Tiếng bút “xoẹt xoẹt” trên giấy, mùi mực thơm thoang thoảng nơi mặt giấy. Chiếc bóng hằn in trên bàn.
Cánh cử sổ mở toang, ánh nắng ấm áp chiếu vào trên thân hình người thiếu nữ mảnh mai.
“Hà Điệp!” – Tiếng gọi thân thiết, ẩn chứa vô vàn yêu thích nồng nhiệt.
Thiếu nữ quay người lại, mỉm cười nhìn về phía Cao Chi Nguyên. Hai người nắm tay nhau, cùng đi qua thời thanh xuân, và rồi hiện tại, họ đi đến lễ đường.
The end.
“Liệu kết thúc này thực sự có đẹp như tôi nghĩ?” Mỗi lần chìm vào giấc ngủ, Hà Điệp đều suy nghĩ về chuyện này, cô từng nghĩ bản thân là người xuyên sách hạnh phúc nhất sau những những nhân vật bi thảm xuyên qua.
Hà Điệp là một tác giả ở thế giới hiện thực, cô chỉ là một thiếu nữ mới đôi mươi. Cuộc sống của cô không nói đến rực rỡ muôn màu, nhưng cũng không tuyệt đối là nhàm chán.
Cô cũng không biết lý do gì mà bản thân lại xuyên qua quyển sách mà cô vừa đọc, thời gian đầu cô cũng đau khổ tìm kiếm lý do, cô đạp chân khắp đất nam biển bắc nhưng có lẽ thực sự chỉ là tình cờ mà thôi.
Hà Điệp không muốn tranh giành, bởi vì cô tin rằng mọi thứ đều có trật tự và sắp xếp của nó. Cô tiếp nhận sự thật, tiếp tục học tập và làm quen với thế giới này. Nhưng cho dù thế giới này có thú vị đi đến đâu đi chăng nữa, thì trong lòng cô vẫn không thể nào có sự thân thiết với thế giới này.
Cho đến khi người ấy xuất hiện.
Cao Chi Nguyên xuất hiện giống như một vệt màu được quẹt qua bức tranh u xám của cuộc đời cô. Không biết từ bao giờ, cô đã rung động và thực sự có suy nghĩ muốn gắn bó với thế giới này.
Có lẽ, là giây phút ấy anh cõng cô đến trạm y tế.
Hoặc cũng có thể là khoảnh khắc Cao Chi Nguyên ngược nắng chạy đến bên cô, ánh nắng hôm đó quá chói mắt, khiến cho cô nhìn thấy hào quang trên người của anh ấy.
Cũng có lẽ, chỉ đơn giản vào những ngày mưa, ngày cô muốn quay về thế giới hiện thực, anh ấy không ngần ngại sắp sáng bức tranh của cô quanh thành phố.
Tình cảm và sự gắn bó, đều đến từ những điều đơn giản và nhỏ nhặt đến vậy mà thôi!
_____________
“Mình à, anh về muộn thế?” – Hà Điệp không ngần ngại thể hiện dáng vẻ xộc xệch của cô ấy trước mặt người chồng mà cô luôn yêu. Họ đã kết hôn được ba năm rồi và đã có một cô công chúa rất xinh đẹp.
Cao Chi Nguyên đặt túi lên bàn trước cửa cúi người để tháo giày, anh không trả lời cô mà nhẹ nhàng tiến về phía cô rồi ôm cô một cái. Một cái ôm mệt mỏi giữa đêm như là đang làm nũng.
Hà Điệp híp mắt, vòng tay ôm lây vòng eo của anh ấy.
“Mình à, anh có bất ngờ cho mình này!” Nói xong, Cao Chi Nguyên bỗng nhiên không biết lấy từ đâu ra một bông hồng đỏ chói vẫn còn tươi sớm.
Bất ngờ nhận lấy món quà này, Hà Điệp đau lòng nhìn người đàn ông trước mặt. Cho dù bao năm đi qua anh vẫn quan tâm đến cảm nhận của cô, biết cô thích gì, luôn quan tâm và an ủi cô.
“Đã kết hôn ba năm rồi, sao anh còn sến súa như vậy cơ chứ?” Rót cốc nước ấm cho chồng cô mình, cô vừa đau lòng vừa oán trách. Nhưng chỉ trong lòng cô biết, cô thích những điều nhỏ nhặt như vậy.
“Kết hôn mới chỉ là bắt đầu, anh muốn sau này tình yêu của chúng ta sẽ không tính bằng những năm mà hai chúng ta kết hôn.”
Đứng trước cửa sổ sát đất, Cao Chi Nguyên vòng tay qua ôm người vợ mới cưới của mình, cho dù đã có con nhưng tình cảm của hai người vẫn tốt như vậy. Hà Điệp ngẩng đầu hôn lên cằm của người đàn ông, gián tiếp nói cho anh rằng mình cũng nhớ anh.
Sự nhiệt tình của phụ nữ là điều mà những người đàn ông không thể nào mà từ chối được.
Cao Chi Nguyên bế cô lên, vội vàng tiến về phía so pha. Nhiệt độ không cần bậc lửa mà nóng dần lên, khi cả hai đang nồng nhiệt thì bỗng nhiên toàn bộ đèn phòng khách được bật lên.
Theo phản xạ Hà Điệp gập chân lên, ấy thế mà Cao Chi Nguyên cũng bị đầu gối của cô đẩy ra xa. Hơn nữa tặng kèm một cú đau điếng khiến cho toàn bộ mặt của anh ấy nhăn lại, trông rất là khó coi.
“Ba với mẹ đang làm gì thế ạ, sao đến giờ này mà hai người vẫn chưa ngủ?” Một củ cải nhỏ mặc áo khủng long chạy vù từ sảnh đến chỗ sô pha. Cô công chúa nhỏ bé nhảy vào trong lòng của Hà Điệp, yêu thích mà chui đi chui lại, vòng tay nhỏ nhắn ôm lấy cánh tay của cô.
Bỗng nhiên nghĩ đến gì, củ cải nhỏ nhìn về phía ba mình đang nhăn nhó nãy giờ, gương mặt bụ bẫm của cô bé ánh lên sự khó hiểu.
“Ba làm sao thế ạ? Ba đau ở đâu sao ạ?” Cô bé lập tức từ vòng tay của mẹ chạy qua chỗ của ba mình, ánh mắt lo lắng ngập nước ấy sao có thể khiến Cao Chi Nguyên nói thành lời cơ chứ? Anh cúi người bế củ cải nhỏ lên, dùng cằm cọ một hồi khiến cô bé cười khanh khách mãi thôi.
“Không có gì, chỉ là ba nhớ củ cải nhỏ quá thôi!”
Tiếng cười đùa thân thiết vang mãi trong căn nhà nhỏ.
Tôi đã từng nghĩ bản thân hạnh phúc nhất thế giới này.
Nhưng, tôi thực sự có hạnh phúc không?