Chương 5: Mềm nhũn, nhu thuận mà làm nũng
anhlàm ra chuyện như vậy thế màcôkhôngnổi giận sao.
Ngày hôm qua lúc đemcôvề, Bùi Vân Khinh cònđangcầm súng muốn liều mạng với mình, đột nhiên bây giờ lại quan tâm, băng bó rồi thử nhiệt độ cơ thểanh? Chuyện nàythậtsựquá thần kỳ!
Nếuanhnhớkhônglầm, hình như là docôchủ động.côbé xấu xa này, nghĩ làm như vậythìsẽkhôngphảiđitrường quân đội nữa sau.mộtnăm nay,côphóng túng, làm càn quấy nhiễu như thế nào,anhđều biết hết. Cứ tiếp tục như vậy, cuộc đời Bùi Vân Khinhsẽbị hủy hoại.
Ngày trước,anhđãthề ở trước mộ chacôsẽchiếu cốcôthậttốt, tuyệt đốisẽkhôngđểcôgáinày tùy tiện, thích làm gìthìlàm.
Đẩy bàn tayđangđặttrêntrán mình ra, Đường Mặc Trầm dứt khoát xoay ngườiđixuống giường, cầm khăn tắmtrênghế salon quấn bản thân lại.
"Mặc xong quần áothìxuống dưới ăn cơm, Ôn thư kýsẽlái xe đưa em ra sân bay."
Họđãxảy ra chuyện như vậy rồi,anhvẫn còn muốn đưacôđisao?
Bùi Vân Khinh sốt ruột, vội vàng đuổi theo, giữ chặt cánh tay của người đàn ông.
"Em xin lỗi, emthậtsựxin lỗi, emkhôngnên cầm súng bắnanh, là do em uống nhiều rượu làm càn,anhđừng đưa emđitrường quân đội mà, có đượckhông?"
Đường Mặc Trầmkhônghề nhúc nhích.
"khôngđược!"
Đểcôở lại, nhất địnhsẽlại giao du với đám bạn xấu xa.
Lần này may màanhđến kịp, nếuanhđến muộnmộtchút,khôngbiếtcôcòn muốn xảy ra chuyện ồn ào gì nữa.
hắnchuẩn bị hất tay củacôra, lập tức nghe được tiếngcôgáinhỏnày mềm nhũn gọi:
"Chúnhỏ!"
Nghe hai chữ này, cả người Đường Mặc Trầm run lên.
Lúc trước, vì muốn cứuanhnên Bùi Phàm đỡmộtviên đạn choanh. Trước khi qua đờiđãgửi congáiduy nhất của mình nhờ Đường Mặc Trầm chăm sóc.
Chàng trai này đón Bùi Vân Khinh ở quê lên, lúc nàycômới chỉ có mười bảy tuổi - thời kì tuổi trẻ phản nghịch.
Vừa đón về,côgáinhỏluôn đối chọi lạianh, còn mang cả họ tên Đường Mặc Trầm ra gọi. Sau khi quan hệ hai người dịuđi,côlạikhônglớnkhôngnhỏgọianhlà Mặc Trầm.
Chỉ có mỗi lúc có việc cần nhờ, mới có thể mềm nhũn nhu thuận làm nũng gọianhlà "Chúnhỏ".
Sau khicôthi lên đại học, Đường Mặc Trầm bị tổ chức "La sát " phái người ám sát. Sợ liên lụy đến người bên cạnh, lập tức đưacôđến nhà mẹ ruột La gia.
Lúc ấy mặc dùcôđau khổ cầu xinanhđừng đemcôđến đó, nhưnganhvẫn nhẫn tâm đemcôđến cửa La Gia.
Hốc mắt Bùi Vân khinh đong đầy nước mắt, cởi áo khoác và giày Đường Mặc Trần mua cho, chân trần bướcđitrong tuyết.
Từ đó về sau, mỗi lần thấy nhau,côđều làm nhưanhlà người bình thường xa lạ, lạnh lùng gọi "Đường Bộ trưởng".
Đây là lần đầu tiên trong môt năm qua,côthân mật gọianh"Chúnhỏ".
Thấy Đường Mặc Trầm dừng lại, giống như trong lòngđangdậy sóng, Bùi Vân Khinh lập tức thừa thắng xông lên.
"Em biết là emkhôngtốt,mộtnăm quađãlàm rất nhiều chuyện sai lầm. Người ta biết lỗi rồi, lập tứcsẽsửa sai,anhcho emmộtcơ hội nữa, đượckhông? Chúnhỏ, em xinanhmà..."côđáng thương làm nũng, đến người chađãqua đời của mình cũng mang ranói, "Lúc trước,anhđãđồng ý với cha emsẽchăm sóc người tathậttốt..."
Nghecônhắc tới Bùi Phàm, sắc mặt Đường Mặc Trầm trầm xuống. Chính vì ban đầuđãđáp ứng bacônên mớikhôngthể bỏ mặc đểcôtiếp tục càn quấy.
Hất taytrênngười ra,anhlạnh lùng mở miệng.
"Lập tức tắm rửa mặc quần áođi!"
"anh..." Bùi Vân khinh liếc nhìn bốn phía, ánh mắt rơitrêncây kéotrênbàn chưa được cất.cônắm lấy cây kéo giơ lên "Em mặc kệ,anhcho em ở lạiđi, nếukhôngngười ta chết choanhxem!"
mộtkhóc, hai náo loạn, ba thắt cổ
Vì có thể ở lại, hôm nay Bùi Vân Khinhkhôngthèm đếm xỉa đến mọi thứ nữa.
Vừa cầm được cây kéo, Đường Mặc Trầmđãbắt lấy cổ tay cổ. Sau đó, cây kéođãbịanhcướp lấy vứt xuống.