Chương 49: Chú nhỏ cởi áo, một màn kia thật sự là đẹp mắt!
Edit: Miêu
Cung Quảng Hằng
mộtđườngđitheo Đường Mặc Trầmđivào thang máy, Bùi Vân Khinh dè dặt nhìn biểu tình củaanh“Chúnhỏ, thực xin lỗi, vừa rồi lỗi tại em cả!”
Ánh mắt Đường Mặc Trầm chuyển thành ôn nhu giơ tay lênnhẹnhàng ởtrênmặtcô“Bọn họ nhắm đến chú, chú cũng vốn dĩ nghĩ đem Diệp Thiên Thanh đuổiđi, chỉ là cho em chịu ủy khuất.”
Cảm giác được người đàn ông ôn nhu, khóe môi Bùi Vân Khinh giơ lên “Nếu emđãlập công lớn như vậy có phải chú cũng thưởng cho em phảikhông?”
“Được, vậy em muốn thưởng gì nào?”
“Em muốn chúnhỏchomộtcái huân chương quân nhân!”
“Em đâu phải là quân nhân!”
“Vậy… Chúnhỏhôn emmộtcái, coi như là con dấu.”
“anhlà chú em đấy!”
“Cũng đâu phải là chú – cháu ruột đâu, phảikhông?”
Còn loại lý do này sao?
“Chúnhỏlà đàn ông saonóimàkhônggiữ lời vậy!” Thấyanhđangcòn do dự, Bùi Vân Khinh chủ động đưa lên khuôn mặtnhỏnhắn “Em mặc kệ, em muốn huân chương, nhanhđimà!”
Dưới ánh đèn khóe môi củacônhư phấn nộn, làm choanhkìm lòngkhôngđược tới đến hôm qua, mơn mớn theo khóe môi củacômang vẫn mang theo xúc cảm mềm mại kia.
Đường Mặc Trầm hítnhẹmộthơi, cúi người xuống sợ mình bối rốisẽbán đứng chính mình, Bùi Vân Khinh vội vàng rũ mắt xuống.
Hơi thở đàn ông chậm rãi đến gần, rốt cục môi cũng tiếp xúc với gò mácô.
Cảm giácanhđụng chạm làm cho tim Bùi Vân Khinh đập ngày càng tăng lên.
Làn da Bùi Vân Khinh vô cùng mền mại, làm choanhkhôngnhịn được nghĩ muốn càng nhiều hơn, khẽ nâng mặt ánh mắtanhkhôngkìm hãm dừngtrênmôicô…
Đinh—
Thang máy đến.
Đường Mặc Trầm phục hồi lại tinh thần lại.
Chú – cháu hônmộtcái coi nhưkhôngcó gì nhưng mà môi là nơi độc quyền cho ngườiyêu,anhlàm sao có ý nghĩkhôngan phận như vậy chứ?
Buôngcôra, Đường Mặc Trầm bước ra khỏi thang máy.
Bùi Vân Khinh khuôn mặtnhỏnhắn đỏ lên cũngđira, cảm thấy tràn đầy vui sướng – ít nhấtanhcũng có ý muốncô.
đitheoanhvào văn phòng, Bùi Vân Khinh để rương thuốc xuống chỉ độngđiđến muốn giúpanhcởi quần áo, Đường Mặc Trầm nghiêng người tránhđi.
“Để tựanhlàm!”
côkhôngphải là đứanhỏnữa, nên về sauanhphải chú ý đúng mực.
Bất đắc dĩ, Bùi Vân Khinh đành phải thối lui đến cạnh bàn mở cái hòm thuốc ra, chuẩn bị tất cả bắt đầu khử trùng, xoay người chỉ thấy Đường Mặc Trầmđangcởi áo sơ mi đến cúc áo thứ hai.
Hôm nayanhmặc áo sơ mi màu đen so với trang phục thường ngày càng lộ mười phần cao quý.
Ngón tay thon dài trắng mịn cầm ở vạt áo màu đen, các đốt tay cong lên góc độ xinh đẹp,khôngcó cách nào hình dung theo động tác củaanhtừng cúc áo được cởi ra, quần áo trong vạt áo tự động hướng hai bên cạnh trợt ra, lồng ngực nam nhân cường tráng cũng theo đó từng điểm bại lộ ở trước mắt Bùi Vân Khinh…
Chúnhỏcởi áo,mộtmàn kiathậtđẹp mắt!
Bùi Vân Khinhkhôngkhỏi thất thần.
Đem quần áo trong ghế ngồi, Đường Mặc Trầm nghiêng người ngồi vào, nhìn thấy Bùi Vân Khinh còn đừng tại chỗ nghi hoặc nhíu mày.
“Chờ cái gì?”
“A…khôngcó gì…”
Bùi Vân Khinh vội vàng lấy bao tay vô khuẩn,điđến giúpanhrửa sạch vết thương.
Có Bùi Vân Khinh tỉ mỉ chữa trị, hơn nữaanhcó sức khỏe tốt nên miệng vết thương so với hôm quarõràngđãchuyển biến tốt, xử lý cũng đơn giản hơn, bất quá hai ba phútcôđãgiúpanhbăng bó lại vết thương.
Sau khi băng bó vết thương xong,côlạinói.
“hiệntại cởi quần!”
“Cởi quần?”
“Đúng vậy!” Bùi Vân Khinh lắc lắc ông tiêm “Em muốn giúpanhtiêm thuốc.”
Đường Mặc Trầm nhíu mày “khôngcần.”
Chomộttiểu nha đầu tiêmtrênmônganh, cái này quả thực có chút mắc cỡ.
“Thuốc phải dùng đủmộtđợt trị liệu mới được.”
“anhmuốn uống thuốc.”
“Tiêm so với uống hiệu quả nhanh hơn, bằngkhôngmiệng vết thươnganhsẽnhiễm trùng lạimộtlần nữa.” Bùi Vân Khinh cong mày khẽ nhướng khích tướng “Chúnhỏ,khôngphảianhsợ tiêm chứ?”
“nóibậy!”
trênngười trúngmộtphát đạnanhcũngkhôngnhíu chút mày, làm sao có thể sợ tiêm?
“Vậy tại saoanhkhôngdám tiêm!”
mộtngười đàn ông cao lớn như vậy, tại sao đểmộtcôgáicoi thường được chứ?
Lời editer: Hôm nay tui địnhkhôngđăng truyện đâu, nhưng mà trai nhà tui lại đăng thính cem-bách nữa mà tui cũng high quá nên quyết định tặng mọi người chương này, chúc mọi người ngủ ngon nha