nhất gần đây của Nhã Thi. Cô không cần gồng mình lên để chống đối ai. Cũng không cần chửi mắng hay lo sợ ai.
Đức Minh dẫn cô ra ruộng khoai đối diện nhà, cùng nhau bắt ốc mỗi buổi chiều tà. Rồi khi đêm đến, hai người sẽ lôi gì đó ra chơi. Bài tây hay lên tầng hai chơi đánh bóng bàn.
Ngôi nhà như tòa lâu đài cần được khám phá. Ban đầu Thi không muốn tọc mạch nhà người khác quá nhiều. Nhưng ngày nào Minh cũng chỉ cho cô một chỗ. Nào là phòng đánh bóng bàn, phòng khiêu vũ và một phòng để xem phim.
– Ba mẹ anh về hưu sẽ sống ở đây. Cả ngôi nhà đều tràn ngập thứ họ thích hồi trẻ.
– Hay thật!
Thi cảm thán khi hai người họ ngồi ở sân thượng ngắm sao. Sân thượng khá nhỏ, được che một cái mái hiên rồi treo lủng lẳng vài chậu lan. Bên dưới thì đặt nhiều thùng xốp trồng hành lá. Minh trải một tấm đệm ra đất cho hai người ngồi lên. Dù Thi cảm thấy sàn cũng không dơ lắm, có thể ngồi bệt. Tuy nhiên cô cũng không chê tấm đệm của Minh.
Cô cũng thắc mắc: Người làm ở đây phải giỏi cỡ nào mới có thể giữ nó sạch và mới hoài vậy nhỉ?
– Em có thích khi về già được ở cùng chồng mình trong một "tòa lâu đài" thế này không?
Cô lạnh người khi nhớ tới Nhật Huy.
– Em nghĩ tới đó thôi mà đã run sợ rồi này.
Đức Minh bật cười. Anh bảo:
– Không, ý anh là người chồng sau. Chứ đâu phải Huy.
– Vậy thì em cũng không biết nữa. Em chưa nghĩ tới điều đó.
– Anh thì rồi nha! Anh nghĩ khi anh về già anh sẽ quay rất rất rất nhiều video về cách tập gym, cây cảnh, đi vào rừng chơi với khỉ này nọ. Đương nhiên người bạn đời của anh có quyền lựa chọn đi theo anh hay không.
Thi so vai, thắc mắc:
– Sao anh không làm bây giờ?
– Có nhiều chuyện không phải cứ muốn là làm được.
Đức Minh đánh mắt sang cô. Đôi mắt đượm buồn, vì một lẽ nào đó mà cô thấy thật xót trong lòng. Rồi khi anh quay đi, nhìn lên trời cao. Khi ánh đèn vàng mờ ảo tranh với ánh trăng rọi lên nửa khuôn mặt anh. Lấp lánh và rạng rỡ. Bỗng chốc tim cô hẫng một nhịp. Như thể càng ngày càng đắm mình xuống làn nước sâu thẳm. Cô không thể thở. Không thể nói. Càng không thể cử động tay chân.
Khi Minh quay lại nhìn cô lần nữa. Cô xấu hổ quay mặt đi. Vì để che đậy hành động đó, Thi giả vờ duỗi người, sau đó hai tay ôm đôi chân đã co lại. Giống như cơ thể cô đang tự xây lên lớp màn bảo vệ cho chủ nó vậy.
Cô nhìn lên trời cao. Những ngôi sao lấp lánh xếp thành hàng, thành hinh, và thành cụm. Cô không rõ lắm về các chòm sao nên không đọc tên ra. Nhưng cô có thể nhận biết lòng mình như thế nào.
Có vẻ cô đơn sẽ khiến người ta bị thu hút bởi người còn sót lại cạnh họ. Gần tuần lễ nay, Thi và Minh cạnh nhau không rời nửa bước. Đã vậy lại có những khoảng lặng, lúc họ phô bày ra suy nghĩ và sự yếu mềm cho đối phương. Cô có thể chắc chắn mình ít nhiều đã có cảm tình với Minh.
Chuyện đó thật tệ. Thi thừa nhận. Nhưng ở cạnh Minh thì thật thích.
Có gì đó trong những khoảng lặng như thế này. Minh nhận ra. Luôn luôn vậy. Một bầu không khí lãng mạn dưới bầu trời đầy sao. Trong một khắc, Minh đã chắc chắn rằng anh thấy Nhã Thi đang ngắm mình. Phải, là cô lén ngắm anh nên mới quay mặt đi như thế. Bụng Minh cồn cào vì sự hưng phấn kỳ lạ của tuổi trẻ. Của việc yên bình ngồi cạnh người mình thương.
– Dạo gần đây, em… đã bớt đau đi rồi.
Thi bắt chuyện, nếu họ cứ ngồi yên như vậy thì không khí sẽ cô đặc lại. Mà cô thì không muốn mối quan hệ của họ sẽ vượt qua mức bạn bè.
– Ừm…
– Những vết bầm râm ran suốt cả chuyến đi của ta.
– Em không bảo anh lấy thuốc thoa cho.
