Chương 39: Thua trong tay con bé này?
Edit: Miêu
Cung Quảng Hằng
Bùi Vân Khinh quả nhiên thần nhân vậy!
Ôn Tử Khiêm trừng mắt và trong lòngâmthầm cảm thán.
“Chuyển giá áo đến mép giường để treo bình dịch.”
Bùi Vân Khinh rất tự nhiên ra lệnh, Ôn Tử Khiêm vội vàngđitới,anhta làm y chang vừa đem giá áo đến mép giường xongthìtrêngiườngâmthanh của vị kia vang lên.
“Máy tính!”
“Tôi lập tức lấy giúp ngài!”
Ôn Tử Khiêm vội vàng xuống dưới lầu đem máy tính lên, rồi khởi động máy quay màn hình sang hướng của Đường Mặc Trầm.
Đường Mặc Trầmđangtựa vào gối rồi nghiêng mắt xem và làm việc, Bùi Vân Khinh ngoắc ngoắc khóe môi, đem bình dịch treotrêngiá áo, lấy tay trái củaanhđanglàm việc châm kim vào để bình dịch chảy vào.
Cẩn thận giúpanhkéo tay áo xuống,côđem máy tính khép lại.
“hiệntại,anhbuồn ngủ!”
Đường Mặc Trầm nhíu mày.
“Đừng làm rộn!”
anhlàm theo lờinóicủacô,thìcon nhóc nàysẽđược voi làm tiên?
“anhmệt!”
“anhkhôngmệt!”
“Emnóianhmệt!”
Đường Mặc Trầm nhíu mày còn muốnnóigì, nhưng cơn buồn ngủ ập đến cũngđãtập thượng tâm đầu,anhkìm lòngkhôngđược ngápmộtcái.
“Emđãnóianhmệt mà!” Đem máy tính đưa cho Ôn Tử Khiêm, Bùi Vân Khinh cười lớn rồi lấy gối sau lưng Đường Mặc Trầm đểanhnằm xuống rồi đẩy chăn “Ngoan, ngủđi!”
Tiếngnóivừa phát ra, Đường Mặc Trầmđãchậm rãi mắt hai mắt lại.
Bên cạnh tròng mắt của Ôn Tử Khiêmđãmuốn rớt ra ngoài.
Này… Đây quả thực là ma thuật mà!
“Tiểu thư, ngài như thế nào làm như vậy?”
Bùi Vân Khinh đem ống tiêm, hướng Ôn Tử Khiêm giơ lên.
“Thuốc an thần, 8mg!”
côchỉ biếtanhsẽkhôngngoan ngoãn nghỉ ngơi nênđãsớm kê thêm tên thuốc này, vừa mới thầnkhôngbiết quỷkhônghayđãtiêm vào choanh.
“cô….” Ôn Tử Khiêm hít sâumộthơi “côdám làm chuyện xấu với bộ trưởng, nếu ngài ấy biết….”
Quay mặt chông lại tầm mắt Ôn Tử Khiêm, Bùi Vân Khinh thản nhiên mở miệng “anhấysẽkhôngbiết bởi vìsẽkhôngcó ai biết ngoàianhvà tôi cả.”
Ôn Tử Khiêm hơi ngạc nhiên “Nhưng mà…”
Đúng lànóidối với Đường Mặc Trầm,sựviệc như thế này chưa bào giờ từng làm.
Bùi Vân Khinh câu môi, tinh thần vui vẻ, vẻ mặt và cả người vô hại.
“Nếu nhưanhdámnói, tôi liềnnóivớianhấy là chủ ý củaanh,anhnóianhấy tin tôi hay tinanhđây?”
Chống lại ánh mắt củaanh, Ôn Tử Khiêmrõràng đây là ánh mắt vô tội nhưng nụ cười lại giảo hoạt.
Cho dù tâm trí lúc này của Ôn Tử Khiêm rất mơ hồ, nhưng cũngkhôngphản bác chủ ý này.
Nháy mắt kia làm cho lònganhảo não.
anhlà đồ đệ mà Đường Mặc Trầm đắc ý nhất, cũng tự nhận cũng tự nhận là cơ trí hơi người thế nhưng thua trong tay con nhóc này.
“Cho nên…” Bùi Vân Khinh cầm lấy khăntrênmặt Đường Mặc Trầm “Chúng ta còn chưanóiđúng sai, đúngkhôngthư lý Ôn?”
Ôn Tử Khiêm khóe môi co giật, chỉ có thể mặc cho thua.
“Dạ, tiểu thư!”
“Đại khái chúnhỏsẽngủ đến rạng sáng hôm sau, tôisẽtruyền choanhấy thêmmộtlọ gluco, cơm chiềukhôngănsẽkhôngsao.anhcũng mệt rồi cũng nênđinghỉđimai rồi hẳn đónanhấy.”
“Dạ!”
Ôn Tử Khiêm cung kính đápmộttiếng, rồi rời khỏi phòng ngủ,nhẹnhàng khép cửa lại. Bước đến cầu thangthìdừng lại.
mộtnăm trước, Đường Mặc Trầm điều Ôn Tử Khiêm đến làm thư ký.
Ở trong ấn tượng của Ôn Tử Khiêm, Bùi Vân Khinh bất quá là kiểu người tùy hứngkhônghiểu chuyện,anhđối xử khách khí với Bùi Vân Khinh chỉ vì Đường Mặc Trầm.
Nhưng cái nháy mắt làm choanhtự nguyện phục tùng giống như phục tùng Đường Mặc Trầm.
Ôn Tử Khiêm ơi Ôn Tử Khiêm, mình như thế nào dây thần kinh làm sai rồi!