Cô gục đầu vào khoảng trống giữa đùi và ngực mình đáp:
– Em xấu hổ.
– Có gì phải xấu hổ?
– Em cũng chẳng biết nữa. Chỉ là bỗng chốc em cảm thấy những việc này thật vô nghĩa. Nó chỉ đem cho anh cả đống rắc rối…
Mà em thì không muốn anh gặp rắc rối. Thi nói thầm trong bụng.
– Chẳng phải anh đã nói em chuyện này rồi sao?
– Phải, phải em biết. Nhưng đôi khi em nghĩ, em chỉ muốn yên ổn sống. Trốn chui trốn nhủi này khó chấp nhận quá. Lại còn mất quá nhiều công sức chỉ để trả thù.
Thấy đôi mắt Đức Minh cứ đơ ra. Cô tưởng rằng anh thất vọng về mình lắm. Nên cố nói đỡ:
– Em biết em đã nói muốn trả thù. Muốn hắn đau khổ. Em biết… em yếu đuối và sướt mướt lắm. Em… em không muốn trốn nữa. Em nhớ ba mẹ, em nhớ chị hai. Việc đã thoát được Nhật Huy nhưng lại không đến chỗ họ được khiến em rất khó chịu…. Nếu anh thất vọng, hay tức giận gì em thì cứ nói đi. Mắng chửi em cũng được.
Anh vẫn ngồi tần ngần ở đó, ngó chăm chăm vào cô. Không nói, không cử động. Thi tức, chống tay chuẩn bị đứng lên:
– Thôi, cũng muộn rồi em đi…
– Đừng đi… Thi à.
Đôi tay cô bị nắm kéo xuống. Bàn tay anh ấm nóng kéo sát cô vào gần anh. Mặt đối mặt. Mắt đôi mắt.
– Anh… không muốn mắng chửi gì em hết. Nếu em không muốn cũng không sao. Đừng rời khỏi anh là được…
Minh thề là câu cuối anh nói sảng. Nhưng mặt chữ đã rõ ràng thế rồi, Thi còn không hiểu được câu nói ấy thì anh thua.
Rõ ràng cô có hiểu. Đôi má cô ửng hồng lên. Tay cũng không vùng vẫy đẩy anh ra. Nhích người đến gần một chút, một chút, lại một chút. Chẳng biết từ khi nào môi họ chỉ còn cách nhau một lóng tay…
Thi đáng lẽ phải đứng dậy. Rời đi. Hay nói gì đó. Nhưng cô lại mềm lòng trước câu nói của Minh. "Đừng rời khỏi anh là được.". Cô có thể cảm nhận cơ thể Minh ấm nóng nhường nào, mạnh khỏe ra sao. Cô có thể thấy trong đôi mắt anh, đôi mắt dạt dào tình cảm mà bấy lâu nay anh luôn nhìn cô như thế. Cô cảm thấy như bị thôi miên, cơ thể cũng làm theo Minh. Tự động ưỡn người lên, nhắm mắt lại…
Chuông điện thoại Minh vang lên.
– Em đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon.
Nhã Thi cuống cuồng bỏ chạy xuống dưới phòng trong lúc Đức Minh bên này đang bực bội vì ai gọi. Đấy là một số lạ. Khi anh bắt máy thì bên kia im lặng rất lâu.
– Tôi nghe đây. Ai vậy?
Minh tắt, điện lại thì không được. Suýt chút anh muốn đập điện thoại của mình. Một chút nữa thôi, môi mỏ đã gần lắm rồi mà vẫn chưa được gì! Tức. Tức lắm!
Khi bình tĩnh lại, anh mới chợt nhận ra một điều. Lúc nãy Thi cũng có dấu hiệu muốn hôn anh. Cô đã nhích người lại gần anh hơn, và mắt thì đã nhắm lại. Anh đi xuống phòng cô, chủ yếu là để chắc chắn lúc nãy mình không nhìn lầm. Dù sao chuyện cũng ra cớ sự vậy rồi, Minh nghĩ mình nên hỏi lại mọi chuyện cho rõ vậy.
Anh gõ cửa phòng cô. Thật lâu sao không có tiếng trả lời. Lần này anh gõ tiếp, rồi nói vọng vào trong:
– Anh biết em chưa ngủ. Lúc nãy hơi hồ đồ. Anh muốn em ra nói chuyện với anh một chút.
Bên trong phòng, Thi vọng ra:
– Em buồn ngủ quá. Có gì mai nói.
Nghe vậy, Đức Minh lủi thủi về phòng. Anh sẽ không bảo mình có chìa khóa phòng cô đâu. Nhưng có thì sao? Minh là người quân tử, không vì sự ích kỷ của bản thân mà làm điều bậy bạ.
Nhã Thi thì lăn lộn trên giường cả đêm. Cô vừa xấu hổ. Lại vừa sợ hãi. Chuyện của Nhật Huy chưa giải quyết xong. Giờ lại thêm dây dưa với Minh. Cô như thể đang tạo thêm sóng gió cho chính mình vậy.
=======
《Like và cmt để mình có thêm động lực đăng truyện nhé^^♡